Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 52




Bên này Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất đặt lên giường, Tiểu Thất cằn nhằn mãi về việc ban ngày bị Nhược Thủy cười nhạo chuyện đi đứng, cuối cùng nói đến lúc đánh nhau cùng Nhược Thủy còn cố ý khoe ra chưởng pháp tinh thông của nàng. Tay Tống Lương Trác đặt tại bụng nàng xoa nhẹ, chỉ cười hoặc là xen vào một câu quở trách.

Phía trên ánh nến chiếu nhu hòa, trên giường lộ ra tình ý nồng đậm.

Bên kia thì có khói lửa chiến tranh đang có chiều hướng tăng cao. Lâm lão gia chờ đến không kiên nhẫn, lúc Thu Đồng vào bẩm một câu khiến cho Lâm lão gia hoàn toàn bạo phát.

Thu Đồng tiến vào, mặt mang theo nét cười mở miệng nói: “Hồi lão gia, phu nhân, thiếu gia đã ngủ cùng thiếu phu nhân. Thiếu gia nói, thân mình thiếu phu nhân không thoải mái, sẽ không đến bên này.”

Tống mẫu nhíu mày, “Đi ngủ rồi, vốn hôn ước này là do cha mẹ quyết định, nói cùng ta cũng là như nhau, không nhất thiết phải gọi Lương Trác đến đây.”

Lâm lão gia cũng không nhiều lời với Tống mẫu, trực tiếp quay sang Tống Thanh Vân nói: “Lúc trước là do Tống gia tới cửa đề cập tới hôn nhân này, hiện tại lại cưới chính thất sau lưng Lâm gia, có thể thấy là cố ý làm khó Lâm gia rồi. Ông thông gia phải có một lời cho tốt, đừng ỷ chính mình làm quan thì ức hiếp Lâm gia chúng ta.”

Trên mặt Tống Thanh Vân hơi khó coi, “Ông chủ Lâm, cô nương nhà ông năm đó vào cung thì cũng chẳng khác nào hủy bỏ hôn sự này, cô nương nhà ông gả thú thế nào cũng không có quan hệ với Tống phủ. Chẳng lẽ con ta còn phải không cưới mà chờ cô nương nhà ông không thành mà trở về?”

Tống mẫu quả thực vừa lòng với lời của Tống Thanh Vân, xem ra mấy đêm nay bà thổi gió bên gối cũng có hiệu quả.

Lâm đại thiếu gia không đợi Lâm lão gia mở miệng đã cười nói xen vào: “Chắc là Tống bá đã nghe những lời đồn đãi không tốt về muội muội ta? Tống bá yên tâm. Năm đó muội muội tiến cung là do bất đắc dĩ, nàng làm ra vẻ không cần cơ hội thành phi tần, muốn tìm biện pháp trốn tránh, rốt cục có thể chờ đến lúc ra khỏi cung là vì muốn cùng Lương Trác huynh nối lại duyên xưa. Hai năm nay Tiêu nhi cũng chịu không ít khổ, những khổ cực này đều là vì Lương Trác huynh, hay là cho Lương Trác huynh đi ra ngoài gặp thì tốt hơn.”

Tống mẫu liếc mắt nhìn Tử Tiêu vẫn ngồi ngay ngắn một bên không ngẩng đầu lên, khẽ hừ một tiếng trong lòng. Nếu năm đó Tử Tiêu nói ra những lời này, có lẽ bà sẽ tin. Còn bây giờ nói, bà cũng chỉ có thể cười mà nghe.

Ở nơi như trong cung, cái nhanh nhất chính là làm thay đổi con người ta. Nếu nàng cảm thấy ở trong cung trốn tránh không xuất đầu lộ diện, thì cũng không có chuyện bị thưởng cho Hạo Vương gia này. Tống mẫu không nghĩ nàng chịu không nổi, nhưng Tống mẫu vẫn kiên trì tin rằng, nếu là người thông minh, cho dù có muốn một chút thể diện, cũng sẽ không nhiều lần qua tay các nam nhân khác mà vẫn còn quay về tìm người đã từng thích sâu đậm.

Nếu muốn tìm một lý do để giải thích, thì phải là, hiện tại Tử Tiêu cũng không phải là nhớ thương gì Tống Lương Trác, chẳng qua là chỉ muốn có một thân phận cho chính mình, vì bản thân mà tìm đường lui thôi.

Tống mẫu chậm rãi mở miệng, “Hiền chất, cảm tình của Tử Tiêu cùng Lương Trác lúc đó ta cũng biết. Nhưng là ta nhớ rõ lúc Lương Trác đi tìm Tử Tiêu, nói gì thì ta cũng không rõ lắm. Không phải là ta bao che cho con mình, nhưng đứa nhỏ Lương Trác kia đã bị tổn thương không nhẹ, lại hợp lại,” Tống mẫu đáng tiếc lắc đầu, “Sợ là không thể nào.”

“Có thể bảo Lương Trác huynh đi ra một lát hay không?” Lâm đại thiếu gia mở miệng.

Tống mẫu nhìn ra bên ngoài, “Kỳ thật ta đã sớm hỏi qua ý của Lương Trác, hắn không có ý định lấy thêm.”

Lâm lão gia cả giận: “Vậy trong sạch của nữ nhi ta ai sẽ phụ trách?”

Tống mẫu buồn cười nhìn Tử Tiêu ngồi một bên, câu môi nói: “Trong sạch của nàng sớm đã không còn, ai có thể phụ trách?”

“Tuyết di, những gì Tử Tiêu trải qua quả không chịu nổi, nhưng cũng không thể để người khác nhục nhã như thế.” Tử Tiêu nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Tống Thanh Vân nói: “Tống bá, cháu biết việc này đã làm Tống bá thất vọng rồi. Tử Tiêu cũng không muốn, Tử Tiêu... Chỉ mong có thể ở bên cạnh nhị ca, không cần địa vị chính thê, chỉ mong, nhưng chỉ mong có thể gần nhau.”

Tống Thanh Vân không đành lòng muốn mở miệng, Tống mẫu lạnh lùng nói: “Lão gia, đường lui của nàng là do người an bài hay sao? Nhưng người có bản lĩnh đưa nàng về Hạo Vương phủ không? Người chỉ là quan tứ phẩm, còn con chúng ta là mấy phẩm? Hiện tại là bị để sang một bên, ngay cả thất phẩm cũng không phải. Chúng ta có thể trèo cao đến người như Hạo Vương gia kia hay sao?”

Lâm lão gia cả giận vỗ bàn: “Tống phu nhân khinh người quá đáng!”

Tống mẫu liền áy náy nói: “Nhìn miệng ta xem, nghĩ cái gì liền nói cái đó. Ai, lão Lâm, cũng chỉ là thích nói thật, ngài đừng để ý.”

Tống mẫu cười giả tạo với Tử Tiêu: “Một thời gian không thấy, tu vi của Tử Tiêu cô nương cũng nhiều hơn. Co được dãn được, biết tiến biết lùi, quả nhiên là cô nương tốt a, chỉ là con ta không có phúc này, không thể lấy được nữ tử hiểu chuyện như vậy.”

Tử Tiêu đứng bật dậy nói: “Ta không lấy chồng, cha, đại ca, chúng ta về. Ta không lấy chồng!” Nói xong khóc nức nở.

Lâm lão gia đứng dậy nói: “Ta để Tử Tiêu ở Tống phủ, mong rằng ông thông gia có thể cho ta một tiếng, không cần làm mất thể diện.”

Lâm lão gia phất mạnh tay áo đi ra khỏi phòng. Lâm thiếu gia cũng chu toan cấp bậc lễ nghĩa, hành lễ rồi xoay người trấn an Tử Tiêu: “Muội muội chớ thương thâm, an tâm ở lại đây, chờ ngày mai gặp Lương Trác huynh thì tất cả đều tốt, đại ca đi về trước, hai ngày nữa sẽ quay lại gặp muội.”

Tống mẫu nhìn xem trò an ủi kia rồi phất tay xuống, nói với Tống Thanh Vân: “Đi nghỉ ngơi trước đi, đã mệt mỏi cả ngày. Bên này ta sẽ an bài.”

Quả thật Tống Thanh Vân cũng không nghĩ chuyện lại lộn xộn thế này, gật gật đầu đi ra khỏi phòng. Tống mẫu nhìn Tử Tiêu cúi đầu đứng như trước, cười nói: “Tử Tiêu ngồi đi, chúng ta cùng tâm sự. Nhưng điều kiện tiên quyết là Tử Tiêu phải ghi nhớ, nếu ngươi thật sự như thế... Như thế... Tống gia cũng không cần phải cho ngươi danh phận. Nếu Tử Tiêu thật mong thế, cho ngươi một danh phận cũng không có nghĩa là cho ngươi thành thê thiếp của Lương Trác, chỉ là cho một danh phận rồi an bài đến biệt viện.”

Tử Tiêu ngẩng đầu, nhìn Tống mẫu cười khổ nói: “Tuyết di thật sự để ý hai năm Tử Tiêu rời đi? Trong sạch của cháu vẫn còn nguyên, Tuyết di không tin thì có thể...”

Tống mẫu đưa tay đánh gãy lời của nàng, “Trong sạch của ngươi không có quan hệ với Tống phủ của ta. Ngươi là người thông minh, lần này ngoại trừ trở thành nữ nhân của Lương Trác còn muốn cái gì? Vị trí thiếu phu nhân của Tống phủ? Mộng thì có thể, nhưng nếu làm thái quá thì rất khó xem đấy.”

Tử Tiêu nhíu chặt mày, “Cháu sẽ nói rõ ràng với nhị ca.”

Tống mẫu lắc đầu đứng dậy nói: “Người tới, an bài chỗ ở cho Tử Tiêu cô nương. Đây là người đến từ Hạo Vương phủ, chớ có sơ suất.”

Tử Tiêu nắm chặt tay, mím môi rồi theo hạ nhân đi ra ngoài.

Tống mẫu thở dài thầm nói: “Sao lại thành tính tình thế này? Ai, đáng tiếc, cả một người thông minh cũng rơi vào tình thế này, ngay cả thể diện cũng không cần. Hừ, con ta cũng không phải là mệnh lau mông cho người ta, ngươi tranh ngươi giành cũng không sao cả, nhưng đừng tính kế trên đầu Tống gia.”

“Ai, sao có thể nói chuyện thô tục như vậy? Không ổn, không ổn!” Tống mẫu lắc đầu đi ra.

Tiểu Thất ngủ cũng không an ổn, không biết có phải là do ban ngày eo xoay quá nhiều, đến nửa đêm bụng lại đau, đau suốt. Tiểu Thất lăn lộn không ngủ được, nhưng mắt lại dính chặt lại không mở ra được, càng muốn ngủ càng khó chịu, nửa đêm nghẹn ngào khóc thút thít.

Tống Lương Trác ôm cũng không được, không ôm cũng không được, bị dằn vặt đến sứt đầu mẻ trán. Sau đó lại hôn, thiếu chút nữa là hôn đến bốc hỏa, Tiểu Thất mới giật mình mở mắt ra, cuống quýt vội vã đứng lên đổi giấy, nằm xuống thì an ổn hơn.

Tiểu Thất nói, bị Tống Lương Trác hôn đến máu cũng tràn ra ngoài rồi.

Tống Lương Trác vô lực so đo với nàng xem việc hắn hôn cùng bụng của nàng có liên hệ gì, chậm rãi gọi Thu Đồng thay đổi lò sưởi rồi lại ôm Tiểu Thất ngủ.

Khó được dịp Tống Lương Trác không cần theo Tống Thanh Vân đi phủ nha, nguyên nhân là do Tiểu Thất nằm trong lòng hắn ngủ thật yên ổn, tỉnh lại cũng không thể rời giường.

Gian ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhỏ của Thu Đồng, tiếp theo là giọng nói đè thấp truyền đến.

“Phu nhân nói thiếu gia không cần thỉnh an sáng sớm, lát nữa chờ thiếu phu nhân tỉnh lại thì mời lang trung đến xem.”

Tống Lương Trác cúi đầu nhìn mí mắt trên của nàng hơi sưng, nhẹ nhàng đem đôi chân nhỏ hơi lạnh của nàng kéo đến đặt giữa hai chân ấm.

Lúc Tiểu Thất tỉnh lại đã là giờ Tỵ(*), Tống Lương Trác nửa dựa vào đầu giường đọc sách, cả người Tiểu Thất thì dựa hẳn vào trên người hắn.

(*)giờ Tỵ: 9h – 11h

Tiểu Thất mở to mắt sửng sốt trong chốc lát, đánh Tống Lương Trác một cái nói: “Cả người ta đều đau, về sau tướng công chàng ăn nhiều một chút đi.”

Tống Lương Trác buông sách nằm xuống, ôm eo Tiểu Thất xoa xoa nói: “Còn đau không?”

“Hắc hắc, thần thanh khí sảng.”

Tống Lương Trác nhìn mí trên sưng lên của nàng mà khóe miệng co giật.

Tuy rằng là tốc độ rất thong thả, nhưng Tống Lương Trác vẫn nhận ra người Tiểu Thất từ từ ấm lại. Tiểu Thất khẽ cau mày, vỗ vỗ Tiểu Thất nói: “Dậy đi, lại lười nhác rồi.”

Tiểu Thất xoay xoay trong lòng Tống Lương Trác một lát mới cười nói: “Tướng công dậy trước đi.”

Tống Lương Trác hôn nhẹ lên trán Tiểu Thất, ôm nàng đặt xuống rồi nghiêng người bước xuống, ánh mắt chạm đến nơi nào đó toàn là máu đỏ tươi thì có chút 囧.

Tiểu Thất tự nhiên cũng thấy được, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Tướng công, chàng thực sự đến cái kia? Thật thần kỳ, mẹ ta nói nam tử sẽ không có cái kia.”

Ầm ầm ù ù ~~~~ Tống Lương Trác cảm thấy như có một đạo sấm sét đánh xuống, da đầu của hắn run cả lên.

Tống Lương Trác có chút quẫn bách che lại phía dưới, trầm giọng nói: “Cái kia của nàng, có phải nên thay hay không?”

Tiểu Thất xốc chăn lên nhìn nhìn, 囧 le lưỡi nói: “Hắc hắc, ta còn tưởng là máu của tướng công.”

Tống Lương Trác không nói gì.

‘Chảy máu’ tại nơi mẫn cảm, lại không tiện cho Thu Đồng đi vào hầu hạ, liền nhảy xuống thay một cái áo mới mới quay ra bảo Thu Đồng vào giúp Tiểu Thất rửa sạch. Tống Lương Trác không biết nguyệt sự của nữ tử hàng tháng là thế nào, nhưng quả thực là cảm thấy Tiểu Thất có chút nhiều hơn, không biết là có vấn đề gì với thuốc uống hôm qua hay không.

Tống Lương Trác lại nghĩ, nhìn tư thế ngủ của Tiểu Thất xấu như vậy, có nên cho Tiểu Thất dùng đồ lớn hơn một chút, đề phòng trường hợp thấm vào khắp nơi? Như vậy thì về sau mình mới an toàn hơn.

Ý niệm này vừa lóe qua trong đầu Tống Lương Trác liền bị suy nghĩ này hù dọa cả kinh, ngay cả tay cũng run lên. Dường như tư duy của hắn càng ngày càng không bình thường, làm sao lại có thể nghĩ đến chuyện gì mà thấm ra bên hông? Tống Lương Trác cảm thấy bản thân càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo của quân tử!

Hai người ở trong phòng ăn chút cháo, lần này Tiểu Thất ngoan ngoãn uống thuốc, cũng rất ngoan ngoãn mà phun ra tất cả.

Tiểu Thất nôn đến rớm nước mắt, Tiểu Thất ảo não đẩy chén thuốc sang một bên nói: “Về sau không uống nữa.”

Tiểu Thất cũng bất chấp khó chịu, vui mừng hôn hắn một cái thật mạnh, khóe miệng mang theo cháo, thuốc và nước mắt dính cả trên mặt Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác cũng không tỏ vẻ ghê tởm, ôm lấy Tiểu Thất đã ngừng nôn nói: “Đổi thành thuốc viên.”

Mày Tiểu Thất vừa buông ra nay đã dính chặt vào nhau.

Đến lúc hai người chuẩn bị tốt để đi ra phòng ngoài thì cũng đã là buổi trưa.

Vì đầu ngón chân của Tiểu Thất bị gãy, chân phải mang một chiếc giày thật lớn của Tống Lương Trác. Đi đường không được nên được Tống Lương Trác ôm thẳng đến phòng ngoài.

Tiểu Thất thấy ngón chân bị gãy cũng khiến nàng vui lòng, khó mà có được dịp tướng công nhà mình không kiêng kị người ngoài mà ôm nàng đi cả đường. Tuy Tiểu Thất có chút xấu hổ nhưng vẫn bị sự đắc ý cùng hạnh phúc làm tràn ngập.

Đến ngoài phòng, Tống Lương Trác đang nghĩ muốn đặt Tiểu Thất xuống dưới, Tống mẫu ở trong lại cất giọng nói: “Trực tiếp vào đi, người một nhà mà sợ cái gì, trưa nay cha con không trở lại.”

Tống Lương Trác cũng chỉ sợ là ôm Tiểu Thất như vậy khiến Tống mẫu cảm thấy nàng không biết lễ nghi, nếu Tống mẫu đã trực tiếp mở miệng, liền không khách khí đi thẳng vào.

Tống mẫu đợi hai người ngồi xuống mới ấm giọng nói: “Ban đêm lại khó chịu? Lang trung đã đến đây, ăn cơm xong để ông ấy xem một cái.”

Tiểu Thất đã thoáng nhìn thấy Tử Tiêu ngồi đối diện, cúi đầu bĩu môi nói: “Cám ơn nương.”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác bên cạnh, thấy hắn cúi mắt không nhìn ánh mắt của Tử Tiêu, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Trái mơ hỏng!

Tiểu Thất nhăn mặt híp mắt lại, trong đầu xuất hiện một trái mơ thật dài có gương mặt của Tử Tiêu. Tiểu Thất nuốt nuốt nước miếng, cau mày muốn lột vỏ của trái mơ, lại dùng vải bịt mắt của trái mơ lại, dùng dao xắt từng miếng nhỏ, đem phơi ngoài nắng để cho khô, sau đó dùng ngâm trong mật ong để làm mứt trái cây.

Ực ~~~~ Tiểu Thất lại nuốt nước miếng.

Không đúng, phải ném tới chuồng heo đây, trộn thành cám. Nhưng là thật tiếc a!

“Còn có, sư phó may quần áo cũng đến rồi, ăn xong thì phải đo quần áo. Tiểu Thất thích kiểu dáng gì thì nói rõ với sư phó.”

Tống mẫu nhìn Tiểu Thất hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tử Tiêu, hai tay thì hết xoay lại vắt, lại còn giống như cầm dao mà bằm tá lả, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng, nhíu mày kêu: “Làm sao vậy? Nói mê rồi? Tiểu Thất? Tiểu Thất?”

Thái dương Tống Lương Trác co giật, đưa tay chuyển tới sau lưng Tiểu Thất nhéo mạnh một cái. Eo Tiểu Thất run rẩy cả lên, quay đầu nhìn Tống Lương Trác ngồi bên cạnh.

“Nương hỏi nàng đây.” Tống Lương Trác thở dài. Vợ của mình cũng quá ngây người, có biện pháp chỉnh người liền xuất hồn, quả nhiên là ngốc đến mức không thể một lòng hai ý hay sao?

Tiểu Thất vội quay đầu nhìn Tống mẫu, một bàn tay còn đưa lên như muốn hạ xuống một đao nữa, “Nương nói gì cũng tốt.”

Khóe miệng Tống mẫu co rút mạnh, ánh mắt liền chuyển nói: “Tốt lắm, vậy lát nương dạy con thêu hoa. Bây giờ thì uống thuốc đi.”

Tống mẫu vừa lòng thấy Tiểu Thất nhăn mặt lại ngay, Tống Lương Trác lại nói: “Nương, nàng quả thật không thể uống hết chén thuốc, lát nữa nói lang trung làm thuốc viên đi.”

Lần này khóe miệng Tống mẫu không khách khí mà run cả lên. Nàng chỉ là hù dọa Tiểu Thất thôi, phản ứng của đứa con này quả thật là quá nhanh. Cũng tốt, làm cho người đối diện nhìn xem, trong mắt con nàng đã không còn kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ không thành lại quay đầu lại Lâm Tử Tiêu.

Ba người ngoài Tiểu Thất thì dường như không ai chú ý đến Tử Tiêu, nhưng mọi người đều biết, đôi mắt của Tử Tiêu vẫn khóa chặt trên người Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác không biết vì sao Tử Tiêu lại xuất hiện trên bàn cơm nhà mình, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu. Nhưng cuối cùng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng bắn thẳng tắp từ phía đối diện, ngẩng đầu chuẩn bị lên tiếng, thì Tử Tiêu ngay tại lúc hắn nhìn qua đã chảy hai dòng lệ, đôi mày hơi cau lại, run giọng gọi: “Nhị ca.”