Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Tựa hồ là không ngờ đáp án của Dư Lộ sẽ như thế này, Tiêu Duệ trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: “…Ngươi nói cái gì?”
Dư Lộ đã che miệng lại, cái gì cũng không chịu nói.
Lời nói lúc nãy cũng là lời thật lòng của cô, chẳng qua chỉ là không phải lời nói lúc ghen thôi. Thế nhưng Dư Lộ đã thấy trong nhiều truyện rồi, hình như nam nhân ở cổ đại đều không thích nữ nhân luôn đố kị. Mà trong bảy tội ở cổ đại, dường như cũng có tội đó.
Thê tử hay ghen cũng có thể hưu thê. Một cái tiểu thiếp như cô lại nói lời như vậy, người theo chủ nghĩa nam tử như Tiêu Duệ, chỉ sợ sẽ tức chết.
Cô không nói lời nào nhưng Tiêu Duệ vẫn nhớ kĩ lời vừa rồi của cô: chỉ vì rất thích, cho nên mới mâu thuẫn như vậy. Bởi vì, bởi vì gia có nhiều nữ nhân, ta…ta không thích!
Đây rõ ràng là đang ghen rồi!
Tiêu Duệ không có tức giận, ngược lại lại suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng hiểu ý của Dư Lộ hơn, hắn vui vẻ không ngớt. Đây không phải là Dư Lộ không thích hắn nên mới chống lại hắn, ngược lại, do nàng thích hắn nên mới làm như vậy. Biết sự thật này, có lẽ do sự lo lắng lúc nãy nữa, nên càng vui hơn.
Tiêu Duệ buông lỏng tay, bỗng nhiên cúi đầu hôn Dư Lộ một cái, sau đó cười ôm cô vào phòng ngủ, đặt người lên giường.
“Ngươi thích gia đến vậy sao?” Hắn cười hỏi.
Dư Lộ rụt rụt người, kinh hồn táng đảm gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nụ cười này thật chói mắt.
Biểu tình trên mặt Tiêu Duệ rất sinh động, đuôi mắt chân mày đều mang theo ý cười. Hắn hơi hơi áp lên người Dư Lộ, giọng nói dịu dàng như có thể chảy ra nước: “Gia cũng thích ngươi. Ngươi yên tâm, mặc dù gia có người khác, nhưng trong lòng gia vẫn thích ngươi nhất. Về sau, dù Vương phi trắc phi vào cửa rồi, gia vẫn sẽ đối với ngươi không đổi. Đợi Vương phi có hài tử rồi gia sẽ cho ngươi một đứa.”
Hắn nói, tay đè lên bụng Dư Lộ, tựa như đang nghĩ đến hình ảnh nơi này sẽ có hài tử của hắn, hắn vui vẻ vuốt nhẹ vài cái.
Cho dù lời nói có êm tai, giọng nói có dịu dàng, cũng không thể che giấu được sự tàn nhẫn trong lời nói.
Nếu là một nữ nhân trong thời đại này, hay nếu là nguyên chủ, hẳn lúc này sẽ cảm động tột đỉnh. Nhưng Dư Lộ không phải. Dư Lộ không có chút cảm động nào, thậm chí dù biết Tiêu Duệ có thể nói như vậy, với thân phận của hắn thì đó là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được.
Cô không thích Tiêu Duệ, vì vậy khi nghe xong lời này, không có làm bộ vui vẻ cảm ơn, mà vẫn là thái độ lạnh nhạt.
Nụ cười trên môi Tiêu Duệ dần dần tắt. Hắn đè tay Dư Lộ, nói: “Còn chưa đủ sao? Ngươi nghĩ muốn cái gì?”
Dư Lộ không trả lời, chỉ là nghiêng đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn hắn nữa.
Tiêu Duệ đã biết ý của Dư Lộ. Đây là biết thứ nàng mong muốn bản thân không có khả năng cho, cho nên dứt khoát không nói ra.
Nhất thời, Tiêu Duệ không biết phải hình dung tâm tình của mình ra sao. Căm tức có, dù thân phận như Vương phi cũng không dám đòi chuyện này với hắn. Dư Lộ chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ, giờ cũng chỉ là một tiểu thiếp không có mẫu gia, sao nàng lại dám?
Nhưng mà, hắn mơ hồ không muốn răn dạy nàng.
Còn tại sao, hắn cũng không nghĩ ra ngay được. Dĩ nhiên không phải vì nghĩ đến biểu tỷ Ngu Văn. Nếu là vì nghĩ đến biểu tỷ, lúc này hắn phải đứng lên rồi mới đúng.
Chắc là, do nàng ấy thích hắn, cho nên mới có chút thương tiếc, nguyện ý tha thứ nàng ấy đi.
Hắn nằm xuống giường, thuận tiện ôm cô vào ngực, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lộ Nhi, ngươi không thể quá mức.”
Dư Lộ đương nhiên chưa từng quá mức. Bởi vì không thích, cô đối với hắn như chỉ là người qua đường, nhìn hắn vui, nhìn hắn giận. Mà lúc này, cô vẫn lấy thân phận là người qua đường để nhìn, cái gì cũng không nói.
Tiêu Duệ tiếp tục nói: “Cùng lắm thì gia đáp ứng ngươi, về sau không qua bên Tạ thị và Đào thị nữa. Thế nhưng Vương phi và trắc phi, đây đều là Hoàng thượng ban hôn, sau lưng các nàng còn có Định Quốc Công và Lễ bộ Thị lang, gia không thể không đi.”
“Gia không bàn về lão Cửu, thậm chí những huynh đệ khác, gia cũng không bàn tới, ngay cả các công tử trong nhà quan cũng không nói nữa. Gia chỉ nói cho ngươi về mấy phú gia phổ thông, mấy người như vậy tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình. Gia lại là Vương gia, nếu chỉ đi chỗ người, chỗ mấy người khác đều không đi, thì còn ra thể thống gì?”
Nếu Dư Lộ là Chính phi thì còn tốt chút, ít nhất nếu sinh được con trai trưởng, người ta cũng không bàn tán gì. Nhưng nàng ấy chỉ là thiếp thất, sinh hài tử cũng chỉ là con thứ, không bằng con trưởng được. Cả người có thân phận bình thường đều không chấp nhận, huống chi là hắn.
Nếu như vậy thật, chỉ sợ dù có hắn che chở, Dư Lộ cũng không sống lâu được.
Dư Lộ thừa nhận, Tiêu Duệ nói rất có lí, thậm chí thái độ hiện tại của hắn, đều thấp đến mức cô không tin được. Hắn chính là Thành Vương điện hạ cao cao tại thượng, lại có thể kiên trì giải thích mấy chuyện này với cô, đừng nói không phải là bất tri bất giác yêu cô đấy chứ?
Dư Lộ cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu cô là chuyển kiếp mà đến, không nhớ đến chế độ nam nữ bình đẳng một vợ một chồng thì tốt biết bao nhiêu. Nếu như vậy, chắc chắn lúc này Tiêu Duệ đã dỗ được cô rồi.
Kỳ thực nếu nghe theo lời hắn nói, ở nơi hậu trạch này, cô sẽ sống được rất tốt. Nếu chuyện sau này cũng giống như trong truyện, Vương phi bởi vì khó sinh mà bị thương thân, sau này lại bị chuyện nữ chính Minh Nguyệt mang thai làm thương tâm, sớm hương tiêu ngọc vẫn, cô lại ngăn cách hắn, không cho hắn có khả năng phát triển với nữ chính, nói không chừng Tiêu Duệ sẽ tạo cho cô một thân phận mới, cho cô lên làm Vương phi.
Nhưng mà, cô không thể chấp nhận được chuyện nam nhân của mình đi ngủ với nữ nhân khác. Hơn nữa Minh Nguyệt thiện lương như vậy, cô cũng không thể hại Minh Nguyệt được. Đương nhiên trọng yếu nhất là, cô không thích Tiêu Duệ, không muốn ép buộc bản thân phải làm như vậy.
Thấy Dư Lộ thật lâu cũng không trả lời, Tiêu Duệ liền không vui. Cả đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấp mình dỗ nữ nhân như vậy.
Hắn bỗng nhiên xoay người đè lên người Dư Lộ, thấy thần sắc cô tựa hồ mang theo chút mờ mịt, cuối cùng vẫn nén giận, nói: “Ngươi không nghe lọt lời gia nói?”
Dư Lộ theo bản năng gật đầu, tự nhiên là nghe lọt rồi.
“Vậy ngươi đồng ý rồi?” Tiêu Duệ hỏi.
Đồng ý cái gì? Đồng ý rồi, có phải hắn sẽ hôn cô sờ sờ cô không?
Dư Lộ không gật đầu nổi nữa. Cô thầm nghĩ làm Tiêu Duệ tức giận, nếu hắn thích cô, dù tức giận cũng sẽ không làm gì cô đi?!
Cô thẳng thắn lắc đầu, nói: “Nghe lọt rồi, cũng rất lý giải, nhưng không đồng ý được.”
“…Ngươi nói cái gì?” Giọng nói Tiêu Duệ bỗng nghiêm túc hơn.
Dư Lộ nắm chặt tay, nói: “Vương gia thử nghĩ xem, nếu ta không chỉ có một người nam nhân là Vương gia, nhưng lại thích Vương gia nhất, Vương gia có thể chấp nhận sao?”
Tiêu Duệ giận quá hóa cười, thân thể đè nặng xuống, tay thì bóp chặt cằm Dư Lộ, “Ngươi nói cái gì? Ngươi lấy bản thân để so với gia? Ngươi là cái thứ gì? Ngươi cũng có thể so được với gia à?”
Ngươi là cái thứ gì.
Ở hiện đại, cô là bảo bối trong mắt người nhà, nhưng ở đây, cô ngay cả người cũng không bằng. Một tiểu thiếp, chẳng qua là chỉ là một món đồ. Tạ di nương Tạ Linh Tuệ, không phải do Cửu Hoàng tử Tiêu Dật đưa cho Tiêu Duệ sao? Không phải chỉ là một đồ vật thôi sao?
Dư Lộ cười nhạt, nước mắt rơi xuống.
“Ta là vật gì…Nếu Vương gia đã không lọt mắt, vậy thì đuổi ta đi cho rồi, cho phủ của Vương gia đỡ ô uế.” Cô nói.
Tay Tiêu Duệ bỗng dưng dùng sức, bóp khuôn mặt Dư Lộ thật mạnh, “Muốn đi? Đi đâu? Ngươi đừng có nằm mơ! Ngươi đã là người của gia, cho dù chết, ngươi cũng phải chết trong Thành Vương phủ!”
Nói xong, hắn bỏ tay ra, vẻ mặt tức giận đi nhanh ra Tầm Phương viện.
Sau khi hắn đi một lúc lâu, Dư Lộ ngồi dậy, vừa xoa nhẹ chiếc cằm còn đau đớn, vừa cảm thấy may mắn vì Tiêu Duệ chỉ bóp cằm cô, không có làm gì khác.
Xuống giường, lau nước mắt trên mặt, Dư Lộ cầm mỹ nhân hộc đặt lên bệ cửa sổ.