Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 136




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Dư Lộ hoảng sợ, lập tức đứng dậy nhìn sang với vẻ mặt cảnh giác.

Trần Chiêu cũng không nói gì nhiều, tiến lên nắm lấy cổ tay cô, "Đi!"

Dư Lộ bị hắn kéo ra ngoài, vội vàng hỏi: "Đi đâu? Đồ đạc còn chưa..." Mấy chữ còn lại còn chưa nói xong, trước cửa phòng bỗng bị ba người chặn lại.

"Trần gia!" Tên mặt thẹo cầm đầu ôm tay hành lễ với Trần Chiêu, "Người của Thành Vương đến, ngài mau dẫn... nàng ta trốn đi!"

Người Thành Vương đến!

Hai mắt Dư Lộ sáng lên, bất chấp địch ta, lập tức hỏi: "Người đâu? Người Thành Vương ở đâu, ở nơi nào?"

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô hơi hơi siết lại.

Dư Lộ đau đến nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, phải cố nén mới không nói ra lời khiến ba thủ hạ của Trần Chiêu tức giận.

Chẳng qua, ánh mắt cô lại rất sáng, tuy bị đau đến nhíu cả mày nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn trên mặt cô, dù cô đã khắc chế không cười.

Trần Chiêu đang định nói, bên ngoài chợt có tiếng truyền vào, "Ở đây!" Là giọng của Tiêu Duệ!

Là Tiêu Duệ!

Tiêu Duệ tới!

Tuy không nhìn thấy người nhưng dù chỉ nghe thấy tiếng, Dư Lộ vẫn nhịn không được mừng đến chảy nước mắt. Cô cũng đáp lại: "Ta ở đây, Tiêu..." Nhiều người ở ngoài, không biết gọi thẳng tên có sao không. Dư Lộ vội vàng ngừng lại, đổi cách xưng hô, "Gia, ta ở đây, ta không bị thương, gia đừng lo lắng!"

Tiêu Duệ nhắm hai mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống theo hai gò má đã đen và gầy đi nhiều. Hắn cũng không để ý, Thôi Tiến Trung và mấy thị vệ căn bản không dám nhìn hắn. Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới cao giọng nói: "Tốt, ta cũng tốt lắm."

Từ giọng của hắn, Dư Lộ nghe được rằng hắn cũng không tốt lắm. Trong khoảng thời gian không có mình này, hắn sống cũng không tốt.

Cô không nói tiếp, chỉ dùng bàn tay khác không ngừng lau nước mắt. Không có lời muốn nói, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng nhìn thấy hắn sống tốt. Cũng không nói nên lời nữa, có rất nhiều nước mắt, chỉ sợ khi mở miệng thì cô sẽ khóc không thành tiếng.

Nhưng Trần Chiêu lại thấy bi ai khi nhìn cô như vậy.

Dù mình làm thế nào, dù mình làm nhiều hay thiếu, trong mắt của nàng ấy, chỉ sợ ngay cả một cái móng ngón tay út của Thành Vương cũng không sánh bằng.

Tên mặt thẹo tên là Trần Đại. Hắn cảnh giác đứng ngăn trước mấy thị vệ của Tiêu Duệ, "Trần gia, chúng ta nên làm gì?"

Là đánh, hay là trốn?

Nếu đánh thì chắc chắn không đánh nổi, nhưng nếu ba người bọn hắn đánh thì mới có thể hộ tống Trần gia chạy đi. Nhưng nếu dẫn theo nữ nhân kia, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.

Trần Chiêu cúi đầu nhìn Dư Lộ, nghĩ đến chiếc khăn lấy từ chỗ Dư Lộ, nhưng lại nhớ rằng trên người nàng ấy đang có bầu, chỉ sợ thuốc mê trên khăn sẽ có hại cho đứa nhỏ.

Nhưng nếu đánh ngất nàng ấy... Thân thể bây giờ của nàng ấy vốn đã rất kém rồi, nếu lại đánh ngất nàng ấy nữa, sau đó còn phải vội vã lên đường, cũng không biết nàng ấy và đứa bé có chịu được không...

Trần Chiêu lại siết chặt tay, kéo Dư Lộ đi tới cửa.

Dư Lộ giãy dụa, nhưng không giãy dụa nổi.

Cô không biết tình huống bên ngoài là thế nào, lúc này cũng không dám kêu cứu, chỉ ngửa mặt lên, đôi mắt đỏ lên vì khóc trừng Trần Chiêu. Đều đến bước này rồi, hắn còn định làm gì nữa, còn không mau thả cô ra!

"Trần Chiêu, ngươi thả ta ra, ta sẽ cầu xin Vương gia thả ngươi đi." Dư Lộ vội nói.

Trần Đại cười ha ha, ánh mắt lại không dời đi, "Ngươi nói thả thì tính là cái gì. Bây giờ ngươi nói thả, ai biết thả ngươi rồi, Vương gia có thực sự thả Trần gia đi không chứ."

Mặc dù Tiêu Duệ không thể thấy tình hình bên trong nhưng có thể đoán được, tình cảnh bây giờ của Dư Lộ cũng không tốt lắm. Hắn lập tức lên tiếng: "Thả, chỉ cần các ngươi thả nàng ấy, ta lập tức tha cho các ngươi."

Nhưng sau đó, vẫn sẽ phái người đi đuổi giết.

Việc này cũng không coi là nói không giữ lời.

Trần Đại hừ một tiếng, nhưng lại lập tức quay đầu nhìn Trần Chiêu, đây là động lòng rồi. Dù là tử sĩ nhưng cũng không thể thật sự thấy cái chết không sờn, nếu có thể sống thì đương nhiên là muốn sống.

Trần Chiêu lại không nhìn hắn.

Hắn nắm chặt tay Dư Lộ, cất giọng nói: "Vương gia, ty chức có lỗi với ngài, đời này không cách nào hồi báo. Nếu có kiếp sau, ty chức nguyện làm trâu làm ngựa để hồi báo ân tình của ngài."

Tiêu Duệ thản nhiên nói: "Không cần. Trước ta cho ngươi một cái mạng, sau ngươi lại giúp ta làm việc, còn thiếu chút nữa chết trong tay ta, ngươi đã không còn nợ ta cái gì."

Dừng một lát, lại nói tiếp: "Bây giờ, nếu ngươi không muốn chết thì đàng hoàng thả người ra. Ta có thể đáp ứng ngươi, tha cho bốn người các ngươi."

Lúc này, Trần Đại không nhìn qua, hai người khác lại đều nhìn lại.

Trần Chiêu thấy, tâm tình trầm trọng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khổ. Hắn nói: "Vương gia, vẫn mong ngài thành toàn."

Thôi Tiến Trưng tức đến bật cười, bất chấp tôn ti, căm tức mắng: "Trần Chiêu, ngươi thật là súc sinh cũng không bằng! Cái gì mà thành toàn, ngươi vong ân phụ nghĩa, không để ý thân tình, lại là ức hiếp nữ nhân, ngươi thật sự là một súc sinh, cả làm người cũng không xứng!"

Tiêu Duệ lại không tức giận, có thể tìm được Dư Lộ là hắn thấy vui rồi. Lúc này chỉ cần Trần Chiêu có thể thả Dư Lộ ra, dù điều kiện cả hắn có hà khắc hơn nữa, Tiêu Duệ đều sẽ đồng ý.

Cho dù lời Trần Chiêu nói có chỗ không thỏa đáng, hắn cũng sẽ không để ý, cái gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Dư Lộ.

Hắn nhắc nhở Trần Chiêu: "Đại ca ngươi, nếu không cứu chữa kịp thời thì sẽ mất máu quá nhiều mà chết."

Rốt cuộc là người thân duy nhất trên đời, dù Trần Chiêu ra tay nhưng không có cách nào nhẫn tâm giết Trần Bì. Thế nhưng Thành Vương nói đúng, lại kéo dài tiếp, Đại ca sẽ mất quá nhiều máu mà chết thật.

Tiêu Duệ lại tung mồi: "Chỉ cần ngươi thả nàng ấy, ta đồng ý thả Đại ca ngươi và cả Khúc cô nương và Khúc cha nữa."

Mặt Trần Chiêu lộ vẻ bối rối.

Dư Lộ vội nói: "Ngươi thả ta đi, không chỉ vì ngươi mà cũng phải vì Đại ca ngươi nữa! Đại ca ngươi là người vô tội, nếu phải chết vì ngươi, ngươi sẽ sống tốt sao? Ngươi không thấy... có lỗi với hắn sao?"

Đương nhiên là có!

Nhưng sống lại một đời, chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn phải trắng tay, buồn bã rời đi sao? Không nói đời trước, đời này hắn thật lòng thích nàng ấy. Hắn sống hai đời, chẳng lẽ việc muốn ở bên một người là quá mức sao?

"Lộ Lộ, ta thích nàng thật lòng." Trần Chiêu nói một câu rất nhanh như vậy, sau đó thả bàn tay đang kéo Dư Lộ ra, đổi thành ôm lấy cô, siết chặt người vào lòng. Lúc này hắn mới cao giọng nói với người bên ngoài: "Vương gia, không phải ty chức muốn đối địch với ngài, thật sự là ty chức và Lộ Lộ lưỡng tình tương duyệt, không thể nào đưa nữ nhân mình yêu thích đi được. Nếu ngay cả nữ nhân của mình ty chức cũng không bảo vệ nổi, vậy còn là nam nhân sao?"

Cái gì?

Cái tên không biết xấu hổ này đang nói gì vậy?

Thôi Tiến Trung lập tức nhảy dựng lên.

Tiêu Duệ kéo lão lại, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi không quản sự sống chết của ba người Đại ca ngươi sao?"

Trần Chiêu im lặng một lát mới nói: "Ty chức xin lỗi Vương gia, nếu Vương gia không thể đại độ thành toàn, ty chức cũng chỉ đành phải cố hết sức. Chỉ là, Vương gia, ngài thực sự muốn đón Lộ Lộ về sao? Nàng ấy đã là nữ nhân của ta rồi, ngài không ngại sao?"

Dư Lộ vốn còn đang vùng vẫy kịch liệt, nhưng nghe xong lời Trần Chiêu nói, cô đột nhiên ngừng lại.

Trong phòng ngoài phòng, nhất thời yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Nhưng Tiêu Duệ không để cô đợi lâu lắm, hắn trả lời rất nhanh: "Nàng ấy trở về là tốt rồi." Dừng một lát, lại nói: "Hơn nữa, nàng ấy tuyệt đối sẽ không lưỡng tình tương duyệt với ngươi."

Nước mắt Dư Lộ rơi như mưa, nhưng cô lại muốn cười. Nam nhân cô yêu, nam nhân cô yêu còn tốt hơn trong suy nghĩ của cô. Hắn không hiểu lầm cô, lại càng không không để ý đến cô.

Mặt Trần Chiêu càng lạnh, hắn mở miệng lần nữa: "Vậy, nếu như nàng ấy có hài tử của ta thì sao, nếu vậy, ngươi sẽ không để ý sao?"

Trong phòng ngoài phòng lại yên tĩnh lần nữa.

Nhưng không đợi ngoài phòng có lời đáp lại, Dư Lộ đã không nhịn được nữa. Tuy bị kiềm chế không nhúc nhích được, thậm chí bị chôn vào ngực hắn nên nói chuyện cũng khó nhưng có thể mở miệng trực tiếp cắn thịt ở ngực hắn!

Mùa hè quần áo mỏng, gần như ngay lập tức, mặt Trần Chiêu biến sắc.

Dư Lộ vô cùng hận, căn bản không để ý đến cái gì, rất nhanh liền nghe thấy mùi máu tươi, mà hàm răng cũng đã ngập vào thịt, máu tươi thấm qua lớp áo vào miệng.

Nhưng cô lại không tiếp tục được nữa. Tuy cô hận không thể cắn xé nguyên khối thịt trên người Trần Chiêu nhưng cô lại cảm thấy buồn nôn.

Nghe tiếng nôn khan của Dư Lộ, Tiêu Duệ không chờ nữa, một tay quăng Thôi Tiến Trung về sau, trực tiếp tiến lên cùng các thị vệ.

Tuy ba người còn lại bên Trần Chiêu đều là cao thủ nhưng thủ hạ của Tiêu Duệ cũng không yếu, rất nhanh liền khiến hai người trong ba người liên tục lui về sau, người còn lại thì lui vào trong phòng.

Trần Chiêu muốn đi lên hỗ trợ nhưng lại không dám thả Dư Lộ ra. Một là sợ nàng ấy sẽ chạy, hai là Tiêu Duệ có nhiều người, hắn sợ sẽ có người trực tiếp qua cướp người.

Đúng là có người qua cướp người thật, nhưng không phải người khác mà là chính bản thân Tiêu Duệ. Sợ người nhiều không cẩn thận làm Dư Lộ bị thương, Tiêu Duệ trực tiếp giết qua đấy. Hắn không muốn làm Tiểu Lộ Nhi bị thương, còn Trần Chiêu, tất nhiên hắn cũng không muốn.

Nhưng vậy, chỉ có thể bảo đảm an toàn cho Tiểu Lộ Nhi.

Tiêu Duệ tung ra một quyền, Trần Chiêu một tay che chở Dư Lộ lui lại, một tay lấy đồ một bên để cản. Sau đó, Tiêu Duệ lại đá một cước, Trần Chiêu không chịu lấy Dư Lộ ra đỡ, đành phải liên tục che chở Dư Lộ lùi về sau.

Bởi vì phải mang theo một người, rất rõ ràng, Trần Chiêu rơi xuống hạ phong. Nhưng cũng vì Tiêu Duệ sợ Dư Lộ bị thương nên phần thắng cũng không nhiều. Thân thể của Dư lộ vốn không tốt lắm, giờ lại đi tới đi lui vài lần như vậy, đầu váng mắt hoa vô cùng khó chịu.

Hơn nữa, cô cảm thấy cái bụng cũng có chút khó chịu.

Cô vội ôm bụng, Tiêu Duệ luôn chú ý đến cô, lập tức nhìn sang. Lúc này Trần Chiêu lấy được cơ hội, thả tay Dư Lộ ra, lấy thanh đoản kiếm giấu trong người đâm hướng ngực của Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ nhanh lùi lại, nhưng không biết Trần Đại đã vào phòng từ lúc nào, thấy thời cơ tốt này, lập tức giơ thanh trường kiếm trong tay lên đâm tới.

"Tiêu Duệ!" Dư Lộ giật mình, lập tức hét to, bất chấp tất cả nhào tới.

Trần Chiêu thấy vậy, không hề nghĩ ngợi đưa tay ra kéo cô lại. Nhưng sức bật của Dư Lộ lúc này quá mạnh mẽ, Trần Chiêu lại không bắt được cô.

Dư Lộ đã ôm lấy hông Tiêu Duệ, ngăn kín sau lưng của hắn, kiếm của Trần Đại cũng đã bay thẳng tới.

Trần Chiêu đạp lên một cây cột gần đấy, bật người nhảy tới dùng sức đẩy Dư Lộ và Tiêu Duệ ra, chỉ có toàn thân là cứng đờ.

Trần Đại nhìn hướng trường kiếm đâm tới, kinh hãi đổi hướng.