Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 23: Gặp phải đại sự rồi!




editor: preiya

Tề Quốc ở phía bắc Thủy Nguyệt Quốc, Đô thành Thượng Kinh vô cùng náo nhiệt, ngựa xe đông nghịt, qua lại không ngớt trên các phố lớn ngõ nhỏ. Hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, cờ của quán trà rượu phường nhuộm tung bay, người đi trên đường nhốn nha nhốn nháo, chen chúc nhau, thật sự là giơ tay áo lên đó là một đám mây, lau một vốc mồ hôi đó là một trận mưa, mức độ phồn hoa này chính là Thủy Nguyệt Quốc không gì sánh nổi.

“Tề quốc quả thực vô cùng nổi bật, khó trách Thủy Nguyệt Quốc bị đánh bại!” Vừa vào Thượng Kinh, Huệ phi liền vừa thay đổi cái dáng vẻ suy sụp tinh thần, vén rèm lên mở to hai mắt nhìn xem cảnh tượng náo nhiệt.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho người khác trong xe bất mãn.

“Huệ phi, ngươi đừng quên ngươi cũng từng là người Thủy Nguyệt Quốc. Người khác đều có thể nói Thủy Nguyệt Quốc không tốt, nhưng ngươi ta không thể!” Yến Tử Nhi nghiêm mặt nói, cái nữ nhân này, mới có thời gian mấy ngày, liền hoàn toàn quên mất sự đau khổ khi mất nước.

“Hai vị công chúa, Thủy Nguyệt Quốc không còn ta cũng rất khổ sở! Chẳng qua kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hà tất gì lại ra vẻ thanh cao nữa chứ? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Nhạc Xương công chúa cao cao tại thượng sao?” Vẻ mặt Huệ phi không kiên nhẫn, dọc theo đường đi, Yến Tử Nhi dù sao vẫn trưng ra cái giá công chúa của nàng để giáo huấn nàng ta, sớm đã khiến nàng khó chịu rồi.

“Tốt, Công Tôn Huệ, ngươi khá lắm!” Yến Tử Nhi tức giận không nhẹ, ngón tay run run chỉ vào Huệ phi.

“Được rồi, trưởng tỷ, chúng ta không chấp nhặt với nàng, nhà các nàng đều là rắn chuột một ổ, tỷ còn không rõ ràng sao?” Yến Vũ Nhi vỗ nhè nhẹ bàn tay nàng, giúp nàng thuận khí.

“Hừ! Bây giờ đây, chúng ta đều giống nhau là tù nhân, đừng mang cái giá công chúa của ngươi ra đây, nhìn ai cũng thấp hơn mình một đẳng cấp!” Huệ phi cũng hất mặt, một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn.

Ánh mắt Yến Tử Nhi buồn bã, cúi đầu, Yến Vũ Nhi cầm tay nàng, trong lòng cũng không chịu nổi. Đúng vậy, từ nay về sau, các nàng không còn là công chúa cao cao tại thượng nữa, mà là thân phận nô lệ hèn mọn, điều này khác nhau một trời một vực, các nàng thật sự có thể thích ứng sao?

Thật hy vọng lộ trình này có thể xa hơn chút nữa, vĩnh viễn cũng đừng dừng lại.

Đương nhiên đây là chuyện không thể nào, cuối cùng xe ngựa vẫn dừng lại.

Tiến vào một cái viện thông thường, còn không quá cũ nát, vẫn tốt hơn một chút suy nghĩ trong lòng Yến Vũ Nhi. Phòng ở vốn cũng không quá nhỏ, nhưng là đối với người trong mấy xe ngựa đến mà nói, đã đủ chật chội rồi.

Yến Vũ Nhi nhíu mày đánh giá một hồi, tới gần quản sự là Hồng ma ma, nhét hai khối bạc vụn vào trong tay áo của bà ta, trên mặt Hồng ma ma không biến sắc nhìn nàng một cái, vẻ mặt căng cứng lạnh lùng rốt cục không còn, khóe miệng kéo ra một độ cong nho nhỏ.

Hồng ma ma thản nhiên nói với Yến Vũ Nhi: “Xem các ngươi da mịn thịt mềm, đến chỗ ta cũng không cần phải làm việc nặng, lão thân cũng không phải loại người ác độc nham hiểm, nha hoàn trước kia liền lưu một người ở bên cạnh đi.”

Cuối cùng, Liễu Nhứ vẫn là đi theo Yến Vũ Nhi, Yến Tử Nhi ở cách vách phòng nàng, Huệ phi cách hơi xa, vừa vặn mắt không thấy sẽ yên tĩnh. Những người khác lại ở phòng bé bé có chút hư hỏng, chật chội một chút cũng còn tốt.

Tiếp tục dàn xếp cho xong, Hồng ma ma cũng không an bài công việc cho các nàng, mỗi ngày còn cung ứng thức ăn ngon, Yến Vũ Nhi dần dần cảm thấy có chút bất an, thuận tiện nói ra nghi vấn trong lòng.

Yến Tử Nhi thở dài một hơi nặng nề, buồn bã nói: “Ta đã từng tìm hiểu, thực ra, xuất sinh giống chúng ta, làm việc nặng đương nhiên là không thể nào, thông thường là sung nhập vào phường dạy nhạc, nhưng là, Tề Quốc lại cũng không cho chúng ta vào đó, có lẽ là đưa chúng ta tới những nơi dơ bẩn để làm bẩn thanh danh của chúng ta.”

“Vậy bọn họ muốn chúng ta làm gì?” Yến Vũ Nhi rất khó hiểu, Tề hoàng sẽ không có hảo tâm đối xử tử tế với các nàng như vậy chứ, trừ phi đầu hắn bị kẹp cửa rồi.

Yến Tử Nhi lén lút nhìn chung quanh một chút, cúi người kề sát lỗ tai Yến Vũ Nhi: “Nghe nói Tề hoàng muốn khao thưởng tam quân, ban chúng ta cho thần tử của hắn!”

Đầu Yến Vũ Nhi oanh một tiếng, ông trời, nàng thế nhưng gặp phải chuyện như vậy?