Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi nặng nề nói: “Ta cũng không biết có thích hay không, có để ý hay không, nhưng mà, ngoài Nhu Nhi ra thì nàng là nữ nhân đầu tiên khiến ta hơi động lòng, cho nên ta mới có thể vì sự phản bội này của nàng mà căm phẫn như vậy.”
“Được rồi, hoàng huynh, đệ biết rồi, đệ sẽ cho huynh một câu trả lời vừa lòng.” Mộ Dung Phong tràn đầy tự tin nói.
“Đệ muốn làm gì?” Mộ Dung Trần nghi hoặc nhìn hắn.
“Không lâu nữa hoàng huynh sẽ biết.” Mộ Dung Phong cố ý thần bí nói.
*********************************
Cung Tuyết Thiến ngồi yên trong địa lao, cười khổ một tiếng, vốn muốn rời khỏi nhưng lại tự đưa mình vào địa lao. Là do nàng nghĩ không thấu đáo, đây là cổ đại, không thể nói lý lẽ được, không phải mình nói muốn rời đi là có thể rời đi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận đánh nhau khiến lòng nàng cả kinh, không khỏi nhìn ra bên ngoài.
“Cơ Tinh Hồn, sao ngươi lại đến đây?” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc kêu ra tiếng.
“Ta đương nhiên là tới để cứu nàng.” Phi tiêu trong tay Cơ Tinh Hồn bắn ngã hai thị vệ, yêu nghiệt nói xong thì người đã đến bên cạnh nàng, giữ chặt nàng, nói: “Đi với ta.”
“Chờ một chút, cám ơn ngươi, nhưng mà ta không thể đi. Ta đi rồi thì Tiểu Vân biết làm sao đây? Cho nên ngươi đi nhanh đi.” Cung Tuyết Thiến lại dừng bước.
“Yên tâm, ta đã sớm đưa nàng ta tới nơi an toàn rồi, nàng nghĩ rằng ta đã để cho Mộ Dung Trần uy hiếp một lần rồi còn có thể để cho hắn uy hiếp lần nữa sao. Đi thôi.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt dứt lời liền kéo nàng đi ra ngoài.
Lại đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Trần mang vẻ mặt xanh mét đang ở bên ngoài, nhìn hắn lạnh lùng trào phúng nói: “Cơ Tinh Hồn, ngươi nghĩ rằng Vương phủ của ta là nơi nào, há có thể mặc ngươi ra vào tự do, lần trước đã để ngươi đào thoát, lần này là chính ngươi tự đưa mình tới cửa, vậy cũng đừng trách bổn Vương.” Nói xong, Mộ Dung Trần vung tay lên, phía sau lập tức có vô số cung thủ chuẩn bị tiến lên.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đi nhanh lên, không cần lo cho ta.” Cung Tuyết Thiến rút tay lại, nàng đã cảm thấy rất có lỗi với hắn rồi, sao còn có thể tiếp tục liên lụy hắn chứ.
“Đi? Bây giờ chỉ sợ có muốn đi cũng không đi được nữa, nhưng mà nếu như cho chúng ta chết cùng một chỗ thì cũng coi như là thành toàn chúng ta, không phải sao?” Cơ Tinh Hồn lại yêu nghiệt ôm nàng vào trong ngực, giọng điệu cố ý mờ ám nói.
Sắc mặt của Mộ Dung Trần xanh đen, cả người toát ra khí tức phẫn nộ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cung Tuyết Thiến liền đẩy Cơ Tinh Hồn ra nói: “Cơ Tinh Hồn, ngươi điên rồi, ngươi biết rõ là ta lợi dụng ngươi để khiến hắn bỏ ta, sao ngươi lại còn ngốc như vậy? Ta sẽ không cảm kích đâu.” Lúc này, nàng không quan tâm đến việc nói ra chân tướng hay không nữa, nàng chỉ hi vọng hắn có thể sống, có thể thoát đi, bằng không nàng sẽ áy náy, sẽ cảm thấy thật có lỗi với bản thân.
“Muốn dùng cách này để cứu ta sao, nàng nghĩ rằng ta là kẻ ngốc sao?” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nhìn nàng, cứ cho là nàng nói thật đi, nhưng lúc này ai tin chứ.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đứng đắn chút đi, nếu ngươi vì chuyện này mà bị thương, ta sẽ rất áy náy, ngươi có biết hay không?” Cung Tuyết Thiến tức giận hét lớn về phía hắn, sao hắn lại không rõ lòng nàng chứ?
“Được rồi, Mạnh Tâm Nghi, bây giờ ngươi cũng không cần phải tiếp tục diễn trò nữa. Hôm nay bất kể thế nào thì hắn cũng phải chết.” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng, lập tức ra lệnh: “Bắn tên.”
Nghe được mệnh lệnh, tên trong tay thị vệ lập tức bắn về phía hắn.
“Đừng….” Cung Tuyết Thiến không kịp nghĩ nhiều, thân mình liền che ở trước mặt hắn.
“Nữ nhân ngốc, nàng điên rồi.” Cơ Tinh Hồn liền đẩy nàng ra, nhưng bản thân lại tránh không kịp, một mũi tên lập tức bắn vào trên vai hắn.
Cung Tuyết Thiến hoảng sợ, sắc mặt đại biến, chẳng thèm quan tâm nhiều nữa xông ra hô: “Mộ Dung Trần, chàng dừng tay, nghe ta giải thích.”
Mộ Dung Trần lập tức vung tay lên, thị vệ liền ngừng bắn tên.
“Mạnh Tâm Nghi, để bổn Vương xem xem ngươi còn lời gì để nói. Bất kể thế nào đi nữa thì hôm nay việc hắn phải chết là không hề nghi ngờ. Bổn Vương nói rồi, sẽ để ngươi nhìn thấy hắn chết.” Giọng nói của hắn âm lãnh đáng sợ.
“Mộ Dung Trần, ngươi cho là ngươi muốn giết ta thì có thể giết được sao?” Cơ Tinh Hồn cười lạnh nói.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi không cần nói nữa.” Cung Tuyết Thiến sợ hắn chọc giận Mộ Dung Trần. Nàng lại nhìn miệng vết thương đang đổ máu không dứt của hắn, nàng biết, nếu ở bên ngoài hắn có thể dễ dàng thoát thân, nhưng mà ở đây là địa lao, hắn có võ công nhưng căn bản không thể thi triển được, bằng không cũng sẽ không trúng tên. Bây giờ nàng chỉ có thể nói rõ.
“Vương gia, thả hắn, chuyện này không liên quan tới hắn, ta không thích hắn, ý định của ta chỉ là mượn hắn khiêu khích chàng khiến chàng bỏ ta.” Nàng một mực nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Trần, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Ánh mắt sắc bén phẫn nộ của Mộ Dung Trần bắn thẳng vào nàng, trào phúng nói: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi cho là bây giờ ngươi nói như vậy, bổn Vương còn có thể tin sao?”
“Vì sao chàng lại không tin? Nếu chàng bình tĩnh suy nghĩ lại thì sẽ hiểu rõ, người ta yêu chính là chàng.” Cung Tuyết Thiến dứt khoát muốn làm rõ ràng.
Thân mình Mộ Dung Trần cứng đờ, hừ lạnh vài tiếng, châm chọc nói: “Mạnh Tâm Nghi, bây giờ ngươi vì cứu hắn bất kể lí do gì đều có thể bịa ra được.”
“Chàng cho rằng ta đang bịa chuyện sao? Mấy ngày nay ta cùng chàng sớm chiều ở chung, chàng không cảm giác được sao? Hay bởi vì chàng căn bản là kẻ vô tâm?” Trên người Cung Tuyết Thiến để lộ ra nỗi bi thương.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cho là nói như vậy bổn Vương sẽ tin ngươi ngay sao? Nếu ngươi cùng hắn không có quan hệ gì, hắn sẽ liều chết tới cứu ngươi sao?” Mộ Dung Trần lạnh lùng hỏi nàng, nàng cho hắn là kẻ ngốc sao?
“Hắn trở lại cứu ta là bởi vì hắn thiếu ta một mạng, trong lúc vô ý ta từng cứu hắn, chàng cũng nên biết, người như Cơ Tinh Hồn coi trọng nhất chính là lời hứa.” Cung Tuyết Thiến nói thẳng. Mặc dù lần đó là nàng xen vào việc của người khác, nhưng cũng coi như là cứu hắn.
“Hừ.” Mộ Dung Trần vẫn hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên vẫn không tin lời nàng nói.