Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 115: Kết thông gia với Minh Nguyệt quốc




“Cái gì?” Sắc mặt của Mộ Dung Trần âm trầm nhìn công công trước mắt.

Công công hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống: “Vương gia, nô tài chỉ phụng mệnh Hoàng thượng và nương nương đến chuyển lời cho người, mười ngày sau, quận chúa và thái tử Minh Nguyệt quốc sẽ tới Chu quốc. Hoàng thượng cùng nương nương muốn người chuẩn bị nghênh tiếp thật tốt.”

“Vậy ngươi quay về nói cho phụ hoàng biết, nói là bổn Vương không thể tuân lệnh, bảo người chọn người khác đi.” Mộ Dung Trần lạnh giọng cự tuyệt.

“Vương gia, Hoàng thượng đã sớm biết rằng người sẽ nói như vậy cho nên mới cố ý dặn dò nô tài, đây là đề nghị của quận chúa Minh Nguyệt quốc, Hoàng thượng cũng không tiện từ chối, dù sao việc này cũng có liên quan đến quan hệ thân thiết giữa hai nước, nên không thể cự tuyệt được. Nhưng Hoàng thượng cũng đã nói, nếu như Vương gia có thể khiến quận chúa Minh Nguyệt quốc thay đổi chủ ý thì Hoàng thượng cũng sẽ không can thiệp.” Công công lại vội vàng nói.

Ánh mắt Mộ Dung Trần híp lại, phụ hoàng có ý gì? Là muốn bảo hắn nghĩ cách từ chối sao? Nghĩ một lát hắn mới nói: “Ngươi trở về bẩm báo với phụ hoàng, cứ nói bổn Vương đã biết nên làm thế nào.”

“Dạ, nô tài cáo lui.” Công công chắp tay rồi lui ra ngoài.

Mai Uyển.

“Chủ tử, xảy ra chuyện rồi.” Một nô tỳ hốt ha hốt hoảng chạy vào nói.

“Có chuyện gì mà kích động như vậy?” Mai Cơ mặt lạnh nói, nàng ta đang thương lượng đối sách với Lan Cơ và Tình Cơ.

“Chủ tử, vừa rồi có người trong Hoàng cung đến, nói là quận chúa Minh Nguyệt quốc chỉ rõ muốn hòa thân với Vương gia.” Tiểu nha hoàn nói một hơi.

“Cái gì? Một Mạnh Tâm Nghi vẫn còn chưa đối phó xong, bây giờ lại lòi ra một quận chúa Minh Nguyệt quốc nữa, vậy chúng ta chẳng phải là không có đường trở mình sao?” Tình Cơ hơi nhụt chí nói.

“Tình Cơ, ngươi tức giận gì chứ? Ta lại cảm thấy quận chúa này tới rất đúng lúc.” Trên mặt Lan Cơ hiện lên một nụ cười mưu mô.

“Là thế nào?” Mai Cơ nhìn nàng ta hỏi.

“Các ngươi nghĩ đi, bây giờ Vương gia chỉ sủng ái một mình Mạnh Tâm Nghi, chúng ta lại không có cách gì. Nhưng mà nếu quận chúa Minh Nguyệt quốc đến đây thì sẽ khác trước. Nàng ta có thận phận, có địa vị nên Vương gia cũng không dám lạnh nhạt với nàng ta. Chúng ta có thể lợi dụng nàng ta đối phó Mạnh Tâm Nghi, còn chúng ta chỉ cần ngồi hưởng “ngư ông đắc lợi”. Đến lúc đó, cả hai bọn họ đều bị thiệt hại, chẳng phải là một công đôi việc hay sao?” Lan Cơ âm hiểm nói.

“Lan Cơ nói đúng, đến lúc đó chúng ta ở bên cạnh trợ giúp, nhất định sẽ có kịch hay để xem.” Mai Cơ cũng hùa theo, trên mặt cũng lộ ra nụ cười âm hiểm giống Lan Cơ.

Tuyết Uyển.

“Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.” Tiểu Vân thở hổn hển chạy vào hô.

“Tiểu Vân, có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?” Cung Tuyết Thiến tùy tiện hỏi.

“Vương gia muốn cùng quận chúa Minh Nguyệt quốc hòa thân.” Tiểu Vân nói một hơi.

“Cái gì?” Cung Tuyết Thiến bỗng đứng lên, sắc mặt biến đổi, giọng điệu lo lắng hỏi: “Ngươi nói rõ ràng hơn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu thư, là thái giám trong cung đến đây, nói là quận chúa Minh Nguyệt quốc chỉ đích danh Vương gia, muốn cùng người thành thân.” Tiểu Vân nói cho Cung Tuyết Thiến biết tin tức mình đã nghe được, một chữ cũng không lầm.

“Thành thân?” Sắc mặt Cung Tuyết Thiến nháy mắt trở nên khó coi, sự việc lại có thể đến nhanh như vậy? Hắn thật sự muốn lập Vương phi sao? Vậy còn nàng nên làm sao đây? Nên đi đâu đây?

Mộ Dung Trần vừa đi vào phòng liền nhìn thấy nàng mang vẻ mặt khó coi đang ngồi ngẩn người.

Tiểu Vân nhìn thấy hắn, vừa muốn hành lễ thì đã bị hắn cản lại, phẩy tay bảo nàng lui ra. Tiểu Vân yên lặng lui xuống.

“Tâm Nghi, đang nghĩ gì vậy?” Mộ Dung Trần ôm lấy nàng từ phía sau, hỏi.

“Không có gì. Chàng không bận sao? Sao lại rảnh rỗi mà đến đây?” Cung Tuyết Thiến hồi phục lại tinh thần hỏi, vẫn chưa nhắc đến chuyện quận chúa Minh Nguyệt quốc.

“Thật sự không nghĩ gì sao?” Mộ Dung Trần như cười như không nhìn nàng, sắc mặt của nàng đã bán đứng nàng rồi.

“Ta nên nghĩ gì chứ?” Cung Tuyết Thiến tức giận hỏi lại hắn, hắn hẳn nên chủ động nói cho nàng biết mới phải.

“Nếu như đã không nghĩ gì thì quên đi, ta vốn cố ý đến nói với nàng một việc, nhưng nếu như nàng đã không biết vậy thì chờ hôm khác nàng biết rồi lại nói tiếp.”

“Vậy thì tùy chàng.” Cung Tuyết Thiến mới không chịu lép vé trước hắn đâu. Tuy rằng nàng rất muốn biết rốt cuộc thì chuyện quận chúa Minh Nguyệt quốc là sao?

“Được rồi, Tâm Nghi, không ầm ĩ nữa, ta nghĩ nàng đã nghe được chuyện của quận chúa Minh Nguyệt quốc rồi, bằng không sẽ không bày ra bộ mặt này cho bổn Vương xem.” Mộ Dung Trần lấy tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, trong mắt tràn đầy sủng ái.

“Chàng thật sự muốn thành thân sao?” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn hắn hỏi, trong lòng xuất hiện chút khó chịu. Cuối cùng thì nàng vẫn không thể trốn thoát khỏi vận mệnh này.

“Nếu ta muốn thành thân thì nàng sẽ làm sao?” Mộ Dung Trần lại “hỏi một đằng, trả lời một nẻo” nhìn nàng.

“Nếu chàng thật sự muốn thành thân thì hãy đồng ý với ta, thả ta đi, ta không thể chịu đựng được, cũng không muốn biến mình thành đố phụ (nữ nhân ghen tuông), cho nên chỉ có thể rời đi.” Trên mặt Cung Tuyết Thiến tràn đầy bi ai ảm đạm.

“Không được, ta không cho phép nàng nói như vậy.” Mộ Dung Trần lập tức ôm lấy nàng, giọng điệu bá đạo ra lệnh, “Ta sẽ không thành thân, ta sẽ không cưới quận chúa Minh Nguyệt quốc, cũng sẽ không lấy bất kỳ ai, người ta muốn lấy là nàng.”

“Nhưng mà…nhưng mà chàng có thể kháng lệnh sao?” Cung Tuyết Thiến tựa đầu vào trước ngực hắn, vì những lời này của hắn mà trong lòng nàng cảm động không thôi.

“Ta sẽ không kháng lệnh, ta sẽ khiến quận chúa Minh Nguyệt quốc chủ động thay đổi ý định.” Mộ Dung Trần bí hiểm nói.

“Có ý gì?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt.

“Nàng thông minh như vậy sao lại không nghĩ ra? Yêu một người có lẽ rất khó, cần cả đời, nhưng mà chán ghét một người lại chỉ cần một câu, một động tác, một ánh mắt, đợi đến lúc nàng ta chán ghét bổn Vương thì tự nhiên sẽ thay đổi chủ ý.” Mộ Dung Trần tự tin nói.

“Chàng là muốn khiến nàng ta chán ghét chàng?” Cung Tuyết Thiến lập tức hiểu được dụng ý của hắn.

“Thông minh.” Mộ Dung Trần hôn một cái trên mặt nàng, không có chút lo lắng nào.

Cung Tuyết Thiến lại không hề lạc quan như hắn, nàng mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an.