Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 141




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Thừa Nguyên Đế nghe Đại thái giám báo công chúa Ngu Văn tới, chân mày cau chặt lại. Chuyện của Tiêu Duệ, ông không biết cũng không sao, nếu đã biết thì đương nhiên phải cho người điều tra rõ, nên ông cũng biết vai trò của công chúa Ngu Văn trong chuyện này.

Ông không giấu đi sự chán ghét, "Đuổi nó đi."

Đại thái giám khom người lui ra ngoài, cũng không khiến công chúa Ngu Văn quá mất mặt, chỉ nói: "Công chúa, Hoàng thượng đang bận, lúc này không rảnh, ngài vẫn trở về trước đi."

Công chúa Ngu Văn nói: "Không sao, ta chờ ở đây là được rồi. Công công ngài không cần xen vào ta đâu,"

Mặt Đại thái giám lập tức thay đổi. Lời của hắn tuy êm tai chút, nhưng ai chẳng hiểu nó có ý gì? Công chúa Ngu Văn này, có phải quá không thức thời không?

Đương nhiên công chúa Ngu Văn biết đây là Thừa Nguyên Đế không muốn gặp nàng. Thế nhưng, hai ngày sau nàng phải đi rồi, nàng thực sự không muốn rời đi.

Nàng mím môi, không nhìn sắc mặt Đại thái giám kia.

Đại thái giám hừ lạnh một cái, không để ý đến nàng nữa. Giờ đã là giữa trưa rồi, trời nắng đến mức có thể nướng cháy người, nếu nàng ta đã muốn chờ thì để nàng chờ vậy!

Thừa Nguyên Đế phê hết tấu chương trên long án, ăn trưa xong, lại chợp mắt một lát, mới biết được công chúa Ngu Văn vẫn còn chờ ở bên ngoài.

Ông đặt tách trà mới uống trong tay xuống long án, không vui nói: "Cho nàng ta vào!"

Công chúa Ngu Văn vừa vào Ngự Thư Phòng, lập tức quỳ xuống, "Ngu Văn gặp qua cậu Hoàng Đế, cậu Hoàng Đế an khang."

Thừa Nguyên Đế hừ lạnh một cái, không khách khí nói: "Ngươi không đến quấy rầy trẫm, trẫm mới thấy an khang!"

Người công chúa Ngu Văn cứng đờ, vội vàng cúi đầu quỳ rạp trên nền đá lạnh băng, nhỏ giọng nói: "Ngu Văn không dám."

Thừa Nguyên Đế không muốn mất thời gian với nàng ta nữa. Năm đó đưa nàng ta đi Mông Cổ hòa thân, Thừa Nguyên Đế không thấy thẹn chút nào. Không vì gì, chỉ vì năm đó Thừa Nguyên Đế và mẹ ruột của công chúa Ngu Văn có mâu thuẫn rất lớn. Sau đó lúc mẹ của công chúa Ngu Văn chọn phò mã còn đâm sau lưng Thừa Nguyên Đế một cái. Tuy lúc đấy chỉ là một vấn đề nhỏ nhưng lại khiến Thừa Nguyên Đế suýt thì mất đi tư cách làm Hoàng Đế.

Thừa Nguyên Đế cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không tốt mà người ngoài không biết được, đó là ông rất thù dai. Cho dù là trước khi đăng cơ hay sau khi đăng cơ, phàm là đắc tội với ông, ông sẽ tìm cớ quang minh chính đại thu thập.

Trước đây ông nhận nuôi công chúa Ngu Văn, một là vì không muốn huyết mạch của Hoàng gia bị Ngu gia đạp hư, hai là vì nghĩ khi nuôi lớn rồi cũng sẽ có chỗ hữu dụng. Dù sao tuy ông có nhiều con gái ruột nhưng ông cũng không nỡ tùy ý hi sinh tụi nó.

Cho nên dù sau này công chúa Ngu Văn rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu nhưng ông vẫn chọn nàng để đưa đi hòa thân. Dù sao tiếc cho con gái ruột, chọn con gái người ta thì còn cần trả giá, không bằng chọn một người không cha không mẹ, lại không được gia tộc thích.

Những năm gần đây, nghe nói nàng sống không được tốt, Thừa Nguyên Đế cũng có lòng muốn giúp nên đồng ý đề nghị cho công chúa Ngu Văn về thăm của Đại nhi tử. Nhưng việc công chúa Ngu Văn làm trong chuyện của Tiêu Duệ khiến Thừa Nguyên Đế không khỏi nghĩ đến bà mẹ bốc đồng năm đó của công chúa Ngu Văn, nên càng ghét nàng hơn.

"Ngươi đã cầu kiến trẫm, đương nhiên là có chuyện muốn nói, vậy mau nói đi." Ông thúc giục.

Nhưng là, việc này nàng phải nói sao đây?

Tuy công chúa Ngu Văn lấy hết dũng khí qua đây nhưng thật ra nàng căn bản không biết nên nói thế nào. Nhưng nghe thấy sự không kiên nhẫn trong giọng Thừa Nguyên Đế, nàng biết mình không thể tiếp tục do dự nữa.

"Cậu Hoàng Đế, cầu ngài mau cứu cháu gái đi, cháu gái thực sự không muốn đi Mông Cổ nữa. Nếu đi nữa... cháu sẽ chết ở đấy mất." Nàng khóc nói.

Mặt Thừa Nguyên Đế lộ vẻ kỳ quái. Ông khép mở miệng mấy lần, chỉ là vẫn không nói gì.

Qua lúc lâu sau, ông mới hơi khoát tay, nói: "Đã muốn chết, vậy được thôi, dù ở kinh thành hay Mông Cổ đều được hết. Nếu chết ở kinh thành, trẫm sẽ phái Đại biểu ca của ngươi tới mang thi cốt của ngươi về."

Công chúa Ngu Văn ngẩng đầu với vẻ không dám tin.

"Cậu Hoàng Đế!" Mặc dù nàng biết cậu Hoàng Đế không thích nàng lắm nhưng lại không nghĩ rằng, cậu Hoàng Đế lại có thể nhẫn tâm như vậy!

Thừa Nguyên Đế cũng không để ý đến nàng nữa, khoát tay, tự có Đại thái giám đến kéo công chúa Ngu Văn ra ngoài, không chờ nàng mở miệng. Công chúa Ngu Văn bị kéo ra khỏi phòng, tuyệt vọng khóc chạy đến chỗ Huệ Phi.

Thân thể Huệ Phi lắc lư một cái, suýt thì ngã xuống. May mà Tiêu Văn tay nhanh mắt lẹ kéo bà lại.

"Mẫu phi!" Tiêu Văn vội vàng hỏi: "Ngài không sao chứ?" Nàng lại quay đầu trừng Tiêu Dật, "Huynh nói nhăng nói cuội gì vậy! Khi ra ngoài, Thất ca dẫn theo rất nhiều người, có nhiều thị vệ bảo vệ như vậy, sao lại... sao lại chết được..."

Nói đến cuối, giọng nàng lộ ra tia nức nở.

Huệ Phi cũng lắc đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra, "Không có khả năng, không, Dật Nhi, Thất ca con chắc chắn không có việc gì. Con đi, đi nói cho phụ hoàng con, con tự mình dẫn người đi tìm, nhất định phải mang Thất ca con hoàn hảo về đây!"

Đương nhiên Tiêu Dật cũng thấy nghi ngờ trong lòng. Giống như lời Tiêu Văn nói, Thất ca mang theo không ít người, ngoại trừ thị vệ ra thì chắc còn có ám vệ nữa, tại sao đang yên đang lành mà lại chết được?

Không nói người có gan lớn đến nỗi muốn giết hắn, có ai có bản lãnh lớn đến vậy chứ, chẳng lẽ những thị vệ và ám vệ này đều ngồi không?

Lại nói, Thất ca cũng chưa từng đắc tội đến ai, hơn nữa một mực không có ý với cái ghế kia, ai ăn no rửng mỡ đi giết hắn làm gì?

Nhưng nghĩ đến 300,000 lượng ngân phiếu vô duyên vô cớ xuất hiện trong phòng, lời ra đến khóe miệng, gã lại nuốt xuống.

"Vâng, mẫu phi, con đi tìm phụ hoàng đây." Cho dù thế nào, gã vẫn phải đi xem một chuyến. Dù cho không thấy được Thất ca, dù chỉ làm cho phụ hoàng và mẫu phi coi, đệ đệ ruột là gã vẫn phải đi.

Tiêu Dật xoay người định đi ra ngoài, Huệ Phi lại chợt hất tay Tiêu Văn ra, bước nhanh đến kéo gã lại, "Dật Nhi, con nói, con nói xem có phải không? Có phải, có phải Thất ca con tức giận, tức ta nên mới không muốn về không?"

Tiêu Dật nhìn khuôn mặt trắng bệch của Huệ Phi, trong lòng mềm nhũn, cũng có chút do dự.

Tiêu Văn lại bỏ đi ý nghĩ này của Huệ Phi, "Làm sao lại vậy được. Mẫu phi, nếu Thất ca có tức với ngài thật, nhiều lắm là không vào cung gặp ngài mấy ngày thôi, sao huynh ấy có thể, có thể không cần vị trí Thành Vương chứ." Nói xong, nàng nhỏ giọng lầm bầm, "Lại nói, Dư Lộ kia có nhiều bản lãnh như vậy, nếu đã tìm được nàng ta, sao nàng ta cam lòng đánh mất vị trí trắc phi của Thành Vương chứ."

Đúng rồi, dù con trai có tức giận thì cũng hông thể không muốn tước vị được. Nhưng... nhưng nếu không tìm được Dư Lộ thì sao!

Nếu vậy, có phải con trai luẩn quẩn, hay đau lòng nên không có phòng bị, nên mới...

Huệ Phi đột nhiên không kìm được cơn run rẩy toàn thân. Bà hối hận, bà không nên nghe lời đề nghị của Ngu Văn, không nên làm như vậy!

Bây giờ, bây giờ con trai không có thật...

Huệ Phi ôm lấy Tiêu Dật, khóc nấc lên.

Tiêu Văn vừa phản bác xong liền hiểu ngay, lúc này cũng khóc theo. Rốt cuộc là ca ca ruột, tuy tình cảm không sâu nhưng huynh ấy cũng không quá tệ với nàng.

Nếu có công chúa khác ức hiếp nàng, Cửu ca sẽ giúp mình ức hiếp lại, Thất ca lại sẽ trực tiếp tìm ca ca của người ta.

Mặc dù cách làm đó không khiến nàng vui như cách của Cửu ca nhưng hiệu quả đều giống nhau. Hơn nữa đôi khi còn tốt hơn bởi vì có người quản. Sau đó các công chúa còn lại đều không dám ức hiếp nàng nữa.

"Cửu ca, Cửu ca huynh đi nhanh đi, huynh nhanh đi tìm phụ hoàng nhận binh, nhanh đi Tây Bắc tìm Thất ca đi!" Nàng nhịn không được thúc giục.

Tiêu Dật gật đầu, kéo Huệ Phi ra, "Mẫu phi, biết đâu chỉ là truyền nhầm thôi, con đi tìm phụ hoàng xem sao. Chiều nay con sẽ lên đường đi tìm Thất ca. Con cam đoan, nhất định sẽ mang Thất ca trở về!"

Huệ Phi lại khóc lắc đầu với gã, "Không, không được, Dật Nhi, con không thể đi! Ta đã mất một đứa con rồi, ta không thể lại mất thêm một đứa! Lần đi Tây Bắc này quá nguy hiểm, nhỡ đâu có người ra tay trong tối với các con vì có thù. Dật Nhi, con không thể đi, đồng ý với mẫu phi đi, con không đi."

Tiêu Dật bất đắc dĩ, "Mẫu phi, con sẽ mang rất nhiều người theo, không có nguy hiểm gì đâu."

Huệ Phi vẫn lắc đầu, "Không, không được, không thể đi."

Đúng lúc này công chúa Ngu Văn bước vào, thấy tình huống trong phòng, nàng buồn bực nói: "Đây là sao vậy, đi đâu cơ?" Thấy Huệ Phi giàn giụa nước mắt, nàng nhất thời sợ hãi kêu, "Nương nương, ngài sao vậy, sao ngài lại khóc?"

Tiếng khóc của Huệ Phi ngưng bặt. Bà quay đầu nhìn với khuôn mặt hung ác.

Công chúa Ngu Văn càng hoảng sợ, giọng cũng nhỏ xuống, "Nương nương..."

Lòng dạ Tiêu Văn không có sâu như vậy. Nàng lau nước mắt, hừ lạnh hỏi công chúa Ngu Văn, "Nghe nói ngươi đi cầu phụ hoàng. Thế nào, phụ hoàng đồng ý cho ngươi ở lại không?"

Công chúa Ngu Văn lắc đầu, vẻ mặt buồn bã.

Nước mắt Tiêu Văn rơi xuống, nhưng trên mặt lại treo nụ cười đắc ý, "Đáng đời! Ai kêu ngươi hại Thất ca, Thất ca có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Còn có Dư Lộ nữa, nếu Dư Lộ thành quỷ, nàng ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Công chúa Ngu Văn là người thông minh. Nhìn bộ dạng của Tiêu Văn và Huệ Phi, lại nghĩ đến ý trong lời của Thừa Nguyên Đế, nàng lập tức ngã xuống đất.

Nếu Tiêu Duệ chết...

Vậy nàng cũng xong đời rồi.

Hơn mười ngày nay, Tiêu Duệ đều cứ đi sớm về trễ, dù đã về rồi thì cũng thường thường gọi người vào thư phòng, thường đến tối muộn rồi mới trở về.

Hôm nay vẫn như vậy. Đến giờ cơm tối rồi mà vẫn không thấy bóng người đâu, Dư Lộ nhìn một bàn đầy mỹ vị, nói thật, chút muốn ăn cũng không có, nhưng cúi đầu, nhìn cái bụng đã hơi nhô ra, vì đứa nhỏ, cô vẫn phải ăn.

Cũng may, hôm nay mới ăn được nửa, Tiêu Dụê rốt cuộc trở về.

Dư Lộ ngạc nhiên đứng dậy. Đợi Tiêu Duệ đi tới, cô nhào thẳng vào lòng hắn.

Tiêu Duệ giật mình, vội vươn tay cẩn thận đỡ lấy Dư Lộ, "Tiểu tổ tông của ta, giờ nàng đang có đứa nhỏ đấy, chạy chạy nhảy nhảy như vậy, cẩn thận làm đứa nhỏ bị thương, nàng cũng phải chịu tội theo đấy!"

Dư Lộ bĩu môi. Với tuổi của họ, ở hiện đại là mới lên đại học thôi, mà ở đây lại làm cha làm mẹ cả rồi.

Thật sự là sau khi nhận tin này, cô cảm thấy rất sợ hãi.

"Hừ, từ lúc đến nơi này ở, cả mười mấy ngày rồi, chàng cả ngày cứ đi sớm về trễ, đi làm gì vậy?" Cô tủi thân nói: "Cũng không bên cạnh ta, để ta phải một mình đến sắp mốc meo rồi này."