Edit+ Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Vị Dư di nương này, nghe nói là di nương được sủng ái nhất trong Thành Vương phủ. Nhìn qua, không nói mấy thứ khác, chỉ với một thân da thịt trắng bóng thôi cũng đã rất bắt mắt.
Bên cạnh nàng ấy là hai tên nha hoàn, nhìn qua cũng hơi nổi bật, nhưng đứng một chỗ với nàng ấy, tự dưng lại nhạt nhòa đi. Nếu không phải tận lực nhìn, hoàn toàn có thể bỏ qua. Vị Dư di nương này, đúng là có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.
Lại cẩn thận nhìn, thấy nàng ấy có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh to chứa ý cười, tư thái lại không giống như trong truyền thuyết nói Thành Vương thích mỹ nhân thon thả mà có phần đẫy đà. Nói là mặt trái xoan, nhưng thật ra cũng là tròn tròn. Chỉ là làn da đúng là tốt thật, thoạt nhìn giống như khối ngọc thượng đẳng.
Minh Nguyệt vừa oán thầm tin đồn sở thích của Thành Vương là giả, vừa nổi lên lòng cảnh giác với Dư di nương. Thôi Tiến Trung vừa nói xong, nàng liền hơi hơi quỳ gối định hành lễ vấn an.
Nào ngờ Dư Lộ nhanh hơn, trước làm động tác đỡ giả, sau đó mỉm cười mở miệng: “Thì ra là Minh Nguyệt cô nương. Không có tiếp đón từ xa, mong thứ tội.”
Thôi Tiến Trung hóa đá. Lão dùng sức xoa xoa lỗ tai, hắn không nghe lầm đấy chứ?
Hương Lê và Thạch Lưu liếc nhau, tiếp tục ngây người.
Minh Nguyệt sửng sốt. Gì vậy, chuyện gì xảy ra vậy. Đúng là nàng có lòng thay cô nương nhà mình hạ mã uy cho mấy di nương này, nhưng mà, nàng cũng không có ý định vi phạm tôn ti, để di nương của Vương gia hành lễ với nàng nha. Nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn, lại đại biểu cô nương nhà mình, cũng không thể làm quá mức được.
Cũng may nàng ấy là nha hoàn của đại cô nương của phủ Quốc Công, năng lực ứng biến vẫn rất mạnh. Sau khi phản ứng kịp liền vội vàng hành lễ với Dư Lộ.
Dư Lộ nào dám nhận lễ của nàng, vội tiến lên nắm chặt tay Minh Nguyệt, nói: “Không biết hôm nay Minh Nguyệt cô nương tới là có chuyện gì? Ngài chỉ cần nói, ta yên lặng nghe sai khiến.”
Minh Nguyệt không cười được nữa, nàng muốn khóc rồi.
Này, này, có chuyện gì xảy ra với hậu viện của Thành Vương phủ vậy? Nàng, cô nương nhà nàng lại phải gả tới nơi này. Thật, thật là đáng sợ, phải làm sao đây?
“Chẳng qua là, sắp đến sinh nhật của Vương gia, cô nương chúng ta không biết Vương gia thích cái gì, nên gọi nô tỳ qua đây tìm hiểu một chút.” Nói đến đây, cả người Minh Nguyệt đều bay bay, hoàn toàn là vô ý thức nói ra những điều trong lòng.
Thì ra là việc này. Theo lý thì qua đây hỏi, khả năng không hợp quy củ, nên trong truyện không đề cập chăng? Dư Lộ âm thầm đoán, lập tức mời Minh Nguyệt đi Tầm Phương viện, “Ta làm cho Vương gia một cái hà bao, nếu cô nương không ghét bỏ, thì đến Tầm Phương viện nhìn một cái đi?”
Hỏi sở thích Tiêu Duệ là giả, tới cửa ra oai phủ đầu mới là thật. Ý định thì như vậy, nhưng tư thái người ta thấp như vậy, làm cho Minh Nguyệt vốn hiền lành cũng không làm mặt lạnh được nữa.
Nhưng cứ cảm giác thấy Dư Lộ là lạ, nàng không khỏi đánh gãy: “Còn phải đi qua chỗ Đào chủ tử với Tạ chủ tử nữa.”
Để tỏ lòng mình là lấy nữ chính và Vương phi sau lưng nữ chính là chủ, Dư Lộ lập tức nói: “Trời nóng như vậy, sao có thể để cô nương đi tới đi lui như vậy được. Trước vào viện của ta nghỉ ngơi đã, để ta gọi nha hoàn của ta đi gọi hai nàng ấy. Cô nương đã đến đây rồi, tất nhiên các nàng sẽ chạy tới.”
Vì vậy Minh Nguyệt cứ mơ mơ hồ hồ bị kéo vào Tầm Phương viện.
Thạch Lưu pha trà mang lên, Dư Lộ tự mình rót một chén, đưa đến trước mặt Minh Nguyệt. Tay Minh Nguyệt đang cầm trà mà cứ run rẩy, thật lâu sau vẫn không tiếp thụ được.
Coi như nàng đại biểu cho Vương phi, nhưng Dư di nương là đại biểu cho Vương gia, nàng ấy còn là nữ nhân của Vương gia, so với một nha hoàn như nàng thì cao quý hơn cả trăm lần luôn ấy!
Hương Lê rất nhanh mời Đào di nương Tạ di nương tới. Hai người nhìn Dư Lộ cười tủm tỉm trong phòng, tuy mặt Minh Nguyệt lộ ý cười nhưng vẫn có chút khẩn trương, không khỏi căng thẳng trong lòng.
Đào di nương nghĩ, Dư di nương đúng là bản lĩnh, chưa gì đã giao hảo được với đại nha hoàn của Vương phi rồi. Đúng là có khả năng thật!
Tạ di nương thì nghĩ, nha hoàn của Vương phi trước mặt Dư di nương cũng phải thận trọng như vậy, xem ra việc nàng coi Dư Lộ là bắp đùi vàng để ôm là đúng rồi, hoàn toàn là chính xác.
Dư Lộ đứng dậy chủ động giới thiệu với các nàng: “Đây là đại nha hoàn của Vương phi, Minh Nguyệt cô nương. Hôm nay nàng ấy qua đây là muốn hỏi chúng ta muốn đưa quà sinh nhật gì cho Vương gia.”
Cô cũng không dám nói nàng ấy tới hỏi Vương gia thích gì. Các nàng cũng chỉ là di nương, nếu biết Vương phi cũng không biết chuyện này, đó không phải là chủ động làm cái đinh trong mắt của Vương phi sao.
Mấy người ngồi ở đây cũng không có người ngu. Dư Lộ vừa nói, hai vị di nương liền hiểu.
Đào di nương cười, thấy thái độ Dư Lộ với Minh Nguyệt rất tốt, liền học theo, cung kính gật đầu với Minh Nguyệt, “Minh Nguyệt cô nương, sinh nhật Vương gia, ta định làm đôi tất, giờ cũng sắp xong rồi. Ta kêu hạ nhân mang theo qua đây, không biết cô nương có cần nhìn một cái không?”
Minh Nguyệt vội vàng xua tay, “Không cần không cần, làm bít tất cũng tốt.”
Tạ di nương cũng biết Dư Lộ muốn đưa hà bao. Hiện tại Đào di nương muốn đưa bít tất, đây đều là mấy món nhỏ nhỏ, nói rõ các nàng đều một lòng trung thành, chưa từng nghĩ lợi dụng việc này quyến rũ Vương gia đạt được sủng ái. Như vậy, tự nhiên nàng cũng không thể đưa đồ quá tốt.
Nàng ngượng ngùng cười với Minh Nguyệt: “Ta lại muốn làm cho Vương gia một đôi giày, chỉ là nữ công của ta quá kém, lại không muốn kêu nha hoàn đi làm, nên đành làm cái lót giày, nhưng không có mang tới. Nếu cô nương muốn nhìn, để ta phân phó nha hoàn trở về lấy.”
Minh Nguyệt tự nhiên là xua tay nói không nhìn lần nữa.
Cuối cùng, cũng chỉ có Dư Lộ dám đem cái hà bao thêu gậy trúc như bị cún gặm cho Minh Nguyệt xem. Nhìn hà bao xong, Minh Nguyệt cũng không ngồi yên được nữa, uyển chuyển cự tuyệt lòng nhiệt tình của ba di nương, chạy trối chết.
Chờ nàng ấy đi, Đào di nương nhìn Dư Lộ đang cười híp mắt, trong lòng lại càng bội phục Dư Lộ.
“Lộ Nhi, bây giờ vừa vặn, hồi lâu cũng không có gặp ngươi, là do ta làm gì không tốt, khiến ngươi không muốn gặp vậy?” Đào di nương đã quyết định cùng với Dư Lộ, co được dãn được, là một lão đại tốt.
Tâm trạng Dư Lộ tốt, tự nhiên cũng nguyện ứng phó: “Làm gì có, chẳng qua là trời oi bức khó chịu, lười biếng mà thôi.”
Tạ di nương cười nói tiếp: “Đã như vậy, sau này ta có thể đến quấy rầy Lộ Nhi rồi?” Tuy Dư Lộ từng nói để nàng gọi Dư Lộ là được, nhưng nhìn Đào di nương kêu Lộ Nhi, Tạ di nương liền thấy không công bằng, học theo gọi Lộ Nhi.
Dư Lộ không muốn mỗi ngày so chiêu với các nàng, cô lắc đầu chậm rãi nói: “Tự nhiên là không được. Bây giờ là giờ nào rồi, các ngươi cũng không suy nghĩ một chút, Vương gia sắp trở về, quà sinh nhật còn chưa chuẩn bị xong. Một việc nữa, phải mau bảo dưỡng da với thân thể đi, đừng để Vương gia về rồi lại không thích các ngươi.”
Hai người Đào Tạ nhất thời run lên trong lòng, đúng vậy, đây mới là đại sự!
Quả nhiên là tìm đúng lão đại. Trong lòng hai người càng kiên định hơn, cung kính hành lễ với Dư Lộ, cáo lui.
Mấy chuyện lễ sinh nhật này, chắc Vương gia sẽ không chia sẻ với Vương phi, cho nên bọn họ bằng mặt không bằng lòng cũng không sao.
Các nàng vừa đi, Dư Lộ liền hài lòng bưng ly trà lên chậm rãi nhấp một miếng. Hay lắm, nữ chính còn thiện lượng đáng yêu hơn cả trong truyện, đúng là trời xanh phù hộ rồi.
Minh Nguyệt chóng mặt trở lại phủ Quốc Công, đi thẳng vào khuê phòng của Lâm Thục.
Lâm Thục nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng ấy, không khỏi khẩn trương: “Làm sao vậy? Thành Vương phủ có chuyện gì?”
Minh Nguyệt lắc đầu, hồi lâu nói: “Cô nương, ngài đúng là may mắn, ba cái di nương ở Thành Vương phủ đều không đáng nhắc tới. Ngài vào phủ rồi, xem như có thể triệt để an tâm.”
Lâm Thục hiếu kỳ: “Lời này là sao?”
Minh Nguyệt nói: “Không nói đến hai vị di nương Đào Tạ kia gặp nô tỳ liền vô cùng khiêm tốn cung kính, chính là Dư di nương được sủng ái nhất, nghĩ là nô tỳ thay thế ngài, vừa thấy liền hành lễ với nô tỳ, còn cố ý cho nô tỳ xem quà sinh nhật, là một cái hà bao vô cùng xấu xí. Hai người kia cũng chỉ làm một chút đồ phối sức của xiêm y, không cần để trong lòng.”
Tuy Lâm Thục ở hậu trạch đi học chút thủ đoạn, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương, cũng không muốn sử dụng những thủ đoạn ấy. Nàng nghe xong lời này liền thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy là tốt nhất. Các nàng ngoan ngoãn không gây chuyện, đợi lúc ta vào cửa, tự nhiên không làm khó các nàng.” Nàng ấy nói: “Chỉ cần các nàng đàng hoàng hầu hạ Vương gia, chờ ta có thai rồi, tự nhiên ta sẽ đảm bảo các nàng cả đời cơm áo vô lo, mẹ con bình an.”
Nếu là ngày xưa, Minh Nguyệt sẽ khuyên bảo Lâm Thục một chút, nhưng hôm nay một câu nàng cũng không khuyên. Thời đại này khắc khe với nữ tử, nếu cô nương nhà mình đã là người lớn nhất, cũng không cần phải đi làm khó mấy nữ nhân đáng thương này.
“Thân thể cô nương rất tốt, tất nhiên vừa vào cửa là có thể có tin vui ngay.” Minh Nguyệt khẳng định nói.
Lâm Thục cười thản nhiên, nàng cũng cảm thấy như vậy.