Dư Lộ từ từ nhắm hai
mắt lại, vì vậy cũng không thấy vẻ mặt cứng đờ của Tiêu Duệ, chờ một lúc lâu mới nghe thấy tiếng của hắn: “Ngươi, hiểu, được?”
Dư Lộ: “…” Nước mắt của cô sắp rơi thành dòng sông rồi.
Dư Lộ im lặng, dưới tình thế cấp bách như vậy cũng không biết phải giải
thích thế nào. Chẳng lẽ cô nói, mặc dù tuổi nhỏ, mặc dù trong người có
bệnh, mặc dù trong nhà luôn được cưng chiều, nhưng cô vẫn nhìn AV đọc
truyện H?
Cho dù cô có nói, Tiêu Duệ cũng không biết được.
Hơn nữa, ở cái cổ đại chết tiệt này có thứ đó chắc?
Tiêu Duệ buông lỏng tay ra, định nhân tiện thêm chút lực, nhưng vừa mới dời, phát hiện mấy vệt đỏ trên cái cằm trắng nõn, nhìn mà giật mình.
Hắn lập tức thả ra.
Sau đó lại nâng cằm cô lên, dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ. Hắn lỗ mãng quá, da nàng non, sao chịu được lực như vậy.
Dư Lộ đợi nửa ngày không thấy gì, lặng lẽ mở mắt, vừa lúc đối diện với hai mắt Tiêu Duệ, sợ đến mức lại nhắm nghiền hai mắt.
“Vương gia, nô tỳ lấy trân châu về.” Bên ngoài chợt vang lên tiếng Hương Lê.
Dư Lộ thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Duệ càng tức giận, nhưng không đành lòng
tiếp tục, toàn bộ tức giận ném hết cho người bên ngoài: “Cút đi!”
Bên ngoài yên tĩnh giống như chết. Hương Lê không dám phát ra tiếng gì, run lập cập đi xuống.
Mà trong phòng, Tiêu Duệ buông lỏng tay, lạnh lùng nói: “Còn chưa nói đâu, làm sao ngươi biết?”
Thế này thì đành phải bịa ra rồi.
“Hồi còn trong cung, có lần ở hoa viên nghe thấy…” Dư Lộ nhớ đến, trong
truyện Cửu Hoàng tử Tiêu Dật là một người phong lưu phóng đãng, vì vậy
đổ hết cho hắn: “Nghe thấy Cửu Hoàng tử nói với một cung nữ, hắn, hắn
nói như vậy.”
Tiêu Dật!
Tiêu Duệ nghiến răng tức giận. Nữ nhân của hắn, nghe những việc như vậy từ miệng Tiêu Dật, giờ lại nói cho hắn nghe!
Nghĩ đến chuyện hôm nay Tiêu Dật nói muốn gặp Dư Lộ, Tiêu Duệ lập tức nổi
cơn ghen, ôm chặt Dư Lộ, cúi đầu, môi như dán ở trên trán cô: “Hắn, có
bao giờ nói như vậy với ngươi?”
“Không có!” Chuyện này cũng không giả. “Ta nghe Cửu Hoàng tử nói với người khác, ta không nói chuyện với Cửu Hoàng tử!”
Như đinh đóng cột, tích cực phủ nhận, cái này không có viết trong truyện.
Mà nếu có thật, cô cũng không thể thừa nhận được!
Tiêu Duệ cảm thấy bất mãn với bộ dạng giấu đầu hở đuôi của cô, nhưng nghĩ cô cũng không dám lừa hắn, nên thả ra, đồng thời cũng không còn tâm tư gì
nữa.
Hắn buông Dư Lộ ra, vừa đi vào tịnh phòng vừa nói: “Cầm bộ y phục sạch sẽ qua đây.”
Lúc nãy Dư Lộ cảm giác như tim sắp ngừng đập, thấy hắn rốt cuộc vào tịnh
phòng, tim mới hoạt động lại bình thường. Cô thật sự may mắn, bây giờ có trái tim tốt, không có chuyện gì. Nếu như ở kiếp trước, chắc đã phải
vào bệnh viện cứu chữa.
Thấy Hương Lê bị dọa sợ, Dư Lộ kêu Thạch
Lưu và Anh Đào tiến đến. Hai người hầu hạ Tiêu Duệ tắm xong, Anh Đào đi
ra cầm xiêm y, Dư Lộ vội vàng đưa qua.
Tiêu Duệ mặc quần áo xong đi ra, lạnh lùng liếc Dư Lộ một cái, xoay người rời đi.
Lúc này Hương Lê mới dám đi vào, len lén túm Dư Lộ vào phòng trong, đưa hộp trân châu tím cho cô, rồi hỏi: “Chủ tử, vừa nãy là sao vậy? Vương gia,
sao ngài chọc ngài ấy tức giận đến vậy?”
Vị này thật sự có bản
lãnh không người nào học được. Bình thường toàn làm Vương gia tức giận
đến mức nhăn mặt rời khỏi, nhưng cũng không thất sủng. Đẹp thì cũng đẹp
thật, nhưng Vương gia không chạm qua nàng ấy, đẹp thì cũng có ích gì.
Cho nên, rốt cuộc Vương gia thích chủ tử các nàng ở đâu nhỉ?
Hương Lê thật sự không nghĩ ra.
Dư Lộ nghĩ, nữ chính không xuất hiện, cô chỉ cần không phạm sai lầm quá
lớn, Tiêu Duệ cũng không làm gì cô. Nếu cứ làm hắn tức giận như vậy,
biết đâu tức giận đến nỗi khiến hắn chán ghét, khi đó sự trong sạch của
cô được đảm bảo, đợi nữ chính xuất hiện, có thể hân hoan rời đi.
Dư Lộ mở hộp gỗ ra. Bên trong chia thành hai ô vuông, một bên thả mấy cái
trân châu bằng ngón tay cái, có tám viên. Với đôi mắt nhìn quen thứ tốt
của Dư Lộ có thể nhận ra đây đều là thượng hạng. Bên còn lại có mấy cái
dây chuyền và vòng tay đính trân châu, đều rất đẹp.
Thật ra đây
không phải là chủ yếu. Quan trọng là, lúc đem ra ngoài đi bán, chỉ cần
không bị lừa gạt, mua một cái nhà lớn, mấy trăm mẫu đất với mấy cái hạ
nhân, vậy cũng đủ rồi.
Dư Lộ cẩn thận cất đồ đi.
“Chủ tử!” Hương Lê gấp đến độ đề cao âm thanh.
“Hả?” Lúc này Dư Lộ mới nhớ đến câu hỏi của Hương Lê, cô suy nghĩ một lát,
lắc đầu: “Không có, ta không có chọc, hắn tự tức giận.”
Hương Lê nhìn chằm chằm cằm cô: “Nếu không có, sao cằm ngài đỏ như vậy?”
Do bị bóp!
Dư Lộ đột nhiên muốn bà tám, cô lại gần Hương Lê một ít, nhỏ giọng hỏi:
“Hương Lê, ngươi và Thạch Lưu hầu Vương gia thay y phục cũng có vài lần
rồi đi?”
Hương Lê suy nghĩ một lát, nói: “Cũng có vài chục lần rồi.”
Giờ mới nghĩ đến, Dư chủ tử mới vào phủ hơn hai mươi ngày, Vương gia cũng
đã đến Tầm Phương viện hơn mười ngày. Chả trách Đào di nương và Tạ di
nương đều muốn nịnh bợ chủ tử.
Dư Lộ khụ khụ hai tiếng, có chút
ngượng ngùng nhìn Hương Lê một cái, nghĩ nàng ấy lớn hơn mình hai tuổi,
cũng đã là một cô nương mười tám tuổi, liền hỏi: “Bình thường lúc các
ngươi hầu hạ Vương gia ấy, hắn có…có phản ứng gì không, cái phản ứng đó
đó ấy?”
Hương Lê không hiểu, hỏi: “Gì cơ? Phản ứng nào?”
Dư Lộ nhìn Hương Lê, nói: “Phản ứng của nam nhân ấy.”
Hương Lê đỏ hết mặt, cũng không nói tiếp về chuyện này với Dư Lộ, mà là quỳ
thẳng xuống. Lại ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch, trong mắt toát ra
nước, tiếng nói đều run run: “Chủ, chủ tử, nô tỳ, nô tỳ không…Nô tỳ có
thể thề, nô tỳ thực sự…”
“Ngươi làm sao vậy?” Dư Lộ hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đỡ nàng.
Nước mắt Hương Lê rơi xuống, thân thể càng run nhiều hơn: “Chủ tử, nô tỳ
không có, nô tỳ tuyệt đối không có tâm tư đó. Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ tốt
chủ tử. Sau này chủ tử cho ân điển, nô tỳ liền…”
“Dừng lại!” Dư Lộ quát một tiếng.
Cô quên mất, chỗ này không thể cùng nhau bát quái như vậy. Nơi này là xã
hội cũ vạn ác, chắc Hương Lê bị cô hỏi đến sợ choáng váng, cho rằng cô
hiểu lầm, nghĩ nàng ấy muốn quyến rũ Tiêu Duệ, đang muốn xử mình đâu.
Làm nha hoàn, đúng là không dễ dàng.
Dư Lộ nửa ôm nửa kéo Hương Lê dậy: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, không hề
có ý hoài nghi ngươi. Ta…” Hình như giải thích như vậy không được, càng
nói càng kì kì. “Chỉ là lúc nãy nhìn hắn bêu xấu, cảm thấy nhân phẩm của hắn không được, không biết trước mặt các ngươi có vậy hay không, sợ sự
cầm thú của hắn hù đến các ngươi.”
So với Hương Lê, Tiêu Duệ tính là cái gì chứ. Chửi bới hắn để Hương Lê an tâm, đúng là có lời.
“Chủ tử!” Hương Lê càng hoảng sợ, vội vàng che miệng Dư Lộ: “Chủ tử! Không thể nói lung tung được.”
Dư Lộ: “…” Được rồi, cô chỉ có thể ngậm miệng lại.
So với nha hoàn trước sau như một như Hương Lê, tiểu thiếp trong ngoài bất nhất như cô làm rất không xứng chức.