Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 40




Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 40

Tiểu Tam Hoa nằm dưới sô pha kêu "meow meow" rồi nhảy lên, chẳng biết là nó chạy đi đâu, căn nhà to như thế....nếu nói quá một tí thì sau này có khi cậu phải gắn định vị cho nó mới được......

Lộc Kỳ mơ màng nghĩ.

Có lẽ là không hài lòng vì cậu mất tập trung, Mộ Nam Kiều cử động cổ tay khiến Lộc Kỳ hừ nhẹ, cậu vùi đầu vào hõm vai của hắn, dụi dụi vài cái, không khác gì một chú mèo con.

So với chiếc sô pha nho nhỏ chật hẹp ở phòng 501, thì ở chiếc sô pha này, bọn họ lại có thể nằm nghiêng đối diện với nhau, thế nên có một vài biểu tình khó mà tránh khỏi được, thậm chí Mộ Nam Kiều còn giơ hai ngón tay nâng cằm Lộc Kỳ lên để cậu ngẩng đầu tựa vào l.ồng ngực mình, hắn có thể thấy rõ là đôi chân mày nhíu lại, đôi mắt ươn ướt, đuôi mắt đỏ ửng, chóp mũi cũng hồng hồng và đôi môi khẽ nhếch của Lộc Kỳ, tất cả đều dừng lại trong mắt của hắn.

Mộ Nam Kiều không thể kìm nén được mà hôn lên đôi môi hơi sưng kia, nuốt hết tất cả những tiếng nức nở nghẹn ngào của Lộc Kỳ.

Một cái chân thon dài mảnh khảnh rũ xuống sô pha, mũi chân duỗi thẳng ra.

Mộ Nam Kiều bật cười khàn khàn, giơ tay lên cho Lộc Kỳ xem.

"Đây là tiền thuê nhà? Hửm?" Hắn liếm lên hầu kết của Lộc Kỳ: "Tiền thuê nhà của cục cưng thật nhiều."

Lộc Kỳ giơ tay lên che mắt, ở trên cổ tay trắng nõn có hai vết siết đo đỏ, vành tai bị tóc che lại đang đỏ như thiêu đốt, " Bẩn lắm, anh lau nhanh lên....."

"Không bẩn." Mộ Nam Kiều hôn lên trán cậu để trấn an, nhưng hắn vẫn đứng dậy lấy khăn ướt dưới bàn trà, hắn không chê của Lộc Kỳ bẩn, nhưng nếu ôm Lộc Kỳ bằng bàn tay này, chắc chắn cậu sẽ không cho.

Trong lúc hắn đứng dậy, Lộc Kỳ xách quần muốn chạy nhưng rồi lại bị Mộ Nam Kiều ôm ngang lên, bắt lại.

"Em đã nộp tiền thuê nhà rồi mà...." Lộc Kỳ hít hít mũi tội nghiệp.

"Sao lại thích khóc như vậy chứ?" Mộ Nam Kiều hôn lên gò má cậu, hôn lên khóe mắt ướt nước kia, " Anh còn chưa làm gì mà em đã khóc thành như vậy rồi.... nếu thật sự lên giường.... chậc, anh không dám nghĩ tới nữa."

Lộc Kỳ không muốn khóc, nhưng thể chất mau nước mắt này khiến người ta thật phiền muộn, cậu nghẹn ngào lẩm bẩm, "Em còn chưa... chưa đi xem những căn phòng khác...."

Mộ Nam Kiều, " Ồ... anh hiểu rồi."

Hắn ôm lấy eo Lộc Kỳ xoay cậu lại, rồi đem người ôm lên.

Lộc Kỳ hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà ôm lấy eo của Mộ Nam Kiều.

"Chúng ta lên lầu." Mộ Nam Kiều nói, "Tới tham quan phòng em."

Quần áo của hắn xộc xệch, vừa rồi Lộc Kỳ còn kéo đứt vài cái cúc áo sơ mi của hắn, làm hắn lộ ra cả nửa cái lồ.ng ngực, trên xương quai xanh còn có mấy cái dấu răng nhỏ.

Lộc Kỳ nghi ngờ là hắn lén lút tập gym, nên hắn mới có thể bế cậu lên lầu một cách vững vàng như vậy.

"Mộ Nam Kiều...." Lộc Kỳ khẽ gọi tên hắn.

"Ừm." Hắn mở cửa ra, nhẹ nhàng đặt cậu xuống đệm giường mềm mại, cúi đầu khẽ hôn lên mắt Lộc Kỳ, " Anh không làm gì cả, nhưng chẳng có ai lại đóng tiền thuê nhà như em hết, Детка à....."

Hắn chớp đôi mắt hồ ly một cách tội nghiệp, "Anh còn khó chịu lắm."

"Đáng đời anh." Lộc Kỳ hầm hừ, "Anh nói tiền thuê nhà là hôn một cái, vậy mà vừa rồi anh đã làm gì....."

Mộ Nam Kiều tiếp tục không biết xấu hổ mà làm nũng, hắn vừa kéo dài giọng vừa hôn lên môi Lộc Kỳ, quả thật trông không khác gì chú chó to đùng đang làm nũng, "Lộc bảo bối à, cục cưng à...."

Lộc Kỳ hừ một tiếng, cuối cùng cậu vẫn mềm lòng.

......

Trong phòng vẫn còn sót lại một chút mùi hương, cửa sổ được mở ra để thông gió, Lộc Kỳ đang xoa xoa cổ tay, rúc vào trong chăn thiu thiu sắp ngủ, vốn dĩ cậu không hề có thói quen ngủ trưa, nhưng một buổi sáng này đã tiêu phí quá nhiều tinh lực của cậu, nên sau khi thả lỏng thì cậu lại rất muốn đi ngủ.

"Em còn chưa có xem nhà xong...." Cậu mơ màng thì thầm, " Mộ Nam Kiều, anh là đồ xấu xa...."

"Em ngủ trưa đi, dậy rồi xem." Mộ Nam Kiều đứng ở mép giường, cúi người xoa xoa cổ tay cho cậu, hai cúc áo kim cương tỏa ánh sáng rực rỡ ở cổ tay áo tây trang màu xanh lam đậm, "Anh tới công ty một chuyến, có một cuộc họp đột xuất, anh sẽ về nhanh thôi."

"Vâng...." Lộc Kỳ ngước mắt lên nhìn hồ ly lớn mặc tây trang đi giày da đẹp trai ngời ngời ở trước mặt, cậu chậm chạp túm lấy tay áo của hắn, "Sao anh không đeo cúc áo em tặng?"

Cứ y như bị say rượu vậy.

Mộ Nam Kiều bật cười thành tiếng: "Vì anh phải chờ tới lúc hôn lễ của chúng ta rồi mới dùng."

Lộc Kỳ: "Ồ...."

Không biết cậu có nghe rõ hay không, nhưng Mộ Nam Kiều cũng không để ý, hắn cúi đầu hôn lên trán Lộc Kỳ, sau đó mới hài lòng rời khỏi phòng ngủ.

Có tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên đưới lầu, Lộc Kỳ xoay người, duỗi thẳng chân trong chiếc chăn mềm mại, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cậu mở mắt ra.

Vừa rồi, Mộ Nam Kiều có nói tới.... hôn lễ!

Tim cậu đập thình thịch liên hồi, chút cảm giác buồn ngủ ít ỏi đều bị xua tan.

Nói tới đây cũng thật là xấu hổ, Lộc Kỳ có một chút tư tưởng khá là truyền thống, với cậu, hôn lễ không chỉ đại diện cho một nghi thức, mà nó còn đại diện cho một mối quan hệ xã hội ổn định giữa người với người, chứng tỏ bọn họ sắp tạo thành một gia đình.

Nếu cùng Mộ Nam Kiều tạo thành một gia đình mới thì....

Lộc Kỳ không kìm được mà cong khóe môi, nhưng khi nghĩ tới nếu thật sự tổ chức hôn lễ, có lẽ mẹ cậu sẽ không tới, cậu lại thấy hơi buồn..

Cậu không thể ngủ được nữa, nên ngồi dậy, xoay xoay cổ tay để thả lỏng, đánh giá xung quanh phòng ngủ thuộc về bản thân.

Màu sắc chủ đạo là màu ấm mà cậu thích nhất, cạnh giường có một tấm thảm nhung lông, cửa sổ sát đất mang ánh sáng rạng rỡ vào phòng, mặc dù căn phòng chưa được trang trí vật dụng của cậu khiến nơi đây có hơi trống trải, nhưng cậu vẫn thích căn phòng này.

"Meow!"

Cửa bị đẩy vào nhè nhẹ, Tiểu Tam Hoa thò đầu ra sau khe cửa, còn có nhóc heo đen đi theo.

Lộc Kỳ vỗ lên chăn, Tiểu Tam Hoa dựng thẳng đuôi, ngông nghênh bước vào, nhanh chóng nhảy lên giường rồi dụi đầu vào lồ.ng ngực của Lộc Kỳ, bắt đầu r.ên rỉ làm nũng.

Nhóc heo đen đi theo sau cũng nhảy lên, dựa vào người Lộc Kỳ.

Lộc Kỳ nâng hai cái chân trước của Tiểu Tam Hoa lên, cậu kiểm tra cái bụng của nó, sau khi nhận ra không có bụi bẩn gì thì mới yên tâm nghiêng người hôn lên đầu nó, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải đổi chỗ ở rồi, em đó, ở địa bàn của người ta thì phải ngoan ngoãn một chút biết chưa!."

Tiểu Tam Hoa: "Meow!"

Cũng không biết nó nghe có hiểu hay không.

Sau khi xem xong phòng của mình, Lộc Kỳ lại đi qua căn phòng đối diện của Mộ Nam Kiều nhìn xem, cậu cứ tưởng trong phòng sẽ có phong cách đen xám lạnh lùng đơn giản, nhưng đập vào mắt cậu lại là sắc vàng nhạt cùng vàng đậm bao phủ khắp nơi, phong cách tổng thể không kém mấy với căn phòng ngủ của cậu.

Nghĩ đến việc Mộ Nam Kiều làm bẩn tấm ga trải giường trong phòng mình, Lộc Kỳ với lòng trả thù cực mạnh nhào lên chiếc giường lớn kia, còn ôm Tiểu Tam Hoa lăn vài vòng.

Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn còn rất tươi ngon, bữa trưa của Lộc Kỳ là một bát mỳ.

Sau khi ăn xong, cậu khui thùng giấy ra, sắp xếp đồ đạc của mình, lúc này Tiểu Tam Hoa đã phát hiện ngai vàng nằm trên đỉnh khung leo trèo, nó lập tức leo lên chiếm lấy địa bàn.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Lộc Kỳ chuẩn bị xuống lầu ném rác.

Thật ra cậu có thể đặt rác ở cầu thang tại cửa sau, sẽ có người của chung cư tới thu dọn, nhưng Lộc Kỳ muốn đi xuống lầu dạo một chút, dù sao thì sau này, đây cũng sẽ là nơi mà cậu ở lâu dài, xuống dưới làm quen với hoàn cảnh cũng là chuyện tốt.

Lộc Kỳ quẹt thẻ rồi đi thang máy xuống tầng một, cậu đi ra theo lối vào cao năm mét, tìm một thùng rác sạch sẽ trông như vật trang trí, sau khi ném rác vào, hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện chính, tiếp theo, cậu có thể tự do thăm dò rồi.

Phía sau khu A là vườn hoa nhỏ, Lộc Kỳ chậm rãi đi bộ tới đó, dọc đường đi, cậu chẳng gặp được ai cả, khi đi tới dưới sườn núi, cậu không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình.

Cậu không đăng ảnh lên vòng bạn bè, nhưng nhớ tới một người yêu thích những loài hoa cỏ này, cậu do dự một chút rồi tìm thấy người kia trong wechat với ghi chú là "mẹ"

Lúc trước cậu đã đi xa nhà mất bốn năm, đó là một kiểu trốn tránh, bây giờ cậu không thể để ba cậu chiến đầu một mình được, cậu cũng muốn thử hàn gắn quan hệ với mẹ mình.

Lộc Kỳ gửi hai tấm ảnh hoa sơn trà qua, còn kèm theo một tin.

[Mẹ, con chuyển nhà rồi, môi trường sống ở đây rất tốt, hoa sơn trà dưới nhà đã nở rộ, con nghĩ là mẹ sẽ thích nên chụp cho mẹ xem.]

Cậu không hy vọng xa vời là sẽ nhận được hồi âm, nên là sau khi gửi xong, cậu liền cất điện thoại vào định đi theo bậc thang lên ngọn núi nhỏ xem sao.

"Là cậu à?"

Một giọng nữ vang lên ngay sau lưng, trong trẻo nhẹ nhàng, cực kỳ êm tai.

Lộc Kỳ quay đầu lại, thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở đó, trang dung tao nhã, cô mặc một chiếc váy rộng màu lam, có thể thấy được bụng cô đã nhô lên, cô làm mẹ rồi.

Lộc Kỳ nhìn cô thấy có hơi quen mắt, khi còn đang suy nghĩ xem đây là ai, thì cô gái kia đã tiến tới hai bước.

"Tôi là Lâm Hiểu Sương." Cô gái nói tiếp: "Là cô út của Lâm Uyên."

Lộc Kỳ giật mình nhớ ra, mấy tháng trước, quý cô Lâm Hiểu Sương này từng tới nhà của Lâm Uyên, muốn cho cậu một số tiền để cậu chia tay với Lâm Uyên, lần đầu tiên Lộc Kỳ nghe đến cái tên Mộ Nam Kiều cũng là từ Lâm Hiểu Sương.

Khi đó cô mặc váy đỏ, kiêu căng ngạo mạn, không ai bì nổi, bây giờ Lộc Kỳ gặp lại cô, khí chất và vẻ ngoài, cách ăn mặc của cô đã thay đổi khá nhiều, nên cậu mới không nhận ra được ngay.

Cậu và Lâm Uyên chẳng phải chia tay trong hòa bình, thậm chí có thể nói là trở mặt thành thù, nên khi gặp lại người cô của bạn trai cũ, Lộc Kỳ có hơi xấu hổ, cậu lịch sự chào hỏi Lâm Hiểu Sương, đáp lại một câu "Chào cô,"

Thấy cậu hơi gượng gạo, Lâm Hiểu Sương dừng bước, giơ tay vén mái tóc lên rồi gượng cười: "Tôi không định liên lạc với cậu, sợ làm phiền cậu, ai ngờ lại gặp cậu ở đây, vậy tôi sẽ chuyển lời của Lâm Uyên tới cậu luôn, cũng coi như không uổng công hắn gọi tôi là cô hơn hai mươi mấy năm."

Lộc Kỳ: "....Chị nói đi."

Lâm Hiểu Sương nói: "Nó nói là nó hối hận vì đã đối xử với cậu như vậy, chắc là sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nó hy vọng cậu và Mộ Nam Kiều có thể sống hạnh phúc bên nhau...."

Nói xong, Lâm Hiểu Sương lại là người cười châm chọc trước, "Nói ra mà tôi còn thấy ngại dùm nó, tất cả mẹ nó đều chỉ là những lời nói vô nghĩa, mà thôi, lời nói tôi cũng đã nói rồi, thế nhé."

Lòng Lộc Kỳ không chút dao động nào, thậm chí cậu còn muốn nhổ nước bọt, xúi quẩy!

Sau khi Lâm Hiểu Sương cố sức cúi người, Lộc Kỳ mới chú ý tới bên cạnh cô còn có một cái vali.

Dù là có quen biết hay không, Lộc Kỳ cũng là thanh niên trai tráng, không thể nhìn một người phụ nữ mang thai xách nặng như vậy được. thế là cậu nhấc vali thay cô, hỏi cô đi đâu, " Tôi có thể xách đồ hộ chị, nhưng tôi rất tò mò, chẳng phải quản lý chung cư này phục vụ người dân suốt 24/24 ư? Sao không có ai giúp chị cầm hành lý vậy?"

"Tôi không thuê nhà ở đây nữa, người đi trà lạnh, cậu tưởng ở đâu cũng có người tốt như cậu hả?" Cô mỉm cười trêu chọc, rồi chợt nhớ tới chuyện gì đó, trông cô có vẻ là lạ, " Cậu ở được chỗ này là vì Mộ Nam Kiều đúng không? Cậu sống chung với hắn hả?"

Lộc Kỳ yêu đương tự do, không có gì giấu giếm, cậu gật đầu "ừm" một tiếng.

Lâm Hiểu Sương: "Cậu còn trả tiền thuê nhà cho hắn nữa sao?"

Nghĩ đến gì đó, Lộc Kỳ khẽ ho miêng tiếng, lỗ tai có chút nóng, cậu lắc đầu nói: "Không có...."

Nói xong, chính cậu cũng phải sửng sốt một chút.

Hình như ngay từ đầu, cậu đã không suy xét tới chuyện trả tiền thuê nhà cho Mộ Nam Kiều, cũng không phải là cậu muốn chiếm tiện nghi của hắn, cậu chỉ đơn giản cảm thấy không cần thiết mà thôi, cậu đối xử chân thành, không hề giấu diếm điều gì với Mộ Nam Kiều, Mộ Nam Kiều cũng cho cậu một tình yêu tương xứng, thế nên không cần phải so đo mọi chuyện rõ ràng.

Lâm Hiểu Sương nói: "Xem ra lời chúc phúc lúc trước của tôi đã thành sự thật rồi, chỉ là ngay từ đầu cậu đã không thích Lâm Uyên rồi, cho nên mới giữ ranh giới rõ ràng như tự trả tiền thuê nhà, giữ thái độ chuẩn bị rời khỏi bất cứ lúc nào, đúng không?"

Hình như đúng là thế thật.

Trên đoạn đường tiếp theo, bọn họ không nói gì nữa, Lộc Kỳ tiễn Lâm Hiểu Sương tới bãi đỗ xe, một chiếc xe vội vàng chạy tới, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi xe, cầm hành lý từ tay Lộc Kỳ, nhìn anh ta rất trẻ, bộ dáng nhỏ hơn Lâm Hiểu Sương vài tuổi, cũng không mặc đồ hàng hiệu đắt tiền gì cả, lái một chiếc xe bình thường.

Nhưng anh ta lại nhìn Lâm Hiểu Sương với ánh mắt dịu dàng yêu thương.

Trước khi Lâm Hiểu Sương lên xe, cô mỉm cười nhìn Lộc Kỳ: "Những lời vừa rồi của tôi không có ý gì khác đâu, tuy là cậu thật thà nhưng có nhiều lúc trực giác của cậu rất chính xác, tên Lâm Uyên vô sỉ kia không xứng làm bạn trai cũ của cậu, cùng lắm chỉ được coi là người thuê chung nhà thôi, mấy câu nói của nó, tôi nghe mà còn thấy buồn cười."

Chẳng biết Lâm Hiểu Sương đã trải qua chuyện gì mà cô lại có thể nói ra những lời như vậy, Lộc Kỳ về nhà rồi mà vẫn nghĩ mãi, cậu thấy lạ nên lấy điện thoại ra, chuẩn bị nói chuyện này với Mộ Nam Kiều.

Cậu ấn vào avatar của Mộ Nam Kiều hai lần.

[ Tôi vỗ vai "bạn trai", nhắc cậu ấy nên đưa tiền thuê nhà rồi.]

Lộc Kỳ:......