Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 137




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Trần Đại xuống tay tàn nhẫn. Trần Chiêu nhảy qua tới đẩy Dư Lộ, vốn là mượn lực lui về sau chút, cho nên kiếm kia -- trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực hắn.

Hắn lại không lập tức cúi đầu nhìn vết thương.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trước, phía trước là Thành Vương mặt đầy hốt hoảng. Hắn ôm chặt Dư Lộ, hỏi Dư Lộ có bị thương ở đâu không. Còn Dư Lộ, Dư Lộ không trả lời, đang khóc hỏi Thành Vương, cũng quan tâm xem Thành Vương có bị thương ở đâu không.

Mà mình vì nàng ấy cản một kiếm, nàng ấy lại không thấy được.

"Bịch!" Trần Chiêu ngã thẳng xuống đất.

Trường kiếm có một nửa ở phía trước một nửa ở phía sau, nên khi ngã xuống hắn dùng chút khí lực bảo đảm thân thể mình nằm nghiêng. Nhưng ở vết thương, máu đang không ngừng chảy ra, thân thể hắn đã tới cực hạn, khiến hắn sắp không chịu nổi nữa.

Đánh nhau đã sớm dừng lại. Trần Đại rốt cuộc hồi thần. Hắn giống các tử sĩ còn lại. Mạng của hắn là Trần Chiêu cho. Cho nên, nhìn Trần Chiêu bị hắn đâm trúng, hắn thấy rất khó nhận.

"Trần gia--" Hắn gào lên, hai đầu gối quỳ mạnh xuống đất, quỳ xuống cạnh Trần Chiêu.

Động tĩnh bên này rốt cuộc làm cho Tiêu Duệ và Dư Lộ nhìn lại. Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhưng nhìn bộ dạng Trần Chiêu bây giờ, Tiêu Duệ và Dư Lộ đều hiểu.

Tiểu Lộ Nhi vì cứu hắn, muốn đỡ kiếm thay hắn, nhưng Trần Chiêu lại vì cứu Tiểu Lộ Nhi nên không quản mạng sống của mình.

Tiêu Duệ không biết lúc này mình nên cảm động hay nên ghen nữa.

Đúng vậy, là ghen.

Không phải Tiểu Lộ Nhi đối xử tốt với ai hắn mới ghen được, dù ai tốt với Tiểu Lộ Nhi, tốt đến mức có thể liều mạng như vậy, hắn cũng sẽ ghen. Đương nhiên, còn có tức nữa. Tiểu Lộ Nhi là nữ nhân của hắn, đương nhiên phải để hắn đến cưng chiều, dù có chết thì cũng là hắn chết thay Tiểu Lộ Nhi, Trần Chiêu là ai chứ!

Hắn ta dựa vào cái gì mà làm việc này chứ!

Tiêu Duệ nhất thời thấy vô cùng ảo não, bực mình sơ suất, suýt thì hại Dư Lộ.

Dư Lộ rất khiếp sợ. Cô nhìn Trần Chiêu mặt đầy thống khổ, nhìn vết máu trên đất ngày càng nhiều, hai mắt cứ trợn tròn thật lâu.

Trần Chiêu vì cứu cô, ngay cả mạng cũng không cần sao?

Hắn... thực sự thích cô như vậy?

Đối với một người thích mình, đối với một người có thể vì cứu mình mà bỏ cả mạng, Dư Lộ thực sự không thể làm mặt lạnh được nữa. Có lẽ vì đã chết một lần, cô rất khát vọng được sống. Vừa rồi người suýt bị kiếm đâm trúng là cô, nếu cô chết thì chính là một xác hai mạng. Cho nên, dù lúc này Tiêu Duệ suy nghĩ thế nào, cũng không để ý đến việc chuyện này vốn do Trần Chiêu làm ra, lòng cô vẫn thấy vô cùng cảm kích.

Điều này cũng khiến cô có xúc động muốn nói sự thật cho Trần Chiêu.

Cô không phải Dư Lộ thật, sự yêu thích của Trần Chiêu, cô rất ngại khi nhận lấy.

Trần Đại nhặt thanh kiếm nằm một bên lên, nhanh chóng đứng dậy giơ kiếm giết Dư Lộ, miệng còn nói: "Trần gia, ngài chờ một lát, ta đưa nữ nhân này xuống cùng ngài, rồi ta sẽ xuống phía dưới làm trâu làm ngựa cho ngài!"

Trần Chiêu còn chưa nói "Đừng!", Tiêu Duệ đã kéo Dư Lộ ra sau, bay lên đá Trần Đại ra ngoài.

Thị vệ phía sau lập tức nhảy lên chặt đầu Trần Đại.

Trần Đại rơi xuống đất, thân thể run run, sau đó triệt để mất đi ý thức.

Trần Chiêu bị thương, Trần Đại đã chết, một tử sĩ còn đang chống cự còn lại cũng không gánh được nữa, lập tức bị bắt lại.

Trần Chiêu đưa tay từ từ sờ xuống vết thương, một tay đầy máu. Hắn giơ tay lên trước mặt, nhìn một lát rồi mới nhìn Dư Lộ.

"Có thể tha cho hắn không?" Hắn nói: "Coi như là một mạng đổi một mạng, ta cứu ngươi, ngươi cầu Vương gia thả hắn, có được không?"

Có thể, nếu vậy, cô sẽ không thiếu Trần Chiêu cái gì.

Dư Lộ lập tức quay đầu nhìn Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ vừa gật đầu, tử sĩ bị bắt đã hô: "Không, Trần gia, Đại ca chết, ngài cũng không còn ở đây, ta có sống cũng không có ý nghĩa gì!" Nói xong, hắn cắn thuốc độc trong miệng, nghoẹo đầu té xuống đất.

Biến cố đến quá nhanh, thị vệ bắt hắn còn chưa phản ứng kịp, đến khi hắn té xuống đất rồi hai thị vệ kia mới biến sắc, vội quỳ xuống nhận tội với Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ khoát tay.

Hắn cúi đầu nhìn Trần Chiêu còn đang hấp hối, cũng mất đi ý muốn tự tay chấm dứt hắn ta. Hắn kéo tay Dư Lộ, nói: "Chúng ta đi thôi."

Dư Lộ đi theo hắn.

Nhưng khi đi tới cửa, cô lại thấy rất bồn chồn khi không cho Trần Chiêu chết rõ ràng. Cô lắc tay Tiêu Duệ, nói: "Gia, kêu họ lui hết ra ngoài trước đi, ngươi ở trong phòng, ta có mấy câu muốn nói với Trần Chiêu, có được không?"

Điên rồi hả?

Dư chủ tử điên rồi hả?

Thôi Tiến Trung nhìn Dư Lộ với vẻ không dám tin. Lời Trần Chiêu nói lúc đầu đã rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, lúc này Vương gia cứu nàng, nàng lại còn dám muốn nói với Trần Chiêu mấy câu.

Đây là được sủng mà kiêu, hay là ngu hết thuốc chữa?

Lão nghiêng người nhìn Dư Lộ, nháy nháy mắt với Dư Lộ, trong lòng không khỏi cầu xin, Dư chủ tử à, đừng tìm đường chết nữa, mau đàng hoàng đi với Vương gia đi thôi!

Dư Lộ căn bản không có nhìn lão.

Cô và Tiêu Duệ nhìn nhau, hồi lâu sau, Tiêu Duệ gật đầu.

Mấy thị vệ đều lui ra hành lang, cửa bị Dư Lộ đóng lại. Cô nắm tay Tiêu Duệ, từng bước đi tới nơi Trần Chiêu nằm.

Trần Chiêu còn chưa tắt thở. Tuy lúc này hắn đang vô cùng đau đớn nhưng nếu kêu hắn tự sát, dù thế nào hắn cũng không làm được.

Hắn thà mình cứ đau đến chết như vậy.

Như vậy, nếu được may mắn thêm lần nữa, hắn nhất định sẽ không ngu giống như đời này. Hắn muốn dùng cơn đau này để nhắc nhở bản thân, nữ nhân tốt trong thiên hạ có muôn nghìn người, hắn không thể ngã trên một nữ nhân lần thứ ba.

Nghe tiếng bước chân, hắn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là hai bàn tay đan vào nhau của Tiêu Duệ và Dư Lộ.

Hắn lại nhắm hai mắt lại.

Vì Dư Lộ cản một kiếm là hành vi theo bản năng, là phản ứng không cần suy nghĩ khi nhìn nàng ấy gặp nguy hiểm.

Nhưng mà, nàng ấy không thích hắn một chút nào, không thèm để ý hắn. Nếu vậy, hắn không cần lại làm chó vẫy đuôi mừng chủ, không nói thêm gì hết. Hắn cứu nàng ấy là vì lòng của mình, không phải vì mong cứu được nàng rồi thì sẽ được cái gì đó.

Chẳng qua, nếu có thêm một đời, hắn sẽ không làm vậy nữa.

Dư Lộ không buông tay Tiêu Duệ ra. Thậm chí vì bụng còn hơi không thoải mái, cô cũng không khom lưng hay ngồi xổm xuống. Cô vẫn đứng, nói rất chậm nhưng lại rất rõ.

Cô nói: "Trần Chiêu, thật ra, ta không phải Dư Lộ."

Lời này của cô khiến Trần Chiêu lập tức lại mở mắt.

Tiêu Duệ cũng vô ý thức nắm chặt tay cô.

Nếu quyết định nói, cô sẽ không sợ nữa. Dư Lộ nói tiếp: "Đúng, ta là Dư Lộ, nhưng không phải Dư Lộ mà ngươi nghĩ. Không phải nữ nhân hại ngươi hai đời, thậm chí, ta căn bản không phải người của triều đại này."

Cái gì? Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Tiểu Lộ Nhi điên rồi sao, đang nói lung tung gì vậy?

Tiêu Duệ không nghĩ ra, nhưng Trần Chiêu lại kích động. Hắn đưa tay chỉ Dư Lộ, vô cùng khiếp sợ, nhưng lại không biết phải nói gì.

Dư lộ nói: "Lúc bị ngươi bắt ta mới biết được, thì ra ngươi là người đã sống hai đời. Bởi vì đời trước Dư Lộ hại ngươi nên đời này ngươi muốn trả thù ta, đúng không?"

Trần Chiêu Không biết nói gì, nhưng hai mắt lại nhắm lại.

Tiêu Duệ nhìn ra được, hắn ta đang cam chịu.

Nhưng mà, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Người đã sống hai đời? Chẳng lẽ là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết? Không đúng, đó là mượn xác của người khác, cho nên chẳng lẽ là Trần Chiêu sống một đời, sau đó lại sống lại lần nữa?

Nghe giống như là chuyện cười vậy!

Nhưng Tiêu Duệ biết, đây là sự thật!

Dư Lộ nói: "Trần Chiêu, ta rất cảm ơn ngươi vì ngươi vừa cứu ta, nên ta cảm thấy không nên lừa ngươi nữa. Đúng vậy, ta không phải người ngươi thích, cũng không nên nhận tất cả lòng tốt của ngươi, bởi vì người ngươi thích không chỉ không có cơ hội được sống lại như ngươi, thậm chí đời này nàng ấy đã sớm chết rồi, vậy nên ta mới có thể ở đây."

Cho nên, Tiểu Lộ Nhi mới là người mượn xác hoàn hồn sao?

Tiêu Duệ nghĩ, vô ý thức tăng lực đạo trên tay.

Hắn không sợ. Hắn chỉ sợ, một ngày nào đó Tiểu Lộ Nhi bỗng biến mất. Dù sao nàng ấy đã nói, nàng ấy không phải người của triều đại này.

Tiêu Duệ cảm giác mình cũng điên rồi, hắn lại có thể tin tưởng việc này!

Trần Chiêu sững sờ một lát, rốt cuộc run rẩy mở miệng nói: "Ngươi nói... ngươi không phải nàng ấy, vậy... ngươi là ai?"

Dư Lộ nghiêng đầu nhìn Tiêu Duệ, thấy ánh mắt Tiêu Duệ nhìn cô đều tràn đầy quan tâm và lo lắng, cô cười xán lạn, cũng không sợ, thoải mái nói cho Trần Chiêu, "Ta sinh hoạt ở một triều đại khác, cũng tên là Dư Lộ, chẳng qua khi sinh ra lại bị bệnh tim nghiêm trọng. Khi sống đến 16 tuổi thì chết."

Nói đến chữ chết, giọng Dư Lộ thấp xuống.

Tiêu Duệ lại hơi dùng lực, lập tức kéo cô qua, ôm chặt cô vào lòng, "Có gia ở đây, gia sẽ không để ngươi chết đâu. Ngươi phải sống lâu trăm tuổi, cùng gia đầu bạc răng long."

Dư Lộ nghe vậy, cười.

Nhưng Trần Chiêu lại vừa khóc vừa cười. Nước mắt thì từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng hắn lại nở nụ cười rất điên cuồng, rất bi thương. Sai rồi, tất cả đều sai rồi, thì ra người hắn thích vẫn không phải nữ nhân kia.

Nhưng vì sao hắn phải biết chứ?

Nếu hắn không biết sự thật này thì tốt biết bao!

Nếu hắn không biết sự thật này, hắn cũng sẽ không thống hận bản thân lúc đầu như vậy. Trước đây, lúc hắn Dư Lộ bỏ trốn cùng hắn, rõ ràng nàng ấy muốn gả cho hắn, cùng hắn sống cả đời. Vì sao hắn lại nghĩ muốn hại nàng ấy đây?

Hay là.

Hay là lúc đó hắn biết sự thật này thì tốt biết bao! Hắn nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, bỏ xuống tất cả, cùng nàng cao chạy xa bay!

Hắn ngẩng đầu, nhìn đôi trai gái đang ôm chặt lấy nhau, rốt cuộc nhịn không được dùng hết khí lực cuối cùng, hét lên.

"A a a a a..."

Thẳng đến lúc hắn ngừng lại, té trên mặt đất, hoàn toàn không có hô hấp.

Dư Lộ cũng không biết ở điểm cuối của sự sống, Trần Chiêu sẽ thống khổ như vậy, càng không biết, dù hắn thống khổ đến thế nhưng cũng không phát tiết hết tình cảm trong lòng ra.

Bởi vì hắn thực sự hối hận.

Cũng bởi vì, đây là việc cuối cùng hắn có thể làm cho Dư Lộ.