Tiểu Thiếp Của Cha Ta Là Nam Sao?

Chương 5




Rèm xe buông xuống, ta lập tức tìm chỗ ngồi xa Lý Cảnh nhất, không muốn nhìn nàng ta lấy một cái. Nhưng không gian trong xe cũng chỉ có vậy, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lý Cảnh.

Phiền quá, cứ nhìn chằm chằm ta làm gì!

"Gia Vũ, sao ngươi lại ngồi xa ta như vậy?"

Khóe môi Lý Cảnh nhếch lên, trong đôi mắt đen láy như vực thẳm ẩn chứa những cảm xúc ta không thể hiểu nổi.

Ta vô thức co người lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Ta không thích ngươi không được sao? Ta cứ trông thấy ngươi là phiền, không muốn ngồi cùng."

Nghe vậy, trong cổ họng Lý Cảnh phát ra tiếng cười khẽ.

"Vậy sao, Gia Vũ rất ghét ta?"

Trong đôi mắt nàng ta như có mực đen cuộn trào, tuy trên môi nở nụ cười nhưng không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy cố chấp và lạnh lẽo.

Ta giật mình vì ánh mắt đó, trong lòng nảy sinh sự sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì..."

Lý Cảnh cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu lạnh lẽo ẩn chứa ý tứ không thể chối từ: "Không làm gì cả."

Một giây sau, Lý Cảnh vươn tay ôm lấy ta, nhấc bổng người ta lên đặt vào lòng nàng ta. Ta lập tức trợn tròn mắt, vùng vẫy giãy giụa trong vòng tay nàng ta: "Buông ta ra, Lý Cảnh c.h.ế.t tiệt, tội mưu sát Quận chúa ngươi gánh nổi không?!"

Đôi môi đỏ thắm của Lý Cảnh từ từ áp sát tai ta, khẽ nói: "Mưu sát Quận chúa? Ha, sao ta nỡ làm tổn thương ngươi chứ, Gia Vũ của ta."

Hơi ấm mang theo chút ngứa ngáy.

Ta khó chịu rụt cổ lại, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng đậm.

Lý Cảnh này quá kỳ lạ, rõ ràng là nữ tử, nhưng ánh mắt nhìn ta... lại khiến ta cảm thấy không giống một nữ tử.

Đột nhiên, xe ngựa phát ra tiếng động lớn, lắc lư dữ dội.

"A!"

Xe ngựa nghiêng về phía trước, ta mất trọng lượng ngã vào người Lý Cảnh, môi chạm vào môi nàng ta. Môi Lý Cảnh rất mềm, mùi hương trên người nàng ta cũng rất dễ chịu, mang lại cảm giác an tâm...

Ta thất thần trong một giây, nhanh chóng rời môi đi, mặt hơi nóng lên.

Có chút ngượng ngùng.

Để xua tan không khí, ta ho khan hai tiếng, cố gắng chuyển chủ đề: "À... Cảnh di nương, ngươi có thể buông ta ra không? Ngươi ôm ta thế này khó chịu lắm."

Nói xong, ta ậm ừ vặn vẹo người, cố gắng để nàng ta buông ra. Nhưng không ngờ, cánh tay Lý Cảnh đang giữ chặt ta càng siết chặt hơn.

Đuôi mắt Lý Cảnh nhuốm đỏ, trong mắt ẩn chứa tình ý khó hiểu, cổ họng khẽ động, giọng khàn đặc: "Gia Vũ, đừng cựa quậy."

Theo cánh tay Lý Cảnh siết chặt, ta bị nàng ta ôm càng chặt hơn. Ta khó chịu vô cùng, toàn thân nóng ran, không ngừng vùng vẫy xoay người.

"Buông ta ra ngay! Nóng muốn chết! Sao cứ ôm ta mãi thế?"

Ta ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, vừa nhìn đã khiến ta hoảng hốt.

Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu một cách bệnh hoạn, trong đáy mắt đen như hồ sâu ẩn chứa đầy vẻ chiếm hữu và điên cuồng.

Đây tuyệt đối không phải ánh mắt một người mẹ kế nhìn kế nữ!

"Gia Vũ, thật không biết nên nói ngươi ngây thơ hay ngu ngốc nữa."

Đôi môi mỏng quyến rũ của Lý Cảnh khẽ nhếch lên, tay vẫn siết chặt lấy cơ thể ta.

Ta sợ hãi, thực sự sợ hãi.

Không phải sợ Lý Cảnh g.i.ế.c ta, mà là một nỗi sợ hãi mơ hồ, không tên.

Ta tủi thân khẽ nức nở.

Đột nhiên, từ bên ngoài xe ngựa vọng lại giọng nói của Tiểu Điệp:

"Quận chúa, vừa rồi bánh xe đè phải đá, người không sao chứ ạ?"

Lý Cảnh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi ta, lại trở về dáng vẻ tiểu thiếp dịu dàng như trước: "Ngoan, đừng khóc, nhìn thấy ngươi khóc di nương đau lòng lắm."

Sau đó nàng ta buông ta ra, rót một chén nước đưa cho ta.

Ta không nhận, đôi mắt đỏ hoe tức giận lườm nàng ta một cái, sau đó vén rèm chui ra ngoài.

Ở cùng Lý Cảnh thêm nữa chắc ta phát điên mất.

9

Đến giữa trưa, xe ngựa dừng lại dưới chân núi. Đoạn đường phía trước, chúng ta phải tự đi bộ.