Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 156: Ngoại truyện 11




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Tuy Tiêu Duệ còn chưa vào Vương phủ ở nhưng một mặt là có ít thứ cần sắp xếp cẩn thận sớm, một mặt là vì Dư Lộ đã vào ở nên đầu bếp trong phòng bếp của Vương phủ rất đầy đủ.

Hôm nay hắn tới lúc đã hơi muộn, lại không muốn đi nên các đầu bếp lấy hết vốn liếng của mình ra để làm một bàn thức ăn ngon.

Một bàn đồ ăn, một nửa là Dư Lộ thích, một nửa là Tiêu Duệ thích. Bởi vì biết đồng hương không đi, lại biết đồng hương không có thích Minh Nguyệt, nên tối hôm nay cô ăn rất ngon miệng. Tiêu Duệ thì lại khác, hắn căn bản không có lòng dạ nào để ăn cơm. Từ lúc nghe Dư Lộ nói xong, cả tâm trí hắn đều ngẩn ngơ, nhưng lại không dám để Dư Lộ phát hiện nên ngoài mặt thì hắn ăn rất ngon, nhưng trong lòng lại không muốn ăn chút nào, cứ luôn có cảm giác như có gì chặn ở ngực, vô cùng khó chịu.

Chuyện này khiến hắn rất rung động. Dù hắn đã cực lực biểu hiện như không sao nhưng Dư Lộ vẫn phát hiện ra. Chẳng qua cô cũng không thấy lạ, dù sao mấy truyện ngôn tình đấy đều là truyện mấy nữ sinh mới thích đọc, đồng hương là nam nhân, không thích đọc cũng là chuyện thường.

Dư Lộ múc một chén canh đưa cho Tiêu Duệ, "Có phải trong lòng có chút không tin được không? Nếu ăn không trôi thì đừng ăn nữa, tối có đói thì kêu bữa khuya sau."

Tiêu Duệ lập tức đặt đũa xuống, nhận chén ngụm uống ngụm không. Dựa theo ý của Tiểu Lộ Nhi, xuyên vào sách nghĩa là đi vào thoại bản trong dân gian sao?

Lẽ nào kiếp trước và kiếp này của hắn, và cả ba đời của Trần Chiêu, thực ra đều là chuyện xưa trong một cuốn sách sao? Không đúng, họ đều có sức sống, đều là người bình thường mà, tại sao lại là thoại bản được?

Nhưng, Tiểu Lộ Nhi sẽ không lừa hắn.

Hơn nữa lời Tiểu Lộ Nhi nói giống y hệt lời của Trần Chiêu. Ngay cả đời trước của hắn, ngoại trừ việc cuối cùng hắn thích Tiểu Lộ Nhi, vì Tiểu Lộ Nhi vứt bỏ mọi thứ đi, chuyện lúc trước đều giống như Tiểu Lộ Nhi nói vậy.

Tiêu Duệ đặt chén xuống, nghiêng người nhìn Dư Lộ.

Tuy Dư Lộ đang ăn ngon lành nhưng lượng cơm của thân thể này không lớn, nên cô đã ăn xong rồi. Thấy Tiêu Duệ nhìn qua, cô cười, "Lúc đầu ta cho rằng ta chỉ xuyên qua, cho nên tiếp nhận nó một cách rất hài lòng, nhưng sau này khi biết thân phận của ngươi rồi, lại biết xuyên vào một cuốn sách, ta cũng thấy sợ lắm. Chẳng qua ngươi đừng sợ, mặc dù đây là trong sách nhưng trong khoảng thời gian tới đây, ta thấy nơi này là một thế giới bình thường. Cũng may chúng ta không chỉ có một mình, chúng ta còn có lẫn nhau mà. Yên tâm, ta vẫn sẽ luôn bên cạnh ngươi."

Tiêu Duệ nghệt ra, gật đầu, cầm tay Dư Lộ.

Cơm nước xong, sắc trời cũng dần tối xuống, Tiêu Duệ ôm Dư Lộ dựa vào nhuyễn tháp, hai mắt vẫn có chút mờ mịt.

Dư Lộ lại có chút không nhịn được, "Đã trễ thế này, ngươi còn không đi hả? Lát nữa cửa cung đóng là ngươi không quay về được đâu đấy!"

Lúc này Tiêu Duệ mới giống như tỉnh hồn lại, nhìn ra ngoài, quả nhiên trời đã tối đen.

Dư Lộ bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, "Ngươi còn là một đại nam nhân đấy, ta chỉ là một nữ tử mà vẫn có thể nhận chuyện này, ngươi thì lại không nhận được. Trời ạ, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, đã đến đây rồi thì yên tâm đi. Bây giờ ngươi là Hoàng tử, chỉ cần đàng hoàng không nghĩ đến thứ không nên nghĩ, ngươi vẫn sẽ an toàn. Ngươi an toàn, ta cũng sẽ an toàn, biết đâu chúng ta có thể bình an sống hết đời như ở hiện đại chứ."

Đúng là hắn không có ý đó, cũng đúng là hắn có thể cho nàng trọn đời bình an.

"Giờ muộn rồi, ta không về cung nữa, đêm nay ta ở đây." Tiêu Duệ nói, hai mắt nhìn Dư Lộ thật sâu, "Ta hỏi nàng, nếu ta không phải ta, ý là, ta chính là Thất Hoàng tử ban đầu, vậy nàng sẽ làm gì?"

Dư Lộ không thấy không thích hợp, bật thốt lên: "Nếu ngươi là Thất Hoàng tử ban đầu, ta đây khẳng định sẽ nghĩ cách không ở cạnh ngươi. Một người không thích ta thật lòng, hậu trạch còn có Vương phi và một đống thiếp thất, sau này lại còn có Minh Nguyệt nữa, ai biết liệu có gì xảy ra không chứ, nhỡ đâu lúc đó ngươi muốn giết ta thì sao?"

"Cho nên, nàng sẽ trốn đi, đúng không?" Giọng Tiêu Duệ rất nhẹ.

Trốn sao? Vậy là đã vào Vương phủ rồi hả? Cô suy nghĩ một chút, gật đầu, "Hẳn là vậy rồi. Thà đi ra ngoài ăn rau dưa sống qua ngày còn hơn là làm tiểu thiếp sống câu nệ trong hậu trạch."

Tiêu Duệ bỗng ôm sát Dư Lộ hơn chút, trong lòng thì nghĩ, xem ra chuyện nói thẳng là không thể nào rồi. Trong lúc Tiểu Lộ Nhi còn chưa yêu hắn đến chết đi sống lại, và tình yêu của hắn còn chưa làm Tiểu Lộ Nhi triệt để tin tưởng, hắn nhất định không thể thẳng thắn được.

Dư Lộ bật cười, vỗ vỗ tay hắn, "Đúng rồi, lần trước ngươi còn chưa nói với ta, ở hiện đại sao ngươi lại chết thế? Còn có, tên thật của ngươi cũng là Tiêu Duệ hả?"

Tiêu Duệ nói xạo, "Ta chết vì việc ngoài ý muốn, giống như nàng, chắc chắn sẽ không về được. Còn về tên, không sai, ta cũng tên là Tiêu Duệ."

Trong cung, Huệ Phi chờ trái chờ phải cũng không chờ được con trai, muốn cho người đi gọi cũng không thể nữa, bèn cho người đi gọi Tiêu Dật đến.

Gần đây Tiêu Dật bị Tạ Linh Tuệ mê đến thất điên bát đảo, nhưng gã vẫn luôn nhớ kĩ tiếng hừ lạnh của Tiêu Duệ khi ra cửa ngày ấy, nên nhiều ngày nay chỉ đành phải chịu "nỗi khổ tương tư", cũng không có đi tìm Tạ Linh Tuệ. Còn trong lòng thì gã vẫn muốn tìm Tiêu Duệ hỏi cho rõ, ngày ấy Tiêu Duệ như vậy là vì Tạ Linh Tuệ có gì không đúng hả?

Nhưng đã nhiều ngày rồi Tiêu Duệ không có lộ mặt, cũng không biết là đi làm cái gì, muốn tìm hắn cũng không tìm được. Lúc này Tiêu Dật bị Huệ Phi hỏi vậy, gã lập tức lắc đầu.

"Không biết nữa, gần đây Thất ca cứ thần thần bí bí, đã mấy ngày rồi nhi tử không có nói chuyện với hắn." Tiêu Dật còn có chút tủi thân trong lòng nữa.

Huệ Phi nhíu mày, kiểu gì cũng nghĩ không ra.

"Trong phủ thu thập xong chưa thế? Vương phi còn chưa được định nữa, nó cũng không cần phải dọn phủ trước làm gì. Vậy rốt cuộc sao nó lại cứ suốt ngày chạy đến Vương phủ làm gì nhỉ, đến cùng là trong Vương phủ có gì hấp dẫn nó?" Người của bà cũng không truyền tin lạ gì về.

Tiêu Dật cười gian, "Có khi nào Thất ca giấu một con hồ ly tinh trong phủ không nhỉ?"

"Được rồi!" Huệ Phi vỗ hắn một cái không nặng không nhẹ, sẵng giọng: "Lớn chừng đấy rồi, cả ngày cứ thích nói lung tung, cẩn thận có ngày phụ hoàng dạy dỗ cho giờ!"

Tiêu Dật nói: "Nhi tử cũng chỉ nói vậy trước mặt ngài thôi mà, nếu ra ngoài rồi, ai chẳng nói nhi tử ổn trọng có năng lực chứ."

Đó cũng chỉ là lời xã giao! Huệ Phi không đành lòng nói thật cho con trai, ngược lại lại nghĩ đến một việc khác, "Con nhìn Thất ca con rồi lại nhìn con đi, người ta còn chưa định Vương phi mà đã muốn dọn dẹp Vương phủ cho xong. Nhưng con thì lại sớm định ra Vương phi rồi, thế mà chẳng thèm quan tâm Vương phủ của mình lấy một chút! Ta thấy con mau giành thời gian ra, đừng làm mấy việc khác nữa, sớm thu dọn Vương phủ xong, đợi Thất ca con thành hôn xong, con cũng phải nắm chặt thời gian mới được!"

Sắc mặt Tiêu Dật lập tức xìu xuống, gã không hề muốn thành thân!

Nhất là còn phải cưới Vương phi Hạ Mộng Oánh y hệt như lão tiên sinh, suốt ngày càu nhảu càu nhàu, chỉ cần nghĩ chút thôi, gã đã thấy đầu đau muốn chết rồi.

"Mẫu phi, con có thể không cưới nàng ta không? Nàng ta suốt ngày ốm đau bệnh tật, lại rất đáng ghét nữa, giống y như lão tiên sinh vậy." Tiêu Dật oán giận.

Huệ Phi trừng gã một cái. Đương nhiên bà cũng không coi trọng Hạ Mộng Oánh, nhưng ai bảo lúc cha Hạ Mộng Oánh chết trận sa trường, trong cung chỉ có mỗi Tiêu Dật là có tuổi tác xứng với nàng ta chứ. Bởi vậy, Thừa Nguyên Đế cứ như vậy chỉ hôn.

Bà thở dài: "Không lâu sau là tuyển phi rồi, đến lúc đó mẫu phi tuyển cho con hai trắc phi. Con thích ai thì cứ trực tiếp nói cho mẫu phi, mẫu phi tuyệt không ngăn con."

Tiêu Dật cũng biết, muốn không cưới Hạ Mộng Oánh thì chỉ có hai khả năng, một là Hạ Mộng Oánh chết, hai là gã chết. Nếu hai người vẫn sống sờ sờ thì vị trí Vương phi của gã chỉ có thể là của nàng ta.

Chẳng qua trắc phi thì không cần gấp. Đây cũng là vị trí vô cùng mê người, gã giữ lại để còn có tác dụng lớn hơn nữa.

"Nhi tử không sao hết, ngài không cần lo lắng. Chỉ là Thất ca, niên kỷ của hắn không còn nhỏ nữa mà đến bây giờ vẫn không muốn gần nữ nhân. Mẫu phi, các huynh đệ đã lén truyền đi lời khó nghe, ngài vẫn nhanh nhanh chọn vài nữ nhân hợp ý cho Thất ca đi."

Huệ Phi giật mình, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Xem ra, không chỉ cần nhanh định ra Chính phi của trưởng tử mà còn cần định ra trắc phi nữa. Chỉ là... nghĩ đến thái độ trước đó của Tiêu Duệ, Huệ Phi cảm thấy, bà phải thương lượng với con trai trước mới được.

Bà phân phó Tiêu Dật: "Ta nhìn trúng Lâm Đại cô nương phủ Định Quốc Công. Thất ca của con... Dật Nhi, con là đệ đệ ruột của Thất ca con, cũng không thể để danh tiếng của nó bị bẩn được. Lâm Đại cô nương phủ Định Quốc Công này đến cùng là thế nào, con phái người ngầm hỏi thăm chút nhé. Nhất định phải hỏi cho rõ ràng, vậy ta mới quyết định xem có cho nó làm Chính phi của Thất ca con được hay không."

Tiêu Dật gật đầu đồng ý.

Một đêm trôi qua, trong Tầm Phương viện ở Thành Vương phủ, Dư Lộ mở mắt, đầu tiên là rón rén xuống giường, đi tới gian ngoài, nhìn Tiêu Duệ đang co cụm lại nằm ngủ trên giường La Hán, lặng lẽ cười.

Tối qua Tiêu Duệ nói không hồi cung, tối lại muốn ngủ chung với cô trên giường lớn, nếu hắn là nguyên chủ thì thôi, Dư Lộ sẽ sợ không dám nói gì, nhưng hắn lại là đồng hương của cô!

Nam nhân hiện đại, dù trong lòng không nghĩ vậy nhưng mặt ngoài vẫn phải nói mấy câu đường đường chính chính.

Chẳng qua... Dư Lộ nhìn Tiêu Duệ cao lớn như thế mà giờ phải tủi thân như vậy, bỗng thấy có chút đau lòng.

Cô đi tới, do dự không biết có nên đánh thức hắn, kêu hắn lên giường ngủ không, kết quả là vừa mới dừng chân bên giường, Tiêu Duệ đã mở mắt.

"Ngươi muốn lên giường ngủ không?" Dư Lộ hỏi hắn.

Tiêu Duệ vươn tay kéo Dư Lộ xuống giường La Hán, sau đó xoay người đặt Dư Lộ dưới thân.

Tim Dư Lộ lập tức đập thình thịch, nắm chặt vạt áo của hắn.

Tiêu Duệ lại không làm gì khác, chỉ hôn nhẹ trán cô rồi nói: "Ta biết, giờ chúng ta còn là vị thành niên. Nàng yên tâm, ta sẽ không làm việc đó khi chưa đủ tuổi."

Không ai biết, khi nói những lời này, lòng hắn đang rỉ máu.

Dư Lộ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn có chút ngượng, không biết nên đặt tay chân ở đâu.

Tiêu Duệ lại thở dài, ôm người vào ngực.

Dư Lộ ngượng ngùng chôn mặt trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Tối qua ngươi có ngủ ngon không, hay vào giường ngủ chút nữa đi, giờ còn sớm."

Tiêu Duệ tì cằm lên đầu Dư Lộ, "Không cần, để ta ôm nàng một lát, rồi ta dậy."

Nhưng cứ ôm như vậy thì rất xấu hổ đó. Nhịp tim hắn vừa mạnh vừa nhanh, Dư Lộ chỉ thấy mặt mình càng ngày càng nóng lên. Thực sự không còn cách nào, cô đành phải nói: "Đúng rồi Tiêu Duệ, lúc đến đây rồi xuống xe ấy, ta thấy có rất nhiều thị vệ, ngươi có thể tìm giúp ta mấy người chưa thành thân trong đám người ấy không?"

Thị vệ chưa thành thân, người đầu tiên Tiêu Duệ nghĩ đến là Trần Chiêu.

Tay hắn căng chặt, giọng cũng có chút trầm, "Nàng tìm họ làm gì?"

Dư Lộ nói: "Là Ngọc Oánh ấy. Nàng ấy và ta đều đi ra từ trong cung, giờ lại hầu hạ ta, ta cũng phải tìm cho nàng ấy một nhà chồng tốt chút. Ngươi không biết chứ, Ngọc Oánh đều đã mười tám tuổi rồi. Ở thời này, mười tám tuổi không được coi là trẻ nữa rồi. Dù không thành thân ngay thì cũng phải chọn người trước, để họ ở chung với nhau cho tốt."

Thì ra là vậy.

Tiêu Duệ lập tức nhẹ lòng, hỏi dò: "Vậy nàng... có thấy người nào không tệ không?"

Dư Lộ cười, không kiêng kị gì, "Ta thấy thị vệ tên Trần Chiêu cũng không sai, ngươi thấy thế nào?"

Trần Chiêu, nàng thế mà nói Trần Chiêu.

Tiêu Duệ thật sự không biết cảm giác trong lòng là thế nào, Tiểu Lộ Nhi bị trong sách lừa rồi, cảm thấy Trần Chiêu là người tốt! Chỉ là, Trần Chiêu cũng không được coi là xấu, đời trước hắn ta làm vậy với Tiểu Lộ Nhi cũng vì có nguyên nhân.

Đời này, tuy hắn tự tin rằng giữa hắn và Tiểu Lộ Nhi sẽ không bị Trần Chiêu quấy rối, thế nhưng dưới tình huống hắn không muốn giết Trần Chiêu, mặc dù hắn đã đuổi người đi nhưng người ta vẫn mơ ước đến Tiểu Lộ Nhi của hắn.

Nếu đã như vậy, không bằng để hắn ta triệt để hết hi vọng.

Tiêu Duệ đáp ứng Dư Lộ, sau khi rời giường hắn tìm Thôi Tiến Trung, kêu lão đi thông tri Trần Bì nhanh chóng tìm Trần Chiêu qua đây.

Trần Chiêu còn chưa rời kinh thành, nhưng đối với tin mà Tiêu Duệ truyền tới, hắn có chút nửa tin nửa ngờ, "Đại ca, huynh xác định Vương gia tìm đệ với thiện ý sao?"

Trần Bì khó hiểu, "Cái gì mà thiện ý, chẳng lẽ Vương gia còn có thể giết đệ?"

Cũng khó mà nói, lần trước hắn ta thả mình, biết đâu hiện tại lại hối hận chứ. Trần Chiêu không dám xác định, nhưng nếu hắn không đi, hắn lại tò mò không biết Tiêu Duệ tìm hắn làm gì.

Vì vậy, hắn vẫn theo Trần Bì trở về.

Tiêu Duệ cũng không chỉ gọi mình hắn, trừ hắn ra còn có Trần Bì và mấy thị vệ khác, họ đều bị gọi tới Tầm Phương viện.

Trần Chiêu đứng ở hàng đầu.

Hắn giương mắt nhìn cửa phòng chính của Tầm Phương viện, nhìn Tiêu Duệ đi ra trước, sau đó là Lộ Lộ mà hắn tâm tâm niệm niệm. Bởi vì khí trời có chút lạnh, hôm nay nàng mặc bộ đồ màu đỏ tươi hơi dày, trên tai đeo hoa tai trân châu, đi sát cạnh Tiêu Duệ, cười như đóa hoa xán lạn nhất ngày xuân.

Giống như đời trước, nàng vẫn đẹp đẽ như vậy.

Nhưng không giống đời trước, lúc vừa mới bắt đầu, trong ánh mắt nàng chỉ có mình Tiêu Duệ. Chỉ là... lại gần, nàng vẫn nhìn sang, quét qua mỗi thị vệ hai lần, cuối cùng dừng lại trên người mình.

Lòng Trần Chiêu lập tức nóng lên, trong hai mắt tràn đầy sự chờ mong.

Nhưng mà, Dư Lộ không hề tiến lên mà là kéo Tiêu Duệ dừng lại, quay đầu vẫy tay gọi Ngọc Oánh còn đang đỏ mặt cúi đầu đi qua.

"Ngươi nhìn kĩ xem xem, coi trọng ai thì nói cho ta biết, ta lén lút gọi hắn tới, các ngươi tâm sự xem có hợp nhau không." Dư Lộ nhỏ giọng nói.

Ngọc Oánh có chút bối rối.

"Dư, Dư chủ tử... Nô tỳ muốn một người là được rồi, ngài... ngài một lần liền gọi tám người, sao nô tỳ có thể chọn được chứ." Nàng thì thấy ai cũng tốt hết, nhưng không biết thái độ của người ta là thế nào nữa.

Dư Lộ nói: "Sợ gì, có ta và Vương gia làm chủ cho ngươi mà. Ngươi cứ nhìn là được, chỉ cần thuận mắt, chọn ba bốn người, lát nữa rồi tiếp xúc sau."

Lời này là sao?

Thị vệ của hắn, mỗi người đều vô cùng giỏi giang, tại sao qua miệng nàng thì lại giống như cải trắng thế? Lại còn để một tiểu cung nữ Ngọc Oánh chọn chọn lựa lựa nữa?

Tiêu Duệ mất hứng tằng hắng hai tiếng.

Dư Lộ thì không sợ hắn chút nào, quay đầu lườm hắn một cái, cũng vẫy tay kêu Thạch Lưu và Phúc Quất tới luôn, "Các ngươi cũng nhìn xem, thấy thích hợp thì kêu ta và Vương gia làm chủ cho."

Mặt Thạch Lưu lập tức đỏ ửng lên.

Phúc Quất ngẩng đầu, đưa mắt dừng trên người Trần Chiêu.

Ngọc Oánh bị Tiêu Duệ hù, lúc này sao còn dám chọn, chỉ khúm núm nói: "Dư chủ tử, nô tỳ nghe ngài và Vương gia, hai người cảm thấy ai tốt thì chính là người ấy."

Hôn nhân đại sự, há lại là trò đùa!

Dư Lộ còn định nói gì, Phúc Quất đã kéo tay áo cô, sau đó giơ tay chỉ thẳng hướng Trần Chiêu, "Dư chủ tử, nô tỳ coi trọng hắn, có thể muốn hắn sao?"

Ặc, cô nương này thật là trực tiếp quá đi! Dư Lộ vội vàng gật đầu, sau lại nói: "Chúng ta cũng không ép hắn được, ngươi có thể ở chung với hắn đã rồi tính."

Tiêu Duệ đỡ trán, rốt cuộc thì hiện đại mà Tiểu Lộ Nhi nói là sao thế? Nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, dù hai người đều làm hạ nhân trong cùng một Vương phủ thì cũng không thể như vậy được. Nếu đều như thế, Vương phủ của hắn trở thành cái dạng gì rồi?

Nếu không phải rất nhiều phương diện đều giống với Tiểu Lộ Nhi của đời trước, hắn thực sự hoài nghi đây rốt cuộc có phải Tiểu Lộ Nhi không, đời trước nàng ấy cũng đâu có mở ra như vậy chứ. Chỉ là, hắn đã lỡ đồng ý rồi, giờ không thể thu hồi lại, nếu không chẳng phải là nói không giữ lời?

Xem ra chuyện như vậy chỉ có thể có một lần.

Nghĩ vậy, cuối cùng hắn vẫn ngăn cản Dư Lộ lại, nháy mắt với Thôi Tiến Trung, sau đó kéo Dư Lộ và ba nha hoàn về phòng chính.

Bên này, đầu tiên Thôi Tiến Trung gọi Trần Chiêu đi ra, sau đó nói rõ tình huống với bảy người còn lại. Trong bảy người đó có ba người rất tích cực, bốn người còn lại thì không quan tâm lắm, lão bèn mang theo Trần Chiêu và ba người kia vào phòng.

Trong phòng, Tiêu Duệ đã tạm thời tách ra, vô phòng ngồi.

Nhưng khi Trần Chiêu vào phòng, thấy ba nha hoàn và Dư Lộ xoi mói mình từ trên xuống dưới, Trần Chiêu không đỏ mặt như ba thị vệ kia mà là sắc mặt nhịn không được trắng đi.

Hắn còn tưởng có chuyện gì, thì ra là...

Dư Lộ là chủ tử, đương nhiên cô mở miệng trước, "Là thế này, ta nghe Vương gia nói các ngươi đều chưa thành thân, ba nha hoàn này của ta đều rất tốt, nhưng Thạch Lưu và Phúc Quất đều còn nhỏ, có thể đợi thêm một hai năm, mà Ngọc Oánh lại đã mười tám rồi, cho nên ta muốn để nàng ấy quyết định, nếu có thể sớm thành thân thì tốt hơn."

Ba thị vệ kia đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đồng loạt quỳ xuống, nói: "Chúng tiểu nhân đều nghe chủ tử."

"Mau đứng lên, mau đứng lên!" Dư Lộ chưa thể nhận việc đụng cái gì cũng quỳ xuống ở cổ đại. Gọi ba người đứng dậy, cô nhìn sang Trần Chiêu, nói tiếp: "Bởi vì Phúc Quất coi trọng Trần thị vệ nên chừa hai người họ ra. Còn ba người các ngươi, ta đây hiện tại chỉ có Ngọc Oánh và Thạch Lưu, các ngươi xem xem, nếu thấy được thì nói với ta. Người còn lại cũng đừng có lo, ta cũng sẽ quản hôn sự sau này của ngươi cho."

Mọi người lại cảm tạ lần nữa.

Trước khi kêu họ ra ngoài hết, Dư Lộ có cho gọi lại Trần Chiêu và Phúc Quất. Dư Lộ luôn cảm thấy từ khi gặp Trần Chiêu, thái độ của Phúc Quất cứ có chút không đúng. Còn Trần Chiêu, thái độ của hắn cũng có chút kì lạ, nên cô gọi hai người này lại.

Chỉ là nếu cô hỏi Trần Chiêu có nguyện ý không, Phúc Quất lại ở chỗ này không đi, vậy cũng không phải chuyện tốt. Nhỡ đâu người ta không muốn, đó chẳng phải là một chuyện đau lòng sao?

Ai ngờ cô còn chưa nói gì, Phúc Quất đã mở miệng trước: "Dư chủ tử, nô tỳ có thể nói chuyện riêng với hắn không?"

Được, người cổ đại các ngươi cũng thật thoáng nha!

Đương nhiên Dư Lộ đồng ý, chẳng qua cô không có ra ngoài mà là vào trong phòng với Tiêu Duệ, chỉ là tai cô vẫn vểnh lên. Thật ra cô có chút bát quái, vốn muốn tìm đối tượng cho Ngọc Oánh, kết quả Phúc Quất lại coi trọng người ta, lại còn rất cố chấp nữa.

Tiêu Duệ cũng thấy mọi việc có chút quỷ dị. Đời trước, Phúc Quất vì bảo vệ Tiểu Lộ Nhi nên bị Trần Chiêu chặt một cánh tay. Đời này là sao chứ, hay là Phúc Quất cũng sống lại thế?

Đương nhiên Phúc Quất không có sống lại, chẳng qua là nàng thấy có chút lạ. Rõ ràng trong trí nhớ của nàng không có người tên Trần Chiêu này, nhưng vì sao khi gặp hắn, tâm trạng của nàng lại phức tạp như vậy. Lúc thì muốn chém hắn, lúc thì muốn bổ hắn, lúc lại muốn chặt hắn...

Đây rốt cuộc là có thâm cừu đại hận đến mức nào chứ!

Trần Chiêu nhớ tới chuyện đời trước, cũng thấy có vài phần hổ thẹn với Phúc Quất, nên chỉ đứng im bất động, để mặc Phúc Quất từng bước từng bước lại gần hắn.

===================

Màn kịch nhỏ:

Phúc Quất [mờ mịt quay đầu]: Tác giả, ta từng bước lại gần hắn làm gì?

Dư Lộ [cười hả hê]: Chém hắn, bổ hắn, chặt hắn!

Tiêu Duệ [cười phối hợp lão bà]: Ừ ừ, ừ ừ.

Trần Chiêu [ngửa đầu nhìn trời rơi lệ]: Tác giả, ta thấy ngươi thực sự có thù với ta mà!

Đào Tử [mở miệng đầy thâm ý]: Không, ta chỉ ưng thuận ngươi, cho ngươi một lão bà~