Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 114




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Rút đầu lưỡi!

Hương Lê biết mình cần phải cho ra một lý do thỏa đáng, nhưng nếu cứ nói thật ra thì lại càng không được. Nếu nói thật, chỉ sợ không chỉ có Vương gia mà ngay cả Dư chủ tử cũng không tha cho nàng.

Nàng quỳ trên mặt đất, cái trán áp sát mặt đất lạnh như băng, chậm rãi nói: "Nô tỳ... nô tỳ tội đáng muôn chết, nô tỳ không nên có ý khác, không nên vì Vương gia mà sinh lòng đố kỵ với chủ tử. Nô tỳ, nô tỳ xin lỗi chủ tử, nô tỳ cam nguyện bị phạt!"

Dư Lộ kinh ngạc nhìn Tiêu Duệ.

Hương Lê thầm mến Tiêu Duệ, vì yêu sinh hận, cho nên mới hạ độc cho cô?

Tâm tư này thật đúng là đáng sợ. Nếu không phải Tiêu Duệ tỉnh táo, muốn dẫn cô đi gặp đại phu thì chỉ sợ cô vẫn sẽ để nguyên như vậy. Nếu thời gian lâu hơn chút, chỉ sợ cái mạng nhỏ của cô phải bỏ lại ở đây rồi.

Không có nỗi khổ tâm gì, không phải vì có ẩn tình gì mà lại là vì lòng tham của bản thân.

Đối với một người có thể vì lòng tham của mình mà lấy đi tính mạng của người khác, Dư Lộ không có chút nhẹ dạ nào, cô nói thẳng: "Gia, ta không quan tâm nữa, ta giao cho gia vậy."

Nói xong, cô không muốn nhìn Hương Lê nữa, đứng dậy.

Thạch Lưu vội vàng qua đỡ cô, muốn đưa cô về phòng ngủ.

Hương Lê lại bỗng nhiên ngẩng đầu, kích động la lên: "Dư chủ tử --"

Hương Lê rất rõ, nếu Dư chủ tử không nói giúp thay nàng, kết quả của nàng chỉ có thể là chết. Vậy nên nàng mới nói như vậy, nàng muốn Dư Lộ cầu xin thay mình. Dù sao, người khiến nàng phải làm như vậy vốn là Dư Lộ.

"Dư chủ tử!" Nàng thấy Dư Lộ dừng bước lại, vội nói tiếp: "Dư chủ tử, ngài không thể mặc kệ nô tỳ như vậy được. Nô tỳ hầu hạ ngài lâu như vậy, lúc ngài rời khỏi Vương phủ, nô tỳ còn bị nhốt vào sài phòng vì ngài. Trời lạnh như thế, nô tỳ bị giam lâu như vậy, thân thể đã bị mắc rất nhiều tật bệnh. Dư chủ tử, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ van ngài, van ngài mau cứu nô tỳ đi!"

Dư Lộ không quay đầu, chỉ thản nhiên nói: "Đúng, đúng là ta hại các ngươi, cho nên ta vẫn luôn thấy thẹn trong lòng. Ta còn từng nói, ngày sau ta sẽ tìm cho ngươi, Thạch Lưu và Anh Đào một mối lương duyên thật tốt. Nhưng mà, nhưng mà ngươi lại muốn giết ta, không chỉ muốn giết ta, ngay tại vừa rồi, ngươi vẫn còn định bôi đen ta nữa."

Nói xong, cô lại nâng chân lên lần nữa.

"Người đâu!" Tiêu Duệ lạnh lùng mở miệng.

Hương Lê lập tức xụi lơ trên mặt đất. Nàng nhìn theo bóng lưng của Dư Lộ, trong đôi mắt có tuyệt vọng, lại cũng có phẫn hận. Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống. Như là lẩm bẩm, nàng lại mở miệng.

"Ta có sai sao, ta có lỗi gì? Ta chỉ là, chỉ là muốn sống tốt hơn chút thôi mà."

"Ngươi là chủ tử, ngươi nói trốn chạy là trốn chạy, ngươi cũng chỉ suy nghĩ cho mình ngươi mà không suy nghĩ cho tụi ta. Ngươi chạy thoát, ngươi lại trở về, một chút vết thương cũng không có, nhưng tụi ta thì sao, Anh Đào suýt nữa chết, ta và Thạch Lưu cũng phải chịu rất nhiều hành hạ, ăn rất nhiều đau khổ."

"Ngươi có cao quý hơn chúng ta chắc. Ngươi cũng chỉ là một cung nữ trong cung mà thôi, đều phải hầu hạ người ta. Cũng bởi vì, cũng bởi vì ngươi được Vương gia sủng ái, ngươi liền đắc đạo thành tiên, cái gì cũng không cần phải sợ. Nhưng tụi ta, tụi ta lại phải lo lắng hãi hùng, bản thân không dám làm điều gì sai, còn phải lo chủ tử sẽ làm sai chuyện gì. Khi chủ tử phạm lỗi, mình thì không có việc gì, nhưng tụi ta, nhẹ thì bị phạt, nặng thì ngay cả mạng cũng mất!"

"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ? Ta chỉ, ta chỉ muốn sống tốt hơn chút thôi, chỉ muốn sống khá hơn chút thôi mà, ta đã làm gì sai, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt với ta như vậy?"

"Dư chủ tử! Dư chủ tử!" Nàng gào lớn: "Ngươi thật ác độc! Ngươi thật ác độc! Hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy, thế nào ngày sau ngươi cũng không có kết quả tốt!"

Dư Lộ nâng bước, kiên định đi vào phòng ngủ.

Cô thừa nhận rằng mình có lỗi, nếu Hương Lê có bất mãn trong lòng, dù có đưa ra điều kiện hà khắc đến đâu với cô, chỉ cần cô làm được thì cô sẽ không chút do dự đi làm. Thế nhưng, nếu muốn giết cô, hạ độc hại cô, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.

Mặc kệ Tiêu Duệ xử lý Hương Lê thế nào, một câu cô cũng sẽ không nói.

Thạch Lưu cùng vào phòng ngủ. Chỉ một lát sau, bên ngoài đã không còn động tĩnh gì nữa. Nàng cũng không dám lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nàng không biết mình làm sao vậy, nàng vừa cảm thấy Hương Lê làm không đúng, nhưng cũng thấy Dư chủ tử quá nhẫn tâm.

Dư Lộ không quan tâm Thạch Lưu nghĩ thế nào, thậm chí lời trong lòng cô, cô cũng không định nói cho Thạch Lưu. Cô vốn là một con người ích kỉ, không liên quan đến mạng sống của cô, chuyện gì cô cũng dễ nói, nhưng một khi đã liên quan thì khác hẳn.

"Ngươi đi xuống đi, ta không cần hầu hạ." Cô đuổi Thạch Lưu đi.

Thạch Lưu há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, lui xuống.

Tiêu Duệ xử lý Hương Lê thế nào, Dư Lộ không có hỏi. Thạch Lưu và Anh Đào không nói trước mặt cô, lại cũng không thể nói. Chuyện của Hương Lê lần này khiến Dư Lộ cảm thấy rất bất an. Những ngày sau đó, cô hoàn toàn không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ai nữa. Trong cái Vương phủ to như vậy, cô chỉ có thể tin mỗi mình Tiêu Duệ.

Nhưng Tiêu Duệ lại bận rộn.

Công chúa Ngu Văn đã đến ngoài thành, sắp vào kinh.

Bởi vì nàng là công chúa đã gả ra ngoài trở về thăm hỏi, cho nên người đi đón nàng ngoại trừ Tiêu Duệ, Tiêu Dật và Tiêu Văn thì còn có Tam Hoàng tử Tiêu Du.

Tiêu Dật theo sát Tiêu Duệ, dùng tiếng người khác không nghe được hừ nhẹ. Gã chính là đang khó chịu, cố ý đến gần Tiêu Duệ hừ để nhắc nhở Tiêu Duệ chuyện công chúa Ngu Văn và Dư Lộ có tướng mạo giống nhau.

Tiêu Duệ bị tiếng hừ của gã làm phiền lòng, nhấc chân nghiền mạnh lên chân gã, "Đệ là muỗi à? Muốn hừ thì cút sang một bên mà hừ!"

Tiêu Văn cũng hiểu Tiêu Dật đang hừ cái gì. Nàng trốn sang cạnh Tiêu Dật, lại dùng tiếng Tiêu Duệ có thể nghe được nói: "Cửu ca, có phải huynh đang mong chờ được gặp biểu tỷ Ngu Văn không? Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết vẻ ngoài của biểu tỷ Ngu Văn bây giờ là thế nào nhỉ..."

Tiếng "nhỉ" được nàng ngân lên rõ cao và rõ vang.

Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn sang, thấy Tiêu Văn lập tức co người ra sau Tiêu Dật. Hắn cười lạnh, giương giọng kêu Tiêu Du đứng ở đầu tiên, "Tam ca, Ngũ muội có việc muốn nói với huynh."

Tiêu Duệ vừa dứt lời, Tiêu Văn lập tức nhảy ra từ sau lưng Tiêu Dật, hổn hển hô lên: "Thất ca!"

Tam Hoàng tử Tiêu Du đã quay lại, nghiêm mặt vẫy tay với Tiêu Văn, "Đến!"

Ở ngoài, Tiêu Du tiếc chữ như vàng chỉ dùng một từ để gọi người khác.

Tiêu Văn tức giận, trừng mắt nhìn hai ca ca của mình, cẩn thận bước từng bước đến chỗ Tiêu Du.

Nói đến Tiêu Du, với Tiêu Dật thì hắn là trời sinh một đôi với Vương phi của hắn. Thoạt nhìn, hai người đều rất là lạnh lùng, giống như nói thêm một từ thôi cũng đủ mệt rồi. Nhưng nếu là người đủ thân với họ, vậy được lắm, nếu họ nhìn thấy ngươi từ sáng thì họ có thể nói cho đến tối, cho tới khi họ và ngươi chia tay.

Nếu không chia tay, vậy họ có thể nói cho đến lúc ngươi đi ngủ.

Tiêu Dật đồng tình lắc đầu với Tiêu Văn, sau đó dời ánh mắt nhìn hướng xa xa, thật ra là đang nói nhỏ với Tiêu Duệ: "Thất ca, đệ không giết tên già kia nữa, đệ đặt một cái bẫy cho ông ta."

Tiêu Duệ "ừ" một tiếng, nói: "Đệ cẩn thận."

Tiêu Dật thầm nghĩ, chắc chắn gã sẽ kiềm chế, gã có nhiều thời gian để chơi đùa với Lâm gia. Sắp đến hôn kỳ của gã rồi, tâm trạng gã đang không tốt, có người để gã trêu đùa, thật đúng là một chuyện vui.

Xe ngựa càng ngày càng gần, khi đến gần đây, Tiêu Du rốt cuộc tha cho Tiêu Văn, bước nhanh đến nghênh đón.

Tiêu Duệ và Tiêu Dật không nhúc nhích. Hai người nhìn chằm chằm rèm chiếc xe ngựa kia, rất nhanh liền thấy rèm xe bị xốc lên, đầu tiên là một nha hoàn có làn da hơi đen bước xuống, sau đó nha hoàn quay đầu, đỡ lấy một nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang màu đỏ thẫm xuống.

Tiêu Văn đi về, đứng cạnh hai ca ca lẩm bẩm: "Biểu tỷ Ngu Văn trông như vậy à?"

Nhìn nhìn, cũng không có đẹp bằng nữ nhân kia.

Tiêu Dật tiếp lời: "Là biểu tỷ Ngu Văn, chỉ là... gầy hơn, cũng đen hơn, hai mắt không còn thần thái như khi đó nữa."

"Gả đến Mông Cổ, không khí ở đấy sao so được như ở kinh."

Tiêu Dật không nói tiếp, bởi vì Tiêu Duệ đã đi nhanh lên trước. Gã lôi Tiêu Văn vội vàng đuổi theo.

Công chúa Ngu Văn hành lễ với Tiêu Du, "Tam biểu ca."

Tiêu Du khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Đã trở về rồi."

Công chúa Ngu Văn gật đầu, khi ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân cao tám thước*, trông vô cùng anh tuấn đi nhanh tới trước mắt nàng, đôi mắt nhìn nàng hơi ươn ướt.

*Một thước = 1 mét, làm gì có ai cao 8 mét nên chắc tác giả dùng phép nói quá, ý bảo anh Tiêu Duệ nhà mình rất cao lớn.

"Duệ Nhi!" Nàng hô, hai mắt cũng đỏ lên.

Tiêu Duệ gật đầu, khắc chế kêu: "Biểu tỷ."

Nước mắt của công chúa Ngu Văn lập tức rơi xuống. Nàng không kịp lau, kéo tay Tiêu Duệ, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần rồi mới cười nói: "Cao, cũng cường tráng hơn, mấy năm không gặp, đệ đã trở thành một nam tử hán rồi đấy."

Dù nàng muốn sờ đầu hắn thì cũng sờ không tới rồi.

Tiêu Duệ cười nói: "Biểu tỷ, đệ cũng cưới thê tử rồi mà."

Công chúa Ngu Văn nhìn ra sau hắn, chỉ thấy mỗi Tiêu Dật và Tiêu Văn, bèn lắc đầu, "Sao đệ không mang muội ấy đến đây luôn. Sau này nếu có rảnh, đệ mang người vào cung, cho ta gặp mặt xem."

Tiêu Duệ không trả lời mà hỏi: "Biểu tỷ, mấy năm này, tỷ sống có tốt không? Tin đệ cho người gửi đến tỷ có nhận được không? Sao tỷ không hồi âm cho đệ vậy?"

Công chúa Ngu Văn lau nước mắt, nói: "Thu được, đều thu được, ta sống... tốt lắm, thực sự tốt lắm."

Nếu tốt thì cũng không cần nhấn mạnh như vậy.

Tiêu Duệ cầm tay công chúa Ngu Văn thật chặt, nhưng hắn cũng biết, hắn không có tư cách và năng lực giúp nàng không trở về Mông Cổ.

Công chúa Ngu Văn quay đầu nhìn Tiêu Dật và Tiêu Văn.

Hai người đi tới gần, đồng thanh hô biểu tỷ.

Công chúa Ngu Văn thả tay Tiêu Duệ ra, mỗi tay kéo lấy một người, "Lúc ta xuất giá, Dật Nhi mới cao đến eo ta thôi, còn Văn Nhi thì dù đi đến đâu cũng còn cần người ôm. Bây giờ đều lớn cả rồi."

Cũng không phải sao, đều đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Công chúa Ngu Văn vào cung, đầu tiên là bái kiến Thừa Nguyên Đế, sau đó bái kiến Hoàng Hậu nương nương, cuối cùng mới tới cung của Huệ Phi nương nương.

Thấy công chúa Ngu Văn, Huệ Phi không cầm nổi nước mắt. Bà nhìn công chúa Ngu Văn mới tầm hai mươi nhưng đã đen, gầy, mặt đầy phong sương, lập tức ôm chặt lấy người, đau lòng khóc lên.

Công chúa Ngu Văn nhịn không được lại khóc, vỗ nhẹ lưng của Huệ Phi, nói: "Nương nương, đừng khóc, con rất khỏe, thực sự rất khỏe. Con cũng làm mẹ rồi, có một bé trai và một bé gái. Lần này con cũng định mang về nhưng bọn nó nhỏ quá, con lại không nỡ để bọn nó phải bôn ba dọc đường."

"Đứa bé ngoan, khổ cho con, khổ cho con rồi." Huệ Phi nói, buông công chúa Ngu Văn ra, tay run run sờ mặt công chúa Ngu Văn, sau đó lại nhịn không được cầm khăn tay che mặt khóc.

Không nói đến những công chúa trong kinh, ngay cả những nha hoàn bên cạnh bà, ai ai cũng có làn da trắng nõn. Nhưng đứa nhỏ Ngu Văn này, năm đó ở cạnh bà nó cũng là đứa bé như vậy, bây giờ lại, lại thành ra thế này...

Công chúa Ngu Văn đưa tay sờ mặt, cười khuyên nhủ: "Nương nương, làn da như giờ của con gọi là khỏe mạnh."

Tiêu Văn cũng qua đứng một bên, làm nũng nói: "Mẫu phi, đừng khóc nữa, khó lắm biểu tỷ Ngu Văn mới về được một chuyến, hẳn ngài phải vui vẻ mới đúng chứ. Ngài cứ rơi nước mắt như vậy, khiến biểu tỷ Ngu Văn sợ rồi sau này cũng không trở lại thăm ngài nữa đâu."

"Nha đầu này!" Huệ Phi dí trán Tiêu Văn, đẩy nàng ra.

Tiêu Duệ đứng ở cửa thấp giọng hỏi Thôi Tiến Trung, "Lúc ở ngoài thành hồi nãy, bên cạnh xe ngựa của công chúa Ngu Văn, ngươi có thấy một bóng dáng quen thuộc không?"

Thôi Tiến Trung nói: "Vương gia, ngài đang nói ai thế?"

Tiêu Duệ lắc đầu, lại cảm thấy có phải lúc đấy mình hoa mắt rồi không. Lúc ấy sự chú ý của hắn dồn hết lên người biểu tỷ Ngu Văn, dường như cũng chỉ lướt qua một cái, vừa rồi mới đột nhiên nhớ đến.

Nếu rất giống thật thì hắn không nên lâu như vậy mới nhớ đến được.

"Chắc là gia nhìn lầm rồi." Hắn lắc đầu.

Thôi Tiến Trung còn đang định hỏi, Huệ Phi trong phòng đã gọi tên của Tiêu Duệ. Tiêu Duệ cho Thôi Tiến Trung lui xuống, xoay người bước vào.

Huệ Phi dặn hắn: "Con đi Ngự Thiện Phòng nói mấy món ăn biểu tỷ con thích cho họ. Con còn nhớ rõ biểu tỷ của con thích món nào không?"

Công chúa Ngu Văn vội nói: "Nương nương, không cần phiền phức như vậy đâu. Mặc dù nhiều năm rồi con không về nhưng năm ấy xuất giá con có dẫn theo một đầu bếp bên người. Mấy năm nay con vẫn được ăn đồ ăn ở kinh thành."

Tiêu Duệ nói: "Sao giống nhau được. Tỷ ở xa nơi Mông Cổ, nguyên liệu nấu ăn không giống nhau, vị cũng sẽ không giống nhau. Biểu tỷ, tỷ chờ lát, đệ đi ngay đây."

Thấy Tiêu Duệ quay đầu chạy ra ngoài, Huệ Phi híp mắt một cái, lại nghiêng đầu nhìn công chúa Ngu Văn. Công chúa Ngu Văn không cảm thấy kỳ lạ gì, nàng vẫn luôn coi Tiêu Duệ là đệ đệ mà thôi.

"Nương nương, nghe nói Duệ Nhi đã cưới thê tử, vậy Dật Nhi thì sao?" Nàng hỏi: "Tính tính tuổi, Dật Nhi cũng không nhỏ nữa."

Tiêu Dật còn đang híp mắt nhìn bóng lưng Tiêu Duệ cười nhạt, thình lình bị công chúa Ngu Văn điểm tên, gã sợ Huệ Phi lại thúc giục gã, vội vàng đứng lên nói: "Sắp rồi, tháng bảy này đệ thành thân. Biểu tỷ ở lại chơi lâu chút, chờ qua hôn lễ của đệ rồi hãy đi."