Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
P/s: 2c mừng năm mới:3
Ngày hôm đó, Trần Chiêu nhắc nhở Dư Lộ năm ngày sau khởi hành.
"Đi đâu?" Dư Lộ hỏi hắn.
"Đi Tây Bắc." Trần Chiêu nói, nhìn Dư Lộ chậm rãi giơ tay lên, "Ta phải đi tìm chút lương khô mang theo, cho nên..."
Cho nên, lại phải đánh ngất cô rồi?
Dư Lộ xụ mặt xuống, lập tức cầm khăn Kiều ma ma ra, "Đừng, ngươi vừa gõ, gáy ta đau mấy ngày lận. Để ta tự làm." Nói xong, cô dùng khăn tay che mặt, thở nhẹ hơn, muốn giả bộ bất tỉnh.
Trần Chiêu thấy cô bất động, hô hấp cũng càng ổn định, bèn đứng lên.
Dư Lộ còn tưởng hắn sẽ đi, nhưng không ngờ một lát sau một bàn tay to vươn tới, đè lên cái khăn trên mũi cô, tuy lực không lớn nhưng đủ để cô không giãy dụa được. Chẳng mấy chốc, trước mắt tối sầm lại, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô rất hối hận, vì sao cô lại cho rằng những thứ này là dùng để đối phó người khác nên không mang theo thuốc giải chứ?
Tay phải của Trần Chiêu còn chưa buông ra, tay trái đã vội vàng ôm lấy đầu vai Dư Lộ, phòng việc cô bị trượt chân ngã xuống. Sau khi đặt người nằm xuống đất, hắn mới lấy khăn trên mặt Dư Lộ xuống. Nhìn người rõ ràng tiều tụy và chật vật hơn lúc mới gặp, lòng hắn có chút áy náy.
Hắn ôm Dư Lộ tới chỗ an toàn, ngụy trang cho tốt rồi mới xoay người vội vã đi.
Hắn chỉ định đi tìm chút lương khô và xiêm y, cũng không tính liên lạc với kinh thành. Dù kinh thành có dị động hay không, hắn đều không định mang Dư Lộ về cho công chúa Ngu Văn. Thế nhưng tuy mang nàng đi rồi nhưng cũng không thể không quản Đại ca, cho nên hành trình lên Tây Bắc này hắn nhất định phải đi.
Thật ra hắn cũng không biết giờ hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn vẫn biết rõ, mặc dù là dằn vặt hay tử tế với Dư Lộ, hắn đều không muốn thả nàng đi.
Mua lương khô, lại đến cửa hàng mua cho Dư Lộ một bộ xiêm y, xong rồi hắn đến tửu điếm ngon nhất trấn nhỏ sát kinh thành này.
Người hắn muốn gặp đã ở bên trong.
"Trần gia." Năm nam nhân có sắc mặt âm trầm lập tức đứng dậy kêu, thái độ rất cung kính.
Trần Chiêu khoát tay, nhìn bọn họ một lượt, sau đó thở dài. Hắn ở Tây Bắc nửa năm, nuôi tổng cộng mười mấy tử sĩ, đây cũng là vì hắn là người sống lại, biết trước tiên cơ nên mới làm được. Nhưng trong chuyến đi về kinh thành này, số tử sĩ này đã bị thị vệ của Tiêu Duệ giết hơn nửa, giờ cũng chỉ còn lại từng này.
Hắn ngồi xuống, lại thở dài vô ý thức, "Người đều ở đây cả sao?"
"Đều ở đây." Nam nhân cách hắn gần nhất nói.
Thân hình của hắn rất giống với Trần Chiêu, nhưng tướng mạo -- trên mặt hắn có một vết sẹo dài như ngón trỏ, dù mặt hắn có biểu tình gì thì đều trông khá đáng sợ.
Trần Chiêu cũng đã nhìn quen, "Tốt, tiếp theo, năm người các người các ngươi không cần ở đây nữa. Hai người theo ta đi Tây Bắc, ba người còn lại thì đến đấy trước ta đi. Lúc đến bên kia, nếu các ngươi có gặp Đại ca của ta thì nghĩ cách mang người đến nơi an toàn."
Bốn người khác đều gật đầu, duy chỉ có tên mặt sẹo kia nhìn Trần Chiêu, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Trần gia, giờ ngài tính thế nào? Cần chúng ta đi liên lạc với bên kinh thành không?"
"Không cần." Trần Chiêu nói, đứng dậy, "Cứ vậy đi, ngươi chọn hai người cùng ngươi qua đó trước, hai người còn lại đi theo ta."
Thân thể của Dư Lộ vốn đã được điều dưỡng khá tốt rồi, nhưng sau khi phiêu bạt ở bên ngoài hai mươi ngày cùng Trần Chiêu, chắc chắn thân thể không bằng được như trước. Khi Trần Chiêu trở về, cô vẫn còn hôn mê. Bởi vì cô còn chưa nói với Trần Chiêu cách giải thuốc mê này nên Trần Chiêu không biết giải.
Hắn đặt hành lý sang một bên, đưa tay sờ trán Dư Lộ. Kim châm lần trước chỉ khiến hắn tê người một lát thôi, sao khăn tay này với Dư Lộ lại có tác dụng lớn như thế chứ?
Hắn cũng không vội, ôm Dư Lộ ra để cô ngồi dựa vào thân cây rồi đi nhóm lửa làm cơm.
Hôm nay, ở trên trấn hắn có mua nhiều bột mì và màn thầu, đồng thời còn mua một con gà một con vịt, chờ chút nữa lại làm món canh cá, trưa nay Dư Lộ có thể ăn một bữa thật ngon.
Gà được xiên ngang đặt quay trên lửa, mỡ chảy xuống khiến mùi thơm lan ra bốn phía. Dư Lộ vì mùi thơm này nên tỉnh.
"Tỉnh." Trần Chiêu liếc cô một cái, giọng rất hờ hững, "Chuẩn bị một chút, lập tức ăn ngay."
Ăn trưa xong, Dư Lộ và Trần Chiêu lên đường. Trên chiếc xe ngựa có bề ngoài rất phổ thông và đơn sơ, Trần Chiêu lái xe, Dư Lộ ôm đồ ăn chui vào.
Bên trong lại không đơn sơ như bên ngoài. Mặt trên có trải thảm, trên chỗ ngồi cũng trải lớp đệm thật dày, nhưng cũng chỉ như vậy. Mùa hè nóng nực như vậy mà phải ngồi trên chiếc đệm như thế, cảm giác cũng không dễ chịu.
Tốc độ của xe ngựa không chậm, Dư Lộ thầm đoán chắc người phái Trần Chiêu đi bắt cô có phân phó gì mới nên mới phải di chuyển như này. Chỉ là, cô càng ngày càng xa kinh thành, cũng càng ngày càng xa Tiêu Duệ.
Hơn nữa, lâu như vậy rồi mà người của Tiêu Duệ vẫn chưa tìm đến, nếu đi Tây Bắc thật thì họ có thể tìm thấy cô thật sao?
Trên đường đi thế này có khả năng sẽ xảy ra một số việc ngoài ý muốn, nếu có cơ hội thật, cô có nên chạy trốn không?
Dư Lộ mơ màng suy nghĩ hồi lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, đúng là cái miệng quạ đen của cô đã nói trúng, có chuyện xảy ra thật.
Mười mấy thanh niên cường tráng ngăn cản xe ngựa. Dư Lộ nhìn ra từ kẽ hở của rèm xe, thấy trên người họ không phải đao thì chính là kiếm, hẳn là chặn đường cướp tiền rồi.
Dư Lộ không dám lộ mặt. Tướng mạo của cô quá bắt mắt, bên kia lại nhiều người như vậy, cô cũng không biết đến cùng thì Trần Chiêu có thể đối phó với mấy người, vẫn là quan sát tiếp thì tốt hơn.
Nếu Trần Chiêu có thể hơi chiếm thượng phong...
Dư Lộ có chút căng thẳng. Mặc kệ bên ngoài thế nào, cô làm tóc bù xù một ít, sau đó xốc tấm thảm dưới sàn xe ngựa lên, lấy tay chà lên mặt sàn, nắm chặt tay lại, làm xong rồi mới nhìn ra ngoài.
Lúc đầu hai bên đàm phán thế nào cô không chú ý, lúc này nhìn lại, hai bên đã đánh nhau thật. Giống như phỏng đoán của Dư Lộ, tuy Trần Chiêu lợi hại nhưng bên kia có đến hơn mười người, khi đánh thì phần thắng của hắn cũng không lớn lắm. Nhất là khi hắn còn phải lo cho đằng sau, không dám rời đi chiếc xe ngựa này.
Tuy Dư Lộ muốn trốn nhưng cô thực sự không hy vọng Trần Chiêu thua quá thảm. Bằng không, một nữ nhân như cô không thể nào trốn thoát được.
Cũng may, Trần Chiêu đúng là có bản lãnh thật, càng đánh lâu, càng nhiều người của đối phương ngã xuống. Dư Lộ cũng không quá vui vẻ. Nếu hắn thực sự thu thập sạch những người này thì việc ngoài ý muốn này cũng bằng không.
Đang nghĩ ngợi, Dư Lộ bỗng cả kinh, bởi vì có một người đánh Trần Chiêu từ phía sau, trực tiếp chém thẳng một đao vào lưng Trần Chiêu.
Quần áo mùa hè thường mỏng, gần như là ngay lập tức, Dư Lộ thấy phía sau trường sam màu nâu của hắn đã bị máu tẩm ướt.
Tay Dư Lộ run lên, sau đó chà tay lên mặt mình. Nhưng bởi vì tay khô và vì không có gương, cô cũng không biết nó thành hình dạng thế nào. Không còn cách nào, cô đánh ngồi xuống lấy thêm ít bụi, nhịn sự ghê tởm xuống để nhổ nước miếng ra tay, sau đó bôi lên mặt.
Sau khi cô ngụy trang xong, lại nhìn ra phía ngoài. Bên ngoài cũng chỉ còn lại năm người, đối phương có bốn người, còn lại là Trần Chiêu.
Chỉ là nhìn nhìn, Dư Lộ lại cảm thấy không đúng. Bốn người kia, có hai người là chiêu nào chiêu đấy đều hạ sát thủ, còn hai người kia, tuy cũng đánh Trần Chiêu nhưng càng giống như là bảo vệ kiêm phá hư hai người kia hơn.
Đây là sao?
Chẳng lẽ họ bắt đầu nội đấu? Nhưng nếu nội đấu thì sao lại bảo vệ Trần Chiêu? Trần Chiêu là người bọn họ muốn tới cướp đó! Cô nhìn lại, càng xem càng thấy, trong năm người kia ngoại trừ sắc mặt Trần Chiêu là không nhìn ra được gì, bốn người của đối phương đều đã lên cơn tức thật.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, bọn họ tự kiềm chế lẫn nhau, vừa lúc cho cô chạy trốn. Nghĩ vậy, cô cũng không do dự nữa, chỉ mang theo lương khô vén rèm nhảy xuống.
Bên cô vừa có động tĩnh, Trần Chiêu lập tức nhìn lại. Hắn vừa phân tâm, trên tay ngay lập tức bị chém một nhát.
Dư Lộ nhìn thấy, vô ý thức run người, quay người đi lên. Cô mặc kệ việc Trần Chiêu có đang bảo vệ cô hay không, nếu không phải Trần Chiêu bắt cô, cô cũng không cần hắn bảo vệ.
Thấy cô đi vô cùng quả quyết, không chút do dự nào, Trần Chiêu lại phân tâm lần nữa. Chỗ bị chém lúc nãy trên tay lại phải chịu thêm một vết nữa.
Thấy vậy, hai người kia tức giận thật. Dù Trần gia có muốn làm trò thì cũng phải trong mức độ vừa phải thôi, chỉ cần ra dáng là được rồi. Nhưng hai người được dùng tiền để mời tới này lại muốn mạng của Trần gia thật!
Trần Chiêu cũng biến sắc, không kịp quan tâm Dư Lộ nữa, lập tức quay đầu nhìn sang.
Người lấy đao chém hắn nhếch môi cười với hắn, lại giơ đao chém xuống lần nữa.
Hai người này không đơn giản!
Hắn vốn muốn diễn cho Dư Lộ coi, lại không phát hiện võ thuật của hai người này không giống như những thổ phỉ bình thường. Những chiêu thức ấy, nói không khoa trương, không kém hắn nhiều.
Vết thương cũ của hắn vốn chưa tốt, giờ lại thêm vết thương mới, cũng may, Dư Lộ đã chạy thoát trước...
Trần Chiêu xoay người nhìn Dư Lộ đã chạy rất xa, khi quay đầu lại, đáy mắt đã đầy sát khí. Thấy hắn bắt đầu ra tay thật, hai người theo tới, đồng thời cũng là thủ hạ của hắn cũng không ngại nữa, trên người cũng mang theo sát khí.
Thân thủ của mấy người vốn cũng không kém, giờ lại liều mạng, dù trên người Trần Chiêu còn bị thương nhưng ba người thì vẫn mạnh hơn hai người. Rất nhanh, hai bên mỗi bên ngã xuống một người, Trần Chiêu nhảy lên đâm xuống thi thể người kia.
Còn bên kia, người của họ cũng bị một đao cắt cổ. Ngay sau đó, người nọ đâm đao xuyên qua lồng ngực của Trần gia, thừa cơ thu đao lại, cũng không quay đầu đuổi theo hướng Dư Lộ chạy đi.
Trần Chiêu liên tiếp bị thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, lúc này lại bị đâm như vậy, hắn ngã thẳng xuống đất, không đứng dậy nổi.
"Đi, đi mang người về!" Hắn phân phó một người còn lại.
"Nhưng Trần gia, còn vết thương của ngài!" Người nọ lại không chịu.
Trần Chiêu ngã trên đất, đầu giật giật với biên độ nhỏ, "Không sao, bắt người trở về đây, đừng làm nàng ấy bị thương."
Người kia không dám vi phạm mệnh lệnh của Trần Chiêu, đành phải nắm chặt chuôi đao xoay người chém đứt sợi dây buộc con ngựa của xe ngựa, leo lên ngựa đuổi theo.
Còn Dư Lộ thì đã bị người đuổi theo trước bắt được.