Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 28




Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 23

Trong công ty, Mộ Nam Kiều thuộc kiểu lãnh đạo kiên quyết, mạnh mẽ, rất ít khi lên tiếng, tuy khuôn mặt không lạnh lùng nhưng cũng rất ít khi nói cười, luôn cho người khác cảm giác ung dung, thành thạo, có đôi khi, cấp dưới cũng vô thức quên luôn tuổi tác của hắn.

Nhưng sáng hôm nay, Mộ tổng mang theo khuôn mặt tươi cười đi ngang qua đại sảnh công ty, nụ cười như tắm trong gió xuân dễ chịu, cộng với bộ quần áo cao cấp được cắt may theo số đo lại dính đầy bụi đất kia, khiến cho người ta có cảm giác như sau khi phá sản phải đi nhặt ve chai nhưng vẫn muốn giữ lại chút thể diện ấy.

Vấn đề là, trong tưởng tượng của mọi người, loại hình tượng này phải xuất hiện trên người vị Lâm tổng ở bên cạnh mới đúng chứ?

Mọi người nhìn nhau, nhưng không có ai bàn tán về vấn đề này, chỉ biết cắm đầu làm việc, chỉ có một mình Mộ Xuyên Bách cố ý ngồi thang máy, đi lên hai tầng để xem con trai mua vui cho thiên hạ.

Khi ông tiến vào văn phòng tổng tài của Mộ Nam Kiều, hắn đang thay quần áo trong phòng nghỉ, khi con trai cầm quần áo bẩn mở cửa ra ngoài, quả nhiên ông thấy được một khuôn mặt vui sướng như nhặt được tiền của hắn.

Vấn đề là Mộ Nam Kiều không thiếu tiền, hắn cười như thế thì chỉ có thể là.....

" Tiểu Lộc đồng ý hẹn hò với con rồi sao?" Mộ Xuyên Bách nghiêng người, khó nén vẻ mong chờ trên mặt.

Mộ Nam Kiều không cười nữa, nhíu mày: " Vẫn chưa ạ."

Mộ Xuyên Bách không thể tin nổi, "Vậy con cười như công đực xoè đuôi tìm được bạn đời thành công như thế làm gì?"

" Con đang cười sao?" Mộ Nam Kiều sờ mặt của chính mình.

Sáng sớm vừa mở mắt ra, đập vào mắt của hắn là Lộc Kỳ đang ngủ trong khuỷu tay của mình, hai người ôm nhau ngủ chung, khó tránh khỏi có chút nóng, khuôn mặt của Lộc Kỳ ửng hồng, hàng mi rũ xuống, hai tay nắm hờ trước ngực, ngủ với tư thế động vật nhỏ cuộn người.

Ngay lúc ấy, hắn không biết phải miêu tả cảm xúc của mình là gì, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào ấm nóng, nhưng lại nổi lên một chút ác ý đen tối khác.

Hắn muốn đem chú nai con này ôm chặt vào trong lòng ngực, sờ soạ,ng m,ơn trớn lên tấm lưng mảnh khảnh, kiểm tra xem cậu có mọc cái đuôi nhỏ lông xù ngắn ngủi sau lưng hay không?

Hắn muốn cảm nhận sự run rẩy của cậu, hôn lên đuôi mắt phiếm hồng vì sợ hãi của cậu.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ ôm cậu qua một lớp chăn, khẽ khàng đặt xuống một nụ hôn lên trên mái tóc của cậu.

Chờ những cảm xúc mãnh liệt ấy dần dần bình tĩnh lại, hắn mới khàn giọng đánh thức Lộc Kỳ, hai người chuẩn bị một chút, rồi cùng nhau về lại Thân Thành.

" Con muốn chuẩn bị để ngỏ lời chính thức hẹn hò." Mộ Nam Kiều đứng trước gương điều chỉnh cà vạt, "Nhưng hôm nay không thích hợp lắm, người và việc cần phải xử lý quá nhiều."

Mộ Xuyên Bách cười nhạo: "Con trai, con phải biết rằng, không có thời điểm nào là thích hợp tuyệt đối cả, con phải nắm bắt tất cả các cơ hội mới phải, ở trên thương trường thì con luôn làm rất tốt chuyện này, sao tới chỗ Tiểu Lộc lại....."

"Ồ," Mộ Nam Kiều đã điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, hắn đi nhanh tới phía sau Mộ Xuyên Bách, đẩy xe lăn của ông ra ngoài, đồng thời khẽ nói: "Con nghe nói lúc ba muốn tỏ tình còn phải kéo dài tới nửa năm, bởi vì ba tìm người đi tính ngày hoàng đạo,"

Mộ Xuyên Bách:......

Không cần hỏi cũng biết hắn nghe ai nói.

.......

Tiểu Tam Hoa đã vài ngày rồi không thấy Lộc Kỳ, nó quấn quýt lấy cậu, Lộc Kỳ còn chưa kịp thay quần áo ở nhà, đã bị nó cọ một thân đầy lông mèo, hai lỗ tai nhỏ vểnh lên, cứ meo meo meo làm nũng, khiến người nghe thấy cũng muốn tan chảy.

Lộc Kỳ ôm ấp mèo nhỏ, một người một mèo thân thiết một lúc lâu, Lộc Kỳ mới đứng lên mở cửa sổ ra để thoáng khí, gửi tin nhắn wechat thông báo bình an cho ba cậu, nói mật khẩu của cái thẻ sinh hoạt phí mà cậu để lại, Lâm Xuân Hòa vừa đau lòng vừa áy náy nói lại mấy câu, cuối cùng nói với cậu không cần phải lo lắng chuyện trong nhà, phải chăm sóc tốt bản thân.

Lộc Kỳ bỏ di động xuống, bắt đầu dọn dẹp nhà ở.

Cậu thích tự suy ngẫm một vài vấn đề trong lúc dọn dẹp, bây giờ cậu đang vừa lau nhà vừa nghĩ tới việc, nếu lần sau Mộ Nam Kiều có nhắc tới mối quan hệ của hai người thì cậu nên trả lời hắn như thế nào.

Dường như không có một chút do dự nào, trái tim của cậu đập loạn nhịp như một chú nai con, hưng phấn muốn nói đáp án cho hắn biết.

Đương nhiên là đáp ứng ngay rồi!

Lộc Kỳ bật cười, hai mắt cong lên.

Thì ra, thật sự thích một người là sẽ cam tâm tình nguyện cùng người đó ôm ấp, hôn môi, là cảm giác mong chờ, hân hoan như thế.

Trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã qua được nửa ngày, Lộc Kỳ chọn một phần cơm gà rán, tranh thủ lúc Mộ Nam Kiều không ở nhà, cậu muốn hưởng thụ thức ăn nhanh một chút, sau khi ăn xong thì ngồi lên ghế sô pha, mở Weibo lên xem.

Cậu không cần phải đi tìm, tin tức của Lâm thị ập tới như mưa, dù là thông báo chính thức của chính phủ về việc phạm tội hay là các tin đồn tình cảm linh tinh khác, đều có ở khắp mọi nơi.

Lâm Uyên đã từng cho người mua hotsearch bôi đen Lộc Kỳ, hiện giờ hotsearch đầu tiên lại là một bài văn châm biếm của đứa em trai cùng cha khác mẹ của hắn đăng lên, châm chọc hắn là tên dưa chuột thối ăn thông cả nam lẫn nữ.

Bên dưới có bình luận nói rằng ba của hắn là Lâm Chương cũng là tên dưa leo thối không quản được nửa người dưới, mẹ hắn là tiểu tam, cũng không phải cái loại tốt lành gì, hắn là một đứa con riêng còn dám ra ngoài nhảy nhót làm trò, Lâm Uyên không phải người tốt, thì hắn cũng không phải thứ hay ho gì cả.

Lộc Kỳ cảm thấy, gien của cả nhà này thật sự có vấn đề, hội tụ toàn thứ tinh hoa kỳ lạ, ngu ngốc, trong thời điểm này đứa con riêng kia không phải nên kẹp chặt đuôi ngoan ngoãn thành thật một chút sao? Vậy mà còn dám nhảy ra tìm sự tồn tại?

Nhưng chắc Lâm Uyên cũng không có thời gian để quan tâm tới hắn đâu.

Thời gian ăn dưa của người ta luôn trôi qua rất nhanh, chạng vạng tối, Lộc Kỳ xoa xoa mắt, cậu mới ý thức được —— lúc này nên ăn cơm rồi.

Người mà, một khi đã nằm yên không làm việc gì thì sẽ biến thành một cái thùng cơm nhỏ.

Thùng cơm nhỏ Lộc Kỳ chuẩn bị đi xuống siêu thị dưới lầu mua chút rau dưa, cậu đi một tuần, cải thìa trong tủ lạnh đều héo cả, cậu cho hết vào túi rác, mặc áo khoác xong rồi đi ra ngoài.

Lúc xoay người để khóa cửa, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân nặng nề, nghe giống như một ông cụ đã đến tuổi xế chiều, Lộc Kỳ biết dưới tầng này có một đôi vợ chồng già, vì thế cậu rất lịch sự mà nghiêng người để nhường đường.

Nhưng vừa nghiêng người qua, cậu liền ngơ ngác, một người đàn ông gầy yếu cao ráo đứng ở dưới bậc thang.

Dù quần áo của hắn gọn gàng, áo khoác không hề có một nếp nhăn nào, áo sơ mi bên trong được ủi phẳng, quần tây thẳng thớm, giày đều không dính một chút bụi, nhưng đáy mắt đều là tơ máu, sắc mặt trắng bệch cùng với bả vai hơi cong xuống, đều thể hiện ra sự mệt mỏi và chật vật của hắn.

Hắn khàn giọng gọi một tiếng, " Tiểu Kỳ."

Lộc Kỳ ngây ngốc nhìn hắn, có chút không nhận ra được đây là Lâm Uyên.

Nhưng khi hắn bước lên trên, Lộc Kỳ vẫn theo bản năng tra chìa khoá mở cửa, muốn vào trong nhà.

Lâm Uyên cũng không ngăn cản, chỉ khi Lộc Kỳ lùi về sau, có chút cảm giác an toàn thì mới lên tiếng đánh gãy động tác muốn đóng cửa lại của cậu.

Hắn biết Lộc Kỳ sẽ không cho hắn cơ hội để nói nhiều lời, vì thế hắn trực tiếp vào thẳng chủ đề, "Trong tay anh có một ít tư liệu có liên quan tới Mộ Nam Kiều, anh nghĩ em sẽ cảm thấy hứng thú."

Quả nhiên, cánh cửa kia không hề đóng lại.

Lộc Kỳ ló một chút qua khe cửa, khó hiểu nhìn Lâm Uyên, "Tôi không tin anh, thứ anh cho tôi xem tôi cũng không tin."

" Anh biết." Lâm Uyên cúi đầu, giống như đang mang một gánh nặng rất lớn, "Anh..... có lẽ anh sẽ ngồi tù, sau này sẽ không đến tìm em được nữa, như vậy, em có thể đừng sợ anh nữa được không? Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa."

Lộc Kỳ không phủ nhận chuyện cậu "sợ" Lâm Uyên, vốn dĩ hắn là con chó điên rồi, bây giờ lại là một con chó điên bị ép vào đường cùng.

Cho nên, lựa chọn tốt nhất vẫn là đóng cửa lại, bảo đảm an toàn của chính mình, lời từ trong miệng của hắn nói ra, tuyệt đối không thể tin.

Lộc Kỳ muốn đóng cửa Lâm Uyên liền lập tức nhận ra, hắn chen chân vào khe cửa, lúc Lộc Kỳ duỗi tay muốn đẩy hắn ra, hắn khẽ nói, tốc độ rất nhanh: "Lộc Kỳ, em thật là buồn cười, em không sợ tên bi,ến thái phạm tội giết người ngủ bên cạnh, mà lại sợ anh?". Đọc‎ tr𝑢𝔂ện‎ ha𝔂‎ tại‎ ||‎ 𝖳𝚁𝑢𝐌𝖳𝚁𝖴𝑌eN﹒Vn‎ ‎ ||

Lộc Kỳ sửng sốt, sau đó trong mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực: "Anh nói bậy bạ cái gì đấy?"

Sự bao che của Lộc Kỳ với Mộ Nam Kiều đâm vào mắt Lâm Uyên khiến hắn cảm thấy đau đớn, Lâm Uyên đưa một túi hồ sơ trong tay cho Lộc Kỳ, còn hắn thì lùi lại, đem cái chân bị kẹp đau rút ra, hắn giơ hai tay lên rồi lùi lại, "Em có thể vào nhà từ từ xem phần tư liệu này, anh ở bên ngoài chờ em xem xong."

Hắn nói xong, lùi về phía dưới cầu thang.

Lộc Kỳ đóng sầm cửa lại, tiếng động lớn này khiến Tiểu Tam Hoa sợ đến nỗi xù hết lông lên, cái đuôi đầy lông quét qua bàn trà, khiến một cái ly rớt xuống đất.

Cậu đã không còn dùng ly thuỷ tinh và ly sứ nữa, cái ly inox kia rớt xuống đất lăn vài vòng thì dừng lại, không bị hư hỏng gì, Lộc Kỳ ngơ ngác nhìn cái ly ấy, ở đó có một hoa văn hình đầu hồ ly, lúc này cậu mới biết bản thân cầm nhầm ly, đây là của Mộ Nam Kiều.

Cậu nhìn cái đầu hồ ly mỉm cười kia, bên tai lại vang vọng câu nói của Lâm Uyên "tên biến, thái phạm tội giết người", rồi cúi đầu nhìn về túi hồ sơ trong tay mình, sợi dây thừng quấn quanh chốt mở, bên trong còn có một xấp giấy.

Lộc Kỳ dựa lưng vào cửa, đứng một hồi, sau đó trong mắt cậu toát ra vẻ kiên định, cậu cầm túi hồ sơ rồi mở cửa ra.

" Trả lại cái này cho anh!" Lộc Kỳ ló đầu ra, "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng tôi sẽ tự hỏi anh ấy chuyện này, không cần phải xem tư liệu mà anh đưa."

" Em không tin?" Lâm Uyên không thể tin được mà ngẩng đầu, " Em có biết trong này viết cái gì không? Những người từng bắt nạt Mộ Nam Kiều hồi cấp 3 đều đã chết cả rồi, Thịnh Thế Trạch đua xe máy, đầu tông vào lan can bên đường, cuối cùng một cái đầu hoàn chỉnh cũng không còn, Tả Phương Hải mẹ nó hơn nửa đêm dẫn gái vào công viên Hoàng Thạch chơi, vừa bước vào đã bị tạt axit, bỏng toàn thân không cứu được, chết rồi, Mộ Thuỵ đi Miến Điện, bị người ta móc thận......"

Hắn bước lên một bước, nhìn chằm chằm Lộc Kỳ, "Còn có hai người anh còn chưa nói, một người là ngoài ý muốn, hai người thì cho là trùng hợp, vậy cả năm người thì mẹ nó là do trời trừng phạt đúng không? Lộc Kỳ, em đi hỏi hắn, em không sợ hắn bại lộ bản tính gi,ết chết cả em sao?"

Kết cục của những người đó nghe quá mức ghê rợn, Lộc Kỳ ngơ ngác nắm chặt chốt cửa, ngay lúc đó cậu đúng là không nhịn được rùng mình một cái.

" Anh nói cho em biết, cái phòng ngay bên cạnh em, trong phòng ngủ của phòng 502, máy tính của hắn vẫn luôn mở, truyền đi những thông tin kia cho đám báo chí, em có dám nói những chuyện này không phải do hắn muốn trả thù không?!"

Lâm Uyên chỉ vào cửa nhà 502, kích động lớn tiếng, "Hay là do hắn ch.ịch em thoải mái quá, em thích cái kiểu kíc,h thích như thế?!"

"Bốp!!"

Một cú đấm thẳng vào mặt khiến Lâm Uyên ngửa hẳn ra sau, Lộc Kỳ còn muốn đánh thêm, lại bị Lâm Uyên lấy lại tinh thần kiềm chế cổ tay, trong lúc giãy giụa, túi hồ sơ trong tay Lộc Kỳ rơi ra, văng xuống dưới bậc thang.

Cửa sổ ở cầu thang vẫn luôn mở, một cơn gió thổi vào, những trang giấy trắng bay lả tả khắp nơi, rơi trên vai rồi rớt xuống chân của người đàn ông đang đứng ở đó.

Tin tức đầu tiên trên tờ giấy là một tờ báo tiếng anh, đại ý là nhắc nhớ người dân không được vượt qua lan can, nhiều chỗ có kết cấu dưới đất rất yếu, bên dưới là suối nước cực nóng đang sôi nổi bọt.

Mộ Nam Kiều cúi đầu, ánh sáng chiếu xuống dáng người cao lớn của hắn, khiến cái bóng của hắn bị kéo dài ra, hắn đứng ngược sáng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, Lộc Kỳ đứng khá cao, nên cậu không nhìn thấy rõ được sắc mặt của hắn.

Không biết cậu lấy đâu ra sức lực, đẩy mạnh Lâm Uyên ra, sốt ruột mà hô lên: " Mộ Nam Kiều!"

Mộ Nam Kiều ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lộc Kỳ qua nửa cái cầu thang, trên gương mặt tuấn tú kia chỉ có một vẻ bình tĩnh, trong đôi mắt hẹp dài xinh đẹp chứa đựng ý lạnh tận xương cùng sự trống rỗng vô tận.

Từ trước tới nay, Lộc Kỳ chưa từng thấy thứ cảm xúc ấy trong mắt hắn, lúc này, cuối cùng mặt biển tĩnh lặng cũng trở nên cuồng loạn, nhưng dưới mặt nước biển hỗn loạn kia lại không phải là một vùng biển sâu hơn, mà là một vực sâu đã bị kết băng.

Trong lòng cậu đau đớn co rút lại, vội vàng bước xuống vài bậc, nhưng Mộ Nam Kiều lại thu hồi ánh mắt, chuyển dời nhìn thật sâu về phía Lâm Uyên, sau đó xoay người bước xuống cầu thang.

Lộc Kỳ gấp muốn chết, cậu muốn nói chuyện, nhưng cố tình Lâm Uyên đứng ở đằng sau lại túm lấy cậu, làm cậu thiếu chút nữa là ngã, còn cắn phải đầu lưỡi, mùi máu nhàn nhạt lan tràn cả khoang miệng.

Vì thế câu " Tôi nghe anh nói mà" còn chưa kịp thốt lên, đã biến thành tiếng rên.

" Em còn đuổi theo?" Lâm Uyên lôi kéo cậu không buông, "Em thật sự không sợ....."

" Con mẹ nó....." Thế mà Lộc Kỳ lại chửi thề, cậu cúi người lấy túi rác ở dưới đất lên, đập thẳng lên đầu của Lâm Uyên.

Trong chốc lát, đống rác đỏ đỏ xanh xanh rơi xuống mặt Lâm Uyên, hỗn hợp nước bẩn chảy ra, toả mùi hương nồng nàn.

" Anh là tên rác rưởi!" Lộc Kỳ đỏ cả mắt chỉ vào Lâm Uyên, đầu ngón tay đều run lên, "Làm sao anh biết được trong phòng 502 có cái gì? Chúng tôi không có ở nhà anh tới đây cạy khoá phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi không sợ! Từ trước tới nay tôi chưa từng làm hại ai hết! Người chân chính sợ hãi chột dạ là anh!"

Cậu lại nhặt ảnh hiện trường có màu lên, đập thẳng vào mặt Lâm Uyên, " Nằm mơ thấy ác mộng đi, đồ ngu!"

Cậu xoay người, nhanh chân chạy xuống cầu thang.