Trở lại nơi ở, Dư Lộ
như cũ ngồi không dám ngồi, nằm cũng không dám nằm, lấy cái gối lớn làm
gối ôm, vừa ôm vừa đứng dựa vào tường.
Hương Lê thở dài, đề nghị: “Chủ tử, hay là để nô tỳ xoa bụng cho ngài đi. Đợi khá hơn chút, thì đi dạo trong Tầm Phương viện, cũng coi như là đi tiêu thực luôn.”
Dư Lộ ngượng ngùng nói: “Không cần không cần, ta tự làm là được. Đúng rồi, nếu ngươi không có việc gì làm, thì ra ngoài xem Tạ di nương còn trong
hoa viên không, nghĩ biện pháp nói với nha đầu của nàng ấy, vừa nãy
không phải ta không muốn để ý nàng ấy mà là Vương gia không cho phép ta
nói chuyện.”
Tuy Hương Lê cùng Dư Lộ đi ra, nhưng chủ tử đi phía
trước, nha hoàn như nàng phải đứng xa một đoạn. Cho nên nàng chỉ nhìn
thấy chủ tử nhà mình cùng Vương gia gần gũi một lát, cũng không biết chủ tử bị phạt không cho nói chuyện.
“Tại sao vậy ạ?” Vì vậy vừa
nghe, nàng ta liền lo lắng nói, “Chuyện khi nào thế, chủ tử nói cái gì
chọc Vương gia à? Có nghiêm trọng không? Vương gia có tức giận không?”
Làm nô tỳ, mọi thứ đều theo chủ tử, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Dư Lộ không dám lộ ra tâm tư của mình với Hương Lê, cả việc thái độ của
Tiêu Duệ đối với cô là gì cũng không dám nói. Dù sao khi chưa đi, hạ
nhân bên người rất quan trọng, nếu các nàng ấy không cùng mình một lòng, khu nhà nhỏ này cũng không an toàn nữa.
Phải biết trong đầu cô
không có âm mưu quỷ kế gì hết. Nếu có người muốn chơi trạch đấu cùng cô
thật, cô sẽ chết chắc dưới tay người đó ngay. Cho nên, nha hoàn bên
người phải đủ tin tưởng mới dùng được.
Dư Lộ suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt bí hiểm, sau đó phất phất tay.
Lúc không biết nên giải thích như thế nào, cái gì cũng không nói thường có
hiệu quả rất tốt. Hương Lê nhìn vẻ mặt của cô, tuy rằng khó hiểu, nhưng
vẫn đàng hoàng ra ngoài. Mãi cho đến nhìn thấy Đào di nương và Tạ di
nương mắt lớn trừng mắt nhỏ trong hoa viên, nàng ta đột nhiên cảm thấy,
mình hiểu được.
Giọng nói Dư chủ tử mềm mại, nha đầu các nàng hầu hạ hơn hai mươi ngày, lần nào nghe cũng muốn nhũn cả người. Vương gia
không cho phép nàng ấy nói lúc ra ngoài, tất nhiên là vì sợ tiếng của
nàng bị người khác nghe thấy đi.
Đây quả là sủng ái, thật là sủng ái nha!
Hương Lê nghĩ thông suốt sau liền thấy càng phấn khích. Lúc hướng Bạch Lộ vẫy tay phải cố gắng kiềm chế nét mặt lắm mới không lộ ra vẻ đắc ý.
“Hương Lê tỷ tỷ.” Bạch Lộ bước nhanh qua, cực kì thân thiết gọi.
Hương Lê cao lãnh* gật đầu, nhìn xung quanh một chút, rồi gọi Bạch Lộ lại
gần: “Bạch Lộ, lát nữa nói với chủ tử ngươi một tiếng, vừa nãy chủ tử ta không phải cố tình không để ý nàng ấy. Thật ra là vì Vương gia không
cho phép chủ tử ở bên ngoài nói chuyện, chủ tử không dám làm trái lời
Vương gia. Nhờ ngươi nói tốt một chút, để chủ tử ngươi đừng tức giận với chúng ta.”
*cao lãnh: kiểu như cool ngầu ấy.
Bạch Lộ cùng Hương Lê không có giao tình gì. Tuy nghe xong còn có nghi vấn, nhưng
cũng không dám hỏi ra miệng, vì vậy vội vàng gật đầu đáp ứng.
Hương Lê giao phó xong, hài lòng trở về. Vào Tầm Phương viện liền nhịn không được, chạy chậm vào phòng chính.
Thạch Lưu đang đỡ Dư Lộ chậm rãi đi trong phòng, thấy Hương Lê chạy vào, vô
cùng kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì, sao nhìn ngươi vội vàng vậy?”
Hương Lê cười híp mắt lại gần, thấp giọng nói: “Chủ tử, Vương gia không đến
phòng ai hết. Ngài ấy đi thư phòng, Tạ di nương và Đào di nương còn đang tản bộ trong hoa viên.” Đắc ý trong giọng nói đầy đến nỗi sắp tràn ra
hết.
“Thật không?” Dư Lộ còn chưa có phản ứng, Thạch Lưu đã vui mừng nói trước.
Hương Lê gật đầu thật mạnh: “Chứ còn gì nữa.”
Thạch Lưu cười nói: “Chủ tử chúng ta không ở, Vương gia cũng không muốn tản
bộ. Hiển nhiên trước đó không phải ngài ấy muốn tản bộ mà là muốn ở cùng chủ tử chúng ta mới đúng.”
Hai nha đầu vui vẻ không thôi, Dư Lộ cũng chỉ đành cười khan phụ họa.
Có gì hay chứ, cũng chỉ là thế thân thôi mà, làm sao biến thành chân ái được?
Thật là bực mình, tại sao không phải sớm một chút hay trễ một chút, cố tình
xuyên đến lúc này. Sớm một chút, cô có thể tìm cách trốn trốn, may ra
không bị ban đến Thành Vương phủ. Nếu trễ hơn chút, nữ chính đã vào phủ, cô điệu thấp* không đi tranh thủ tình cảm, tin tưởng nữ chính hiền lành nhất định cho cô một kết cục tốt.
*điệu thấp: kiểu như giấu mình, không bộc lộ tài năng của bản thân ấy.
Tiếc là xuyên đến lúc này, tiếc là hai tên nha hoàn bên người còn có “lòng
cầu tiến” như thế, nếu không phải trong truyện hai nha hoàn này đều
trung thành, Dư Lộ cũng đã hoài nghi các nàng là gian tế do Vương phi
phái tới gây xích mích.
Trong hoa viên, Đào di nương thấy Bạch Lộ đi đến, không đợi Tạ di nương hỏi, đã mở miệng trước: “Bạch Lộ, nha
hoàn của Dư di nương tìm ngươi làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì muốn căn
dặn?”
Tạ di nương lập tức nhướng mày. Mọi người đều là di nương,
cho dù Dư di nương được sủng ái hơn nàng ta, nhưng mà nha hoàn của Dư di nương cũng không có tư cách đi kêu người của mình làm cái gì!
Nhìn vẻ mặt Tạ di nương không đúng, Bạch Lộ thầm mắng Đào di nương một câu,
vội vàng giải thích: “Dư chủ tử phái Hương Lê qua đây, là muốn mời chúng ta qua đấy ăn điểm tâm, nô tỳ không tự quyết định được nên mới lại đây
hỏi chủ tử, mới có thể trả lời được.”
Đào di nương liếc Tạ di nương một cái, chậm rãi nói: “Ăn điểm tâm?”
Mặc dù Tạ di nương biết chưa chắc lời Bạch Lộ là thật, tóm lại lời này có
cho nàng ta mặt mũi, vì vậy nhàn nhạt trả lời Đào di nương: “Ngày mai
rồi tính, chuyện hôm nay còn chưa biết thì sao mà lo được chuyện ngày
mai. Ta mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi thôi, tỷ tỷ đi thêm một chút đi.”
Nàng ta cố ý nhìn phần hông của Đào di nương, hướng Bạch Lộ duỗi tay.
Bạch Lộ tiến lên đỡ lấy tay nàng, hai chủ tớ liền đi rồi.
Nói thật thì, Đào di nương gầy hơn Tạ di nương. Nhưng Tạ di nương thuộc
kiểu nơi nên béo thì béo, nơi nên gầy thì gầy. Không giống Đào di nương, nơi nên mập và nơi nên gầy đều giống nhau, nhìn cả người thì không bằng Tạ di nương.
Đào di nương tức giận đến hung hăng vò khăn tay,
lượn nhanh quanh hoa viên hơn mười vòng, cuối cùng ướt toàn bộ áo mới bị Hồng Châu đỡ lấy để trở về.
Trở về phòng, Hồng Châu hầu hạ Đào
di nương đổi áo, lặng lẽ hỏi: “Chủ tử, ngài nói Dư di nương mời Tạ di
nương đi ăn điểm tâm để làm gì?”
Đào di nương hơi trầm ngâm, rồi nói: “Hay là muốn mượn hơi Tạ di nương?”
Hồng Châu gật đầu, nói: “Nô tỳ cũng thấy thế. Dù Dư di nương được sủng ái
thế nào đi nữa thì cũng không bằng Vương phi cùng trắc phi tương lai.
Hay là nàng ta nghĩ trước khi Vương phi trắc phi vào cửa, trước liên
minh với Tạ di nương, đến lúc đó có người cùng chịu tầm mắt của Vương
phi?”
Dù sao nếu làm di nương mà được sủng ái, thì chắc chắn là
cái đinh trong mắt của chính thê rồi. Dư di nương không muốn một mình
làm cái đinh trong mắt, thế nào cũng phải kéo theo một cái đệm lưng, đến lúc đó có Vương gia bảo hộ, cũng có tư bản cùng Vương phi chống lại.
“Phiêu lưu rất lớn đấy.” Đào di nương than thở: “Nhưng nếu Dư di nương nguyện ý chia một chén súp, thì cơ hội được gặp Vương gia sẽ nhiều hơn, trước
khi Vương phi trắc phi vào cửa, khả năng mang thai cũng lớn hơn. Đến lúc đó làm cái đinh thì cũng sợ gì, Vương gia như cũ che chở, hơn nữa có
thêm đứa bé, vậy thì cả đời này không lo rồi.”
Hồng Châu nói: “Vậy ngài nghĩ Tạ di nương có đồng ý không?”
Đào di nương gật đầu, nói: “Không chỉ có nàng ta, nếu là ta thì ta cũng đồng ý.”
Hồng Châu có chút lo lắng, “Nhưng nếu chỉ làm cái đinh mà không có chỗ tốt
thì sao? Đến lúc Vương phi trắc phi vào cửa, lấy chúng ta khai đao thì
biết làm thế nào? Lúc đó nếu Vương gia không che chở, Dư di nương có
được sủng ái mà không có năng lực chống lại Vương phi, nàng ta cũng
không che chở chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể mặc cho Vương phi đè ép
sao?”
Nếu trước khi Vương phi trắc phi vào cửa cũng chưa có thai
thì thu thập nhiều một ít nhược điểm của Dư di nương, đến khi Vương phi
vào cửa, trước hết là quy hàng, đến lúc đó sẽ không làm cái đinh trong
mắt, mà còn có sự che chở của nữ chủ nhân lớn nhất hậu viện nữa.
“Xe đến trước núi rồi cũng có đường.” Đào di nương cười nói: “Ngày mai chúng ta cũng đến chỗ Dư di nương ăn điểm tâm.”
Bên kia, Tạ di nương đang trên đường về thì biết Hương Lê nói gì, nàng ta
suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, buồn bực nói:
“Ngươi nói, tại sao Vương gia lại không cho phép Dư di nương nói chuyện ở bên ngoài?”
Bạch Lộ nghĩ đến bộ dạng vênh váo của Hương Lê, cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng không dám trực tiếp nói cùng chủ tử
nhà mình.
“Nô tỳ đoán, chắc do Dư di nương ăn quá no, Vương gia
mất hứng, dù sao Vương gia cũng thích nữ nhân gầy chút.” Bạch Lộ nói:
“Dù thế nào đi nữa, nàng ta hôm nay kêu người đến giải thích với ngài,
ngày mai chúng ta đi tìm nàng ta, coi như là có qua có lại đi.”
Tạ di nương gật đầu, bỗng nhiên thở dài: “Vương gia đối với nàng ấy, vẫn là khác xa với chúng ta.”
Nhìn Tạ di nương bỗng dưng cô đơn, Bạch Lộ chỉ cảm thấy chua xót. Người như
Vương gia, ai có thể không thích chứ. Nhưng mà muốn được hắn thích, cũng quá khó khăn, chủ tử nhà mình tuy đẹp, nhưng dạng gì nữ nhân mà Vương
gia chưa thấy qua. Kể cả cái vị ở Tầm Phương viện, về tướng mạo cũng
không hề kém chủ tử nhà mình.
Sau này có Vương phi trắc phi, e
rằng còn có những nữ nhân khác nữa, nếu chủ tử mà không nắm chắc bây
giờ, về sau chỉ sợ càng khó hơn.
“Chủ tử.” Mặt Bạch Lộ hồng lên, thấp giọng nói: “Ngài nói, chúng ta có nên tìm Dư chủ tử để…hỏi một chút?”
Hỏi cái gì? Tạ di nương nghi hoặc, nhưng nhìn thấy mặt Bạch Lộ càng ngày càng hồng, nàng ta bỗng nhiên hiểu ra.
“Nàng, nàng ta có thể nói cho ta biết sao?” Tạ di nương cố nén xấu hổ hỏi.
Bạch Lộ cắn răng nói: “Nàng ấy chỉ có một người, cho dù được cưng chiều, sau này Vương phi trắc phi vào cửa, kết cục cũng không tốt. Nếu chủ tử có
thể giúp nàng ta, nàng ta tự nhiên muốn cho ngài chỗ tốt.”
Tạ di nương nghe vậy, lập tức siết tay lại: “Được rồi!”