Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 7




Ăn cơm trưa xong, Tiểu Thất mới nhìn thấy cái mà Lục Liễu đã hình dung, đúng là giống như một cái bánh bao nhỏ màu trắng – Ha Da. Con chó nhỏ được nha hoàn ôm đến, rưng rưng kêu lên hai tiếng rồi nhảy xuống dưới, trực tiếp bổ nhào vào lòng Tiểu Thất.

Ngồi một bên nhìn, Tống Lương Trác bị kinh ngạc, theo tiềm thức đưa cánh tay ngăn cản Tiểu Thất, Tiểu Thất vui sướng bước qua, ôm chó con vào lòng.

Nó nào có phải là bánh bao tròn, rõ ràng là một viên nếp mềm a. Tiểu Thất xoa đầu chó con nghĩ, nó lớn lên cũng không ỷ lại, so với người nào đó thì thuận mắt hơn nhiều.

Hành động bảo vệ Tiểu Thất của Tống Lương Trác không thoát khỏi con mắt của Tiền lão gia, khiến lão rất vui vẻ, vốn lão đang muốn cân nhắc có nên cấp bạc hay không, nhưng xem ra con rể này rất quan tâm đến nữ nhi của mình. Phu nhân của lão nói cũng có lý, trước cấp một nửa, chờ Tiểu Thất có chuyện vui lại cấp nửa còn lại.

Tiền lão gia duỗi chân, chuyện này cứ quyết định thế đi.

Sau khi ăn xong, các nam nhân nói chuyện, Tiểu Thất tranh thủ chuồn ra ngoài.

Tiền phủ rất rộng lớn, có nhiều sân, ngoài hậu hoa viên rộng lớn phía sau, còn có một hồ nước nhân tạo nằm trong Tiền phủ. Tiền Tiểu Thất ngồi xuống Lương đình lý bên cạnh hồ sen, gió nhẹ nhàng thổi khiến nàng không nghĩ đến việc trở về.

Tiền phu nhân ngồi cạnh nhìn Tiểu Thất đang cúi đầu ủ rũ nhìn hoa sen trong hồ cho cá ăn thì có chút đau lòng. Bà đã từng xem qua Tống phủ, chỉ có hai sân trước, không có hậu hoa viên hay hồ nước, nhất định là mùa hè rất nóng.

Mẫu thân nàng nhìn cá chép hồng trong ao đang tranh nhau ăn, ôn nhu nói: “Tiểu Thất có phải đã chịu ủy khuất không, nói cho nương nghe chút?”

“Không có.”

“Ôn cô nương kia có đến làm phiền con không? Tống Lương Trác và họ Ôn kia là quan hệ thế nào?”

“Quan hệ a?” Tiểu Thất nhìn ao sen xanh mướt, suy nghĩ rồi nói: “Có quan hệ, hai người đó biết nhau từ nhỏ.”

“Thanh mai trúc mã?” Tiền phu nhân kinh hô.

“Cũng không hẳn, không biết trúc mã có ý tứ với thanh mai hay không, nhưng thanh mai có ý với trúc mã.”

“Tiểu Thất, con phải cẩn thận đấy, không được bất cẩn thế đâu.”

Tiểu Thất nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, đưa nắm tay lên trời, cắn răng nói: “Quay lại đây để ta quản lý, chặt chẽ.” Khiến cho mẫu thân nàng bật cười.

Tiểu Thất nhìn đàn cá một lát, buồn bã lên tiếng: “Nương, con có thể về nhà mấy ngày không? Con thật thích cái sân nhà mình.”

Tiền phu nhân đau lòng nắm chặt khăn, dù trong lòng đau cho nữ nhi nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Tiểu Thất tốt nhất vẫn ở Tống phủ, đề phòng Ôn cô nương chặt chẽ tý, nếu con muốn gặp nương thì cứ quay về đây gặp một lát.”

Về gặp một lát! Tiểu Thất cảm thấy một nỗi bi thương ập đến.

Quả thật con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, trở về cũng không thể ở lại, chỉ có thể gặp một lát.

Tiểu Thất nhìn đàn cá nhỏ trong ao, nói: “Con muốn mang hai con cá này đi.”

“Ha ha, cứ đem cả ao cá này về chăm sóc đi.” Tiền phu nhân vỗ tay thấu hiểu nói: “Trong ao lớn có thể còn thủy tiên(*), mùa hè nhìn thấy thật thích mắt. Để hai hôm nữa nương sẽ kêu người đem sang vài chậu?”

(*)thủy tiên: hoa súng

“Không cần đâu!” Tiểu Thất rầu rĩ nói: “Con không muốn cho hai người bọn hắn xem, con chăm sóc một chậu rồi để trong viện là được.”

“Tùy hứng!” Mẫu thân nàng khiển trách.

“Nương, con đem Ha Da theo, để nó buổi tối theo con ngủ.”

“Tống Lương Trác đồng ý?”

“Hắn mới...” Tiểu Thất đảo mắt, sửa lại ngay: “Hắn không sợ chó con, chỉ cần quay về con sẽ thương lượng với hắn là được.”

“Cứ thế đi, Tiểu Thất thích thì cứ mang theo, xem còn thích cái gì nữa thì cứ mang theo luôn a.”

“Nương thật hào phóng!”

Tiền phu nhân liếc mắt thấy một dáng người đang đi đến từ chiếc cầu nhỏ, khẽ thở dài nói: “Tiểu Thất, tướng công nhà con đến tìm rồi, thật sự không muốn Tiểu Thất rời nhà đi thế này.”

Mắt Tiểu Thất sáng lấp lánh, “Con ở lại là được.”

“Không được!” Mẫu thân nàng vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu nói nhỏ: “Không thể để cho người ta thừa dịp chen vào phá hư, ngươi nói xem sao nương có thể giữ cho cha con không ra ngoài ngoại tình ngần ấy năm? Ba chữ thôi – nhìn chằm chằm!”

Tiểu Thất bĩu môi, nắm tay đang cầm thức ăn ném vào ao cá, vỗ vỗ tay kêu người tỳ nữ đến nói: “Kêu người đến đây bắt hai con cá lên, ta muốn con kia và con kia, còn có bên đấy. Con màu đỏ nhỏ nhỏ kia, còn có hai con nhỏ kia, không nên lấy những con lớn quá.”

Tống Lương Trác đi vào nhìn thoáng qua, cười nói: “Đây là muốn mang về nuôi sao? Chúng ta cũng nên trở về thôi.”

“Ừ.” Tiểu Thất cũng không muốn tìm hiểu vẻ mặt vui vẻ của hắn, đến đứng bên cạnh hắn nói: “Vậy chúng ta về thôi.”

Tiền phu nhân cười nói: “Những thứ này sẽ giao qua cho ngươi sau.”

“Không nên, để con mang luôn. Ha Da con có thể ôm, không phải còn bạc sao? Dù sao cũng phải chuyển sang mà.”

Ria mép của Tiền lão đầu giật giật, “Còn muốn lấy bạc ngay?”

Tiểu Thất nháy nháy mắt, “Là con muốn lấy bạc ngay, ngân phiếu nhiều cũng không tốt, đổi đi đổi lại cũng chỉ là hai ký hiệu thôi.”

“Con gặp qua Tiền gia tiền trang nào không giao ra bạc sao?” Tiền lão gia cau mày.

Tiểu Thất mím môi, Tiền phu nhân vội nói: “Tiểu Thất vất vả về nhà một chuyến, muốn bạc thì cứ lấy bạc đi, cũng không phải được sai sử đến? Chàng cho đại quản gia đi theo một chuyến là được!”

“Được rồi, được rồi, xem ngươi kìa lời nói đã khiến cho Tiểu Thất khó chịu rồi.” Tiền phu nhân liếc Tiền lão đầu một cái, đè nén tâm trạng không vui, cười nói: “Cũng không thể khóc lóc được, về nhà thăm cha mẹ thì phải mang tâm trạng vui vẻ. Vui vẻ đến thì vui vẻ về, lúc này mới đúng với câu nói “Vui vẻ đến vui vẻ đi, cả đời không khổ, không lo đến khó nhọc.” Tiểu Thất nếu muốn về thì cứ về, là con ta, lúc nào cũng có thể trở về?”

Tiểu Thất rầu rĩ gật đầu, ôm cánh tay mẫu thân rồi đi theo Tiền lão gia và Tống Lương Trác ra ngoài. Tiền lão gia nhíu chặt mày lại, suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Thất đừng khó chịu, đợi lát nữa cha đem con thỏ bằng ngọc phỉ thúy cho con, có được không?”

“A?” Tiểu Thất đang cúi mặt liền ngẩng lên, ngẫm lại liền đồng ý gật đầu: “Được!”

“Tiểu tham tiền!” Mẫu thân nàng cười mắng.

Tiểu Thất trực tiếp mang Ha Da vào trong xe, Tống Lương Trác không nói gì nhưng lập tức ngồi vào góc, tránh xa Tiểu Thất ra.

Tiểu Thất nhoài đầu ra ngoài, vẫy tay tạm biệt Tiền lão gia cùng Tiền phu nhân, tới lúc không thấy người nữa mới chuyển người vào trong.

Tiểu Thất có chút thương cảm, ôm Ha Da trực tiếp ngồi xếp bằng, dựa vào tấm ván gỗ trong sườn xe, cúi đầu không nói lời nào. Tống Lương Trác thở dài nói: "Phải thích ứng thôi, sau này về quê còn xa hơn thế này thì sao?"

“Ai nói muốn quay về quê với ngươi? Ngươi mang theo Thủy muội muội gì đó là được rồi.”

Tống Lương Trác không nói gì. Tiểu Thất liếc mắt nhìn, nhếch miệng nói: “Bạc ta đã xin cho ngươi, sau này ta với Ha Da ngủ trong phòng, ngươi tìm chỗ khác ngủ đi.”

Tống Lương Trác từ chối cho ý kiến.

Ôn Nhược Thủy ở nhà đợi cả ngày, Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất còn chưa vào hậu viện, nàng đã từ sau nguyệt môn chạy ra. Nhanh như chớp chạy đến bên Tống Lương Trác, nắm tay hắn, thở gấp nói: “Trác ca ca đã về rồi!”

Tiểu Thất bĩu môi, ôm Ha Da đi nhanh vào hậu viện. Tiểu Ha Da ở trong tay Tiểu Thất gầm gừ trong cổ họng đưa đầu ra, hướng về phía Ôn Nhược Thủy “Uông” hai tiếng. Tiếng kêu của Ha Da ngọt ngào không khiến cho người ta sợ hãi.

Ôn Nhược Thủy thoáng nhìn, đôi mắt sáng lộ ra vẻ khinh khi, nhưng e ngại mặt mũi nên không mở miệng đùa. Đương nhiên, bảo bối sống của Tiểu Thất cũng làm cho Ôn Nhược Thủy muốn đùa giỡn chút.

Tống Lương Trác rút nhẹ tay ra, cười nói: “Thủy muội muội cứ đi dạo, ta tìm Tiểu Thất có việc cần bàn.”

Ôn Nhược Thủy bĩu môi, khẽ hừ nói: “Trác ca ca cùng nàng có gì cần bàn? Muội ở đây đợi Trác ca ca cả ngày rồi!”

Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất đã đóng cửa phòng lại, đáy lòng thở dài nói: “Vậy Thủy muội muội có chuyện gì?”

Nhược Thủy trộm ngắm Tống Lương Trác, bĩu môi nói: “Không có gì cả, Trác ca ca cùng Nhược Thủy nói chuyện a!”

Tống Lương Trác đổi hướng, đi vào thư phòng, vừa đi vừa nói: “À, ta còn có chút việc, có vài công văn cần xem. Nếu Thủy muội muội buồn thì tìm Tiểu Thất đi, buổi tối chúng ta nói chuyện phiếm.”

Ôn Nhược Thủy khẽ dậm chân, mang hy vọng nói: “Muội mài mực cho Trác ca ca.”

“Khụ, xem công văn, kỳ thực không cần viết chữ.”

Nhược Thủy như nhớ tới câu nói “Xinh đẹp tùy theo xấu hổ hợp, môi đỏ trục cười phân”, thả chậm cước bộ, đôi môi đỏ mọng chậm rãi mở miệng, nhỏ giọng nói: “Bóng hồng thêm hương thôi, Trác ca ca không cần cảm thấy làm phiền muội.”

Tống Lương Trác cười khan hai tiếng, âm thầm thở hắt ra, đi vào thư phòng.