Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 58




Mu bàn tay của Tiểu Thất không biết vì sao, tất cả đều sưng lên, dưới ánh nến mờ nhạt nhìn như là không có da. Trên mu bàn tay lại có các bọt nước bị bể, bởi vì sưng mà da kéo căng ra, lộ ra thịt hồng hồng bên trong, còn có nước vàng đang chậm rãi chảy ra. Toàn bộ cổ tay cùng cánh tay đều dính băng gạc, nước vàng cùng vết máu thấm ra hai lớp băng gạc không ngừng.

Tầm mắt Tống Lương Trác dời về phía đầu ngón tay của nàng, thấy trong khe móng tay đều là vết máu, một móng tay còn bị gãy ngang, bên trong lộ ra thịt hồng hồng, chung quanh móng tay cũng có vết máu đã khô.

Tay Tống Lương Trác run rẩy khẽ chạm vào tay Tiểu Thất, nhìn thấy lòng bàn tay thì hô hấp lại bị ngừng lại. Bàn tay nhỏ bé mềm mại kia đã không còn đáng yêu mềm mại như cũ, bàn tay bị sưng, lại còn dính máu.

Tống Lương Trác không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, so với lần trước Tiểu Thất ngâm mình trong hồng thủy thì chỉ có hơn chứ không kém. Đó là một loại đau lòng làm cho người ta không thở nổi.

Lúc trước hắn còn hoài nghi lời của Tống mẫu, lúc này nhìn thấy thảm trạng thì lại không thể không tin, càng hối hận mình không đuổi theo lúc nàng vừa chạy đi.

Lâm gia nhị lão nhìn tay Tiểu Thất đều há hốc mồm, Tử Tiêu lại kêu lên: “Đó là giả! Tất cả đều là giả! Căn bản là nàng không bị phỏng! Nàng, nàng lấy nước sôi hắt ta, ta mới là người bị thương, vết thương trên tay nàng là giả!”

Lâm lão gia há to mồm, lại không thể nói cái gì. Tử Tiêu nhìn nhị lão, lại quay đầu nhìn Tống mẫu, bước nhanh qua muốn cởi bỏ lớp vải trắng trên cánh tay Tiểu Thất, bị Tống Lương Trác nhanh tay đẩy mạnh một cái.

Tống Lương Trác ra tay vừa nhanh vừa mạnh, ‘bốp’ một tiếng làm cho cả mu bàn tay của Tử Tiêu đau đến chết lặng. Tống Lương Trác bảo lang trung băng tay lại cho kỹ lưỡng, quay đầu nói với Lâm lão gia: “Ông là cha của người ta, lại có thể làm ra việc bức bách nữ nhi thân sinh đi vào cung, đã là một người cha xằng bậy. Nay lại vì tư tâm mà đem nàng ăn nhờ ở đậu ở Tống phủ việc này không thể tha thứ.”

“Năm đó...”

“Không có năm đó!” Tống Lương Trác lạnh lùng đánh gãy lời của Lâm lão gia(*), không mang theo cảm tình gì mà liếc nhìn Tử Tiêu đang ngây người, “Đừng có ý đồ làm cho ta vì thương tiếc mà cho nàng danh phận, ta sẽ không cho! Cho dù ông có lấy danh dự của Tống phủ bức ta, cho dù ông ném nàng tới Tống phủ không quản, nàng vẫn là Lâm cô nương, vĩnh viễn cũng không thể đổi thành Tống thiếu phu nhân!”

“Nhị ca?” Tử Tiêu mềm mại hô lên.

Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất, cúi mắt nói: “Lâm cô nương đã có tâm lực như thế, nên sớm dùng tài cán này mà tìm một mối nhân duyên tốt cho chính mình, cần gì đây? Nên nói ta cũng đều nói qua, Lâm cô nương tự giải quyết cho tốt!”

Tử Tiêu chạy tới chắn trước mặt hắn, quát: “Tất cả đều là giả! Không phải nhị ca giận nhất là bị người khác lừa hay sao? Nàng lừa gạt huynh, căn bản là nàng không bị nóng, muội đều nhìn rành mạch! Nhị ca, huynh phải tin muội! Nàng, nàng cùng nương của huynh hợp lại để lừa gạt huynh!”

Tử Tiêu ngừng lại, Tiểu Thất đang ngủ say mà run rẩy lên, mắt cố gắng hơn nửa ngày mới khẽ mở ra, động tác này khiến cho mắt nàng đã đau, nay lại không chịu được. Tiểu Thất thấp giọng rên rỉ, “Đau, mắt đau.”

Tống Lương Trác xiết chặt tay, cố nén tức giận, lạnh lùng mở miệng nói: “Tử nhi, lần cuối cùng kêu ngươi là Tử nhi, trả lại cho ngươi hết thảy những thứ đã gây cho ta. Cũng là lần cuối cùng nói cho ngươi biết, ngươi và ta lúc đó đã sớm không thể quay lại. Không cần nói nữa, quá khó để chịu đựng rồi!”

Mặt Tử Tiêu đầy nước mắt, đưa tay ra nắm tay Tống Lương Trác, Tống Lương Trác mặt không chút thay đổi tránh ra, đi ra khỏi đại sảnh.

Tử Tiêu khóc hô: “Nhị ca, các nàng cùng nhau lừa gạt ngươi, ngươi phải tin ta a!”

“Lâm lão gia!” Giọng nói uy nghiêm của Tống mẫu lại vang lên, “Lần trước Lâm lão gia không nói một lời đã đem cô nương nhà mình gửi ở Tống phủ, Tống phủ nhiệt tâm đãi khách, ngồi cùng bàn dùng cơm, còn phái người hầu hạ, cũng không bạc đãi nàng. Cũng không ngờ nàng lại mơ tưởng vị trí thiếu phu nhân của Tống phủ, dùng thủ đoạn hại con dâu mới của Tống gia. Nếu con dâu ta lần này phải chặt đứt cánh tay, Lâm cô nương chính là cố ý làm thương tổn gia quyến của quan gia, cần phải hỏi tội!”

Lâm lão gia tức giận run rẩy cằm, miệng mở ra đóng lại mấy lần nói: “Cái gì gọi là đãi khách? Đây vốn là con dâu của Tống phủ các người! Tống phủ cũng có thể diện, còn muốn lật lọng hay sao?”

Tống mẫu cười nhạo, “Lâm lão gia không nghe hiểu ý tứ của Lương Trác? Ta đây nói lại lần nữa, vợ của Lương Trác chỉ có một. Hai ba năm trước đây, có khả năng là cô nương nhà các ngươi, hai ba năm sau không nhất định phải là cô nương nhà các ngươi. A, Lâm lão gia có phải đã nhầm ngày hay không? Đây là hai ba năm sau, không phải hai ba năm trước.”

Lâm mẫu giận đến mắt rưng rưng, run giọng nói: “Tống phu nhân, nữ nhi nhà ta là vì Lương Trác nhà bà mà chịu trăm cay ngàn đắng trở về, Lương Trác cưới vợ không nói, các ngươi còn như vậy, như vậy... Là vì Lâm gia chúng ta suy tàn, muốn hủy bỏ hôn nhân này? Tử Tiêu nhà ta vì Lương Trác mà khổ thủ ba năm, mới để đến tuổi này, bằng không sao phải lo không có người cầu hôn?”

Tống mẫu lắc đầu nói: “Lâm phu nhân cũng là người thông tình đạt lý, chớ bị hai người một là nữ nhi cùng người bên gối của ngươi che mắt. Còn nói nữa, thà làm vợ người nghèo cũng không làm thiếp nhà giàu, thiếp cùng tỳ nữ không khác nhau. Cho dù Tống gia nguyện ý cho nàng vào cửa cũng chỉ có thể là thiếp, ngươi thật nguyện ý cho nàng đến Tống phủ làm nô làm tỳ sao?”

Lâm mẫu quay đầu nhìn Lâm lão gia xin trợ giúp, Tử Tiêu lại cười nói: “Mặc kệ là thê hay là thiếp, Lâm Tử Tiêu ta đã gả định rồi.”

Tống mẫu nhăn mày, hừ nhẹ nói: “Lâm Tống hai nhà đã sớm không có hôn ước, Lâm cô nương là muốn gả cho ai làm vợ làm thiếp?”

Tử Tiêu ngoắc ngoắc khóe miệng, “Nếu nhị ca thú ta, Tuyết di làm thế nào ngăn lại được?”

Tống mẫu lắc đầu cười, “Lâm cô nương luôn thích nằm mơ.”

“Tuyết di, nếu ta thật sự vào được cửa của Tống gia?” Tử Tiêu nâng cằm nói.

“Vậy đó cũng là bản lĩnh của ngươi.”

Tử Tiêu kéo kéo tay áo, nhìn tay của mình bị thương, câu miệng nói: “Tuyết di chờ xem là được rồi.”

Tống mẫu lắc đầu, “Nhân phẩm Lâm cô nương còn khiếm khuyết, vẫn là về nhà học tập lại, chờ khi nào học xong thì hãy quay lại đánh đố với ta đi.”

Mặt Tử Tiêu run cả lên, che miệng nở nụ cười thật sâu. Lại ngẩng đầu, mặt đầy ý cười nói: Vậy mấy ngày sau Tử Tiêu lại đến, đến lúc đó nhất định sẽ hảo ~ hảo ~ phụng dưỡng bà mẫu cùng tướng công.”

Tống mẫu cười sang sảng, cười xong lại nhấc cằm nói: “Lâm cô nương quả thật là thích mộng, ảo giác không ngừng nha. Dường như ta vẫn chưa đáp ứng cho Lâm cô nương vào cửa đây. Cho dù trời giáng mưa đỏ, bất hạnh mà thủ đoạn của Lâm cô nương thực hiện được, thành thiếp của Tống phủ, cũng nên xưng hô là ‘phu nhân’ cùng ‘thiếu gia’ mới đúng.”

Tử Tiêu nheo mắt lại, cười cười nói: “Vậy, Tử Tiêu nhất định, trở về phụng dưỡng phu nhân.”

“Tử Tiêu!” Lâm mẫu kích động quát một tiếng, bước lên kéo tay nàng nói: “Tử Tiêu, chúng ta không cần như vậy...”

Tử Tiêu lạnh lùng đẩy tay Lâm mẫu ra, xoay người rời đại sảnh.

“Tiễn khách!” Tống mẫu nói rồi cũng không nhìn mấy người còn trong đại sảnh, đỡ tay Đông Mai rồi đi ra ngoài.

Đi ra ngoài một đoạn, Đông Mai mới lo lắng thấp giọng nói: “Phu nhân, cô nương Lâm gia kia tâm địa không đơn giản, nếu nàng thật sự dùng thủ đoạn gì thì làm sao bây giờ?”

Tống mẫu mệt mỏi xoa xoa thái dương, hừ nói: “Chỉ là tiểu nhân! Vốn dĩ không có lần sau!”

Tiểu Thất quả thật mệt mỏi, cứ như vậy được Tống Lương Trác ôm thẳng về viện, lại chủ động lau mặt cho nàng, mà nàng ngay cả động cũng không hề động.

Tống Lương Trác ngồi vào ghế bên giường, nhìn chằm chằm vào người ngủ trên giường, ngay cả trong mộng cũng khóc thút thít, lắc đầu cười khổ.

Tỉnh táo lại đi xem hai cánh tay bị bọc như kén tằm của Tiểu Thất, Tống Lương Trác cũng chỉ biết cười khổ. Lần này hắn căn bản là không cần nhìn lại vết thương đáng sợ kia, hắn mười phần khẳng định, vết thương kia, hơn phân nửa là giả.

Tống Lương Trác giận nhất là bị người khác lừa gạt, không thể để người lừa gạt bên cạnh mình, nhưng Tiểu Thất lại làm cho hắn ngay cả khí lực để tức giận cũng không có.

Tống Lương Trác nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất thật lâu, cuối cùng thở dài nằm xuống, cẩn thận đỡ cánh tay của nàng lên, ôm lấy eo nàng thở dài: “Bắt nàng làm thế nào mới tốt bây giờ?”

Ban đêm Tiểu Thất liên tục gặp ác mộng, mỗi lần đều là nhìn thấy cảnh Tống Lương Trác giơ tay lên muốn đánh mình, còn có, ánh mắt chán ghét làm cho nàng mỗi lần nhìn thấy đều đau đến cả người phát run.

Trong đầu Tiểu Thất ong ong vang, có tiếng khóc kêu của mình, còn có tiếng Tống Lương Trác tức giận khiển trách cùng tiếng khóc của Ôn Nhược Thủy. Trong mộng, Tiểu Thất khóc kêu, ta không kêu, ngươi gạt ta, ngươi thế mà lại gạt ta! Một chút ngươi cũng không thích ta! Vì sao ngươi lại muốn cầu hôn? Ta không lấy chồng, ta tình nguyện không lấy chồng!

Cãi nhau hỗn loạn càng ngày càng kịch liệt, đầu óc đau đến muốn vỡ ra. Không biết vì sao, trong mộng đột nhiên nàng lại hung ác đánh về Nhược Thủy đứng một bên. Đó là muốn đánh nàng đi, mang theo tuyệt vọng, sau đó...

Thân thể Tiểu Thất run lên, sợ hãi tỉnh lại, mắt lại không mở ra được, lại có thể cảm giác được nước mắt không ngừng chảy ra.

Có người nói chuyện bên tai nàng, hắn nói: “Đừng sợ, ta ở đây. Đừng khóc, mắt khóc đến muốn hỏng rồi.”

Là giọng nói làm cho nàng trầm mê đây.

Tiểu Thất muốn hỏi vì sao hắn không tiếc mà đánh nàng? Nàng chờ hắn hai năm, chờ đến nản lòng thoái chí, chờ đến tuyệt vọng, nhưng hắn lại ngay lúc nàng nghĩ không thể đợi được nữa thì cho nàng một lời hứa. Hắn không biết nàng vui vẻ như thế nào đâu, ôm lấy lá thư mà hắn gửi tới cao hứng đến nỗi một đêm không chợp mắt.

Nàng chờ hắn vén cửa kiệu hoa đỏ thẫm nâng vào cửa, hắn xốc khăn voan nàng liền đi ra ngoài, chỉ vì Nhược Thủy bên kia quá ầm ĩ. Nếu hắn không thích nàng, vì sao lại muốn cưới nàng? Nếu không phải hắn làm ra chuyện như vậy, có lẽ nàng đã quên đi chuyện hai năm kia, bây giờ còn vui vẻ ở trong Tiền phủ mà bắt kiến đập hạt sen, sau đó kéo tay Lục Liễu đi dạo phố tìm tướng công đây.

Nước mắt Tiểu Thất lại chảy ra, môi nhịn không được mà run lên.

“Ai, đừng khóc, sẽ không bao giờ như thế nữa. Ta không tốt, sẽ không bao giờ làm thế nữa. Tiểu Thất không vui, chúng ta liền rời đi.”

Có đôi môi kề sát, Tiểu Thất muốn tách ra, lại nhìn thấy ác mộng không thể nào di chuyển. Tâm trạng giãy dụa lại mơ mơ màng màng mà ngủ đi.

Tiểu Thất ngủ không an ổn tới buổi trưa hôm sau, giống như đã chết một lần, cả người đều đau nhức ngồi dậy xuống giường.

Thu Đồng nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh vào, cười nói: “Thiếu phu nhân tỉnh? Rửa mặt rồi gọi lang trung vào đổi dược.”

Mắt Tiểu Thất bị sưng rất nhiều, khó khăn mở ra thì nước mắt lại chảy ra. Tiểu Thất híp mắt nhìn Thu Đồng, há mồm nhưng lại không phát ra âm thanh.

Thu Đồng bưng canh thông cổ qua, giúp Tiểu Thất uống xong rồi nói: “Cổ họng thiếu phu nhân bị khàn giọng rồi, đừng lo lắng, từ từ sẽ không sao.”

Tiểu Thất lại há to miệng, cố gắng nửa ngày mới phát ra môt âm thanh nhỏ đến không thể nghe thấy. Tiểu Thất hiểu được, đây không phải là khàn giọng, mà là bị mất giọng rồi. Nàng nhớ mang máng trước đây cũng có xảy ra, cũng là khóc quá nhiều lại bị cảm mạo mà mất giọng, từ đó về sau người trong nhà không dám để nàng khóc quá nhiều.

Không biết vì sao, trong lòng Tiểu Thất lại có chút chua xót.

“Thiếu phu nhân,” Thu Đồng nhanh nhẹn lau mặt và cổ cho nàng, cười nói: “Thiếu gia vẫn luôn ở bên cạnh người, mới vừa đi viện của phu nhân, lập tức sẽ trở lại. Còn có Nhược Thủy cô nương cũng ở bên kia, phải khuyên mấy lần mới không làm phiền thiếu phu nhân ngủ.”

Tiểu Thất chớp mắt, trầm mặc cúi đầu không hé răng.

Thu Đồng nhìn Tiểu Thất, dịu dàng nói: “Nhưng không ngủ tốt sao? Ăn một ít cháo cho ấm bụng, lát sau thì đi ra ngoài một chút đi, nằm nhiều dễ đau đầu lắm.”

Tiểu Thất nghe lời, im lặng ăn cháo, lại uống thuốc viên, giơ cánh tay không cách nào nhúc nhích của mình mà há miệng thở dốc.

Mày của Thu Đồng nhíu chặt lại, nâng mặt Tiểu Thất lên nhìn một lát, không xác định hỏi: “Thiếu phu nhân không thoải mái nơi nào?”

Tiểu Thất đưa tay chỉ yết hầu, lại lắc lắc cánh tay, muốn nàng đem vải đang băng tay tháo ra.

Thu Đồng cẩn thận đỡ cánh tay của Tiểu Thất, ngoắc tay bảo tiểu nha hoàn lại, nói nhỏ gì đấy vào tai, tiểu nha hoàn vội vã cuống quýt chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sa, Tống Lương Trác tiến vào như gió, theo sau chính là Nhược Thủy. Tống Lương Trác đỡ tay Tiểu Thất từ tay Thu Đồng, Tiểu Thất lại đứng bật dậy lùi sang một bên, ánh mắt nhìn về phía Nhược Thủy cũng mang theo sự đề phòng.

Tống mẫu tiến vào phía sau, há mồm hỏi: “Làm sao vậy? Cổ họng sao lại bị hỏng rồi?”

Tống mẫu giương mắt nhìn tư thế của mọi người cũng có chút ngây ngốc. Tay của Tống Lương Trác còn đang đưa ra giữa không trung, Nhược Thủy cũng nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất, biểu tình ngây ngốc. Tiểu Thất lại trốn phía bên kia bàn, cố hết sức thu nhỏ chính mình lại, đã nhỏ càng nhỏ hơn.

Tống mẫu quét mắt nhìn một vòng, nhíu mày hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Dường như Tiểu Thất ỷ lại Tống mẫu, nhìn Tống Lương Trác mà chậm rãi đi đến bên người Tống mẫu, cuối cùng rõ ràng là đứng yên trốn phía sau người Tống mẫu.

Tống mẫu nghi hoặc nhìn Thu Đồng, Thu Đồng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tống Lương Trác, khẽ lắc đầu.

Tống mẫu nở nụ cười, nói: “Tiểu Thất nhớ ta? Đi thôi, đi viện của nương ngồi.”

Tiểu Thất yên lặng đi theo Tống mẫu ra ngoài.

“Tiểu Thất!” Tống Lương Trác mang theo bất an hô lên một tiếng.

Bước chân của Tiểu Thất dừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục bước ra khỏi viện.

Nàng không phải là không muốn dựa vào hắn làm nũng, nhưng là nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào. Tới gần hắn nàng sẽ rất vui vẻ, trước sau như một, nhưng là hắn lại nhẫn tâm đánh nàng. Trong đầu nàng nhớ đến ánh mắt chán ghét lúc ấy của hắn liền đau lòng đến phát run.

Tiểu Thất nói với chính mình, đều đã trôi qua, hiện tại hắn với nàng thật sự rất tốt. Nhưng là nàng chỉ muốn tách rời khỏi hắn, thậm chí nàng còn muốn chạy trốn về nhà. Nương mỹ nhân là tốt rồi, ít nhất có thể giúp nàng ra chủ ý.

Trong đầu Tiểu Thất kêu loạn lên đi theo Tống mẫu đến chủ viện. Lang trung đã đợi ở đây, bỏ đi vải trên tay Tiểu Thất, cẩn thận đem da giả cùng máu rửa sạch, lại rửa sạch sẽ chỗ bị thương rồi thoa thuốc lên.

Mu bàn tay của Tiểu Thất vẫn còn sưng, Lang trung nói, “Sưng này sẽ từ từ xẹp xuống, thiếu phu nhân đừng lo lắng, không ngứa không đau. Thiếu phu nhân há mồm, lão phu nhìn yết hầu xem sao.”

Tống Lương Trác chậm rãi đi vào, nhìn thấy hai tay Tiểu Thất thoa đầy thuốc mỡ thì khẽ nhếch môi. Tiểu Thất ngay cả mí mắt cũng không nâng, nghe lời của Lang trung thì phối hợp mà há mồm kêu a.

“Trong cổ họng sưng lên, thiếu phu nhân có bị qua bệnh trạng này?”

Tiểu Thất đờ đẫn gật đầu.

“Bị câm sao?” Tống mẫu lo lắng hỏi.

“Phu nhân đừng lo lắng, uống thuốc thì ngày mai có thể nói ra tiếng một chút, sẽ từ từ khôi phục.”

“Nàng không quen uống thuốc.” Tống Lương Trác mở miệng.

Lang trung khó xử chà chà tay, “Thuốc kê lúc trước có thể ngừng lại, nhưng trị cổ họng này thì vẫn là uống thuốc thì tốt hơn, bằng không cũng không biết sẽ mất bao lâu mới hết được.”

Lang trung nhìn Tiểu Thất, cười hỏi: “Thiếu phu nhân có thể chịu đựng một chút không? Thuốc này không cần uống thường xuyên, hai chén là được rồi.”

Tiểu Thất lại gật đầu.

Đông Mai cầm đơn thuốc đi bốc thuốc, Lang trung dặn vài câu rồi cũng rời đi. Tống mẫu chưa từng thấy qua Tiểu Thất không có biểu tình nào trên mặt, trong trí nhớ của bà, từ lúc Tiểu Thất đến phủ đến nay, mặc kệ là e lệ, đề phòng, tức giận, vui vẻ, mỗi ngày trên mặt đều là tràn đầy sức sống. Người trước mắt trầm tĩnh, giống như là đã thay đổi vậy.

Tống mẫu nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, nhìn Tống Lương Trác đứng bên cạnh ánh mắt luôn khóa chặt trên người Tiểu Thất cùng Nhược Thủy không dám nói lời nào, cười nói: “Nhược Thủy cùng Tuyết di đi xem hỉ phục của Tiểu Thất, lát nữa thuốc sắc xong thì để Lương Trác giúp uống.”

Nhược Thủy ngây người đi theo Tống mẫu ra ngoài, vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Thất đuổi sát theo. Nhược Thủy bị dọa kêu lên một tiếng nhảy sang một bên, vịn vào khung cửa nói: “Ngươi, ngươi rốt cục là làm sao vậy? Không khóc cũng không cười, ngươi, ngươi đừng dọa người chứ!”

Tống mẫu quay đầu, nghi hoặc nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất cũng cúi đầu không có động tác gì.

Tống mẫu lắc lắc đầu lại đi trước, Tiểu Thất chạy đuổi theo. Tống mẫu dừng lại, Tiểu Thất liền dừng lại. Chỉ là từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu, cũng không liếc mắt nhìn Tống Lương Trác càng lúc càng bất an một cái.

Tống mẫu liền quay lại kéo tay Tiểu Thất cười cười, nói: “Thật là bám người, giống y như Hinh Nguyệt trước đây. Được, đi, mẹ con ta cùng nhau đi xem. Tiểu Thất không biết đâu, hỉ phục lần này là do Vân Thường phường làm, sợi tơ cùng thợ thêu đều đứng đầu, đây là bộ tốt nhất của Nhữ Châu này, ha ha, nương nhìn là thích ngay.”

Tống mẫu quay đầu nhìn Tống Lương Trác vô lực rũ vai xuống, tầm mắt lại đảo qua Nhược Thủy không dám đuổi theo, môi khẽ nhấp nháy, trong lòng còn đang tính toán.