Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 5




Phải về nhà thôi.

Tiền Tiểu Thất tự trách mình vì sao lại từ trên bàn mà chạy xuống giường ngủ, liếc mắt thấy Tống Lương Trác còn đang ngủ liền nhẹ nhàng bước xuống giường.

Tiền Tiểu Thất bắt đầu thu thập hành lý, tìm kiếm các rương quần áo.

Ở góc tường là cái rương mà hôm qua Tiền Tiểu Thất đã xem qua, có rất nhiều thứ trong đó, từ tượng đất nhỏ cho đến tượng gỗ lớn, đồ đeo tai bằng lông thỏ cho đến con rối gỗ vừa buồn cười vừa đáng yêu, lại còn có một xấp sổ sách, nhưng Tiều Tiểu Thất cảm thấy tất cả đều không để lại được.

Tiểu Thất lại sắp xếp một lần nữa, vẫn là cảm thấy không bỏ được liền ném xuống, quay đầu lại thấy Tống Văn Trác đã tỉnh, đang ngồi ở đầu giường nhìn mình.

Tiểu Thất khép nép, thẹn thùng đứng lên, ngập ngừng mở miệng, “Tống tri huyện.”

“Hử?”

"Này các rương đồ của ta đâu? Nơi này không có gì đáng giá, ta muốn chuyển đi"

“Nàng muốn chuyển đi chỗ nào?”

Tiểu Thất nhíu mày, “Ta muốn về nhà. Hôm nay ta trở về sẽ nói với cha chuyện của chúng ta, sẽ không quay lại đây nữa.”

Tống Lương Trác khoanh tay trước ngực, “Ta không đồng ý chuyện này.”

“Vì sao không đồng ý? Ngươi cũng đâu thích ta!”

Tống Lương Trác có chút khó xử, vì sao hắn lại không đồng ý? Dù sao cưới nàng hơn phân nữa là vì việc khởi công xây dựng đê điều. Tống Lương Trác suy tính rồi mở miệng nói: “Quả thật ta cưới nàng là có nguyên nhân.”

Tiền Tiểu Thất nheo nheo mắt, bộ dáng rất đắc ý.

“Nhưng chúng ta vẫn không thể hòa cách(*) được.”

(*) hòa cách: ly hôn

“Vì sao?”

Tống Lương Trác ngừng lại một lát: “Ta cần tiền bạc để xây dựng đê điều ở Hạ Tấn.”

Tiền Tiểu Thất trừng mắt, miệng phồng lên tức giận. Tống Lương Trác vừa tính mở miệng giải thích thì Tiền Tiểu Thất đã đùng đùng nhảy xuống, cả giận nói: “Tiền lão đầu này thật đáng giận, lỗ vốn! Lỗ vốn sinh ý!”

Tống Lương Trác cứng lưỡi, nhìn Tiền Tiểu Thất tức giận đang dậm chân mà không biết nên làm thế nào. Tiền Tiểu Thất nổi giận xong liền khoanh hai tay lại, cau mày ngẩng lên, nghi hoặc mở miệng nói: “Ngươi vì của hồi môn nên mới cưới ta?”

Vấn đề này trả lời cũng không tốt, Tiền Tiểu Thất cũng không đợi hắn trả lời, chống tay trái lên eo một cách hung tợn, kiên định gật gật đầu, “Vậy thì chúng ta càng nên hòa cách, ta càng không nghĩ muốn gả cho một người vì bạc mà cưới ta.”

Tiền Tiểu Thất xoay người, tiếp tục thu dọn đồ đạc, lần này nàng thu thập không chút khách khí, ngay cả phấn son trên bàn trang điểm cũng quăng vào bao quần áo.

Tống Lương Trác thở dài, nói: “Ta không nghĩ sẽ lừa nàng, nhưng là ta cần bạc. Đê Thái Hà cần gia cố, nước sông có thể sẽ tràn đầy, khiến cho toàn bộ Thông Hứa huyện đều gặp phải tai họa.”

Tiền Tiểu Thất bĩu môi, “Ngươi nói thế nào thì ta biết thế ấy, nơi này coi như là nơi có con sông lớn cần tiền để trị thủy. Nhưng nếu cần thì ngươi cứ mượn tiền, tại sao phải mượn ta tới đây làm gì? Hiện tại tốt lắm, ta muốn cũng khó mà đi được.”

“Ai, quả thật là có suy nghĩ này, nhưng là ta đã cưới nàng, làm sao để nàng chịu ủy khuất?”

Lời này nghe thật giả tạo! Tiền Tiểu Thất ngoáy ngoáy tai, “Việc trị thủy cha ta chắc hẳn sẽ có cách.”

"Nếu toàn bộ huyện bị lụt thì sao?"

“Điều đó không có khả năng, nếu lụt thì đã lụt từ sớm.”

“Ai, hai năm sau rõ ràng sông ngòi sẽ lại có sự chênh lệch về mực nước.” Tống Lương Trác than thở.

“Vậy sang năm xây dựng lại là được.” Tiền Tiểu Thất bực mình.

Tống Lương Trác thở dài cúi đầu, Tiền Tiểu Thất ra vẻ người tốt bụng, nhìn Tống Lương Trác, khẽ hừ một tiếng nói: “Trước là ta cảm phục tài văn chương của ngươi, ta cũng không phải người keo kiệt, sau khi trở về sẽ nói cha ta đem bạc cho ngươi mượn là được.”

“Không phải mượn, là quyên.”

“A!” Tiền Tiểu Thất sợ hãi kêu lên, “Tiền lão đầu sẽ thiệt thòi lớn nha!”

“Cũng không phải vậy!” Tống Lương Trác lắc đầu, cười khổ.

Tiền Tiểu Thất nhíu mày, suy tư một lát liền gật gật đầu nói: “Vậy xem như là cúng đi, lão đầu mỗi ngày đếm nhiều ngân phiếu cũng mệt, dù sao cũng có thể xem là tạo phúc.”

“Đây là lưu danh tốt cho đời sau.”

“Đến lúc đó lão đầu đã chết, còn lưu danh tiếng làm cái gì?” Tiền Tiểu Thất nhanh nhảu, nhận ra mình đã nói đến chuyện chết chóc, liền nói: “Phi phi, cái xấu không linh, cái tốt linh.”

Tống Lương Trác cười, “Nàng nói thế nhưng đây đúng là sự thật.”

Tiền Tiểu Thất dương dương tự đắc, “Chỉ cần ta làm cho cha ta đem tiền đến quyên là được, ngươi cùng ta cùng cách đi, quan ấn của ngươi vẫn đem theo bên người chứ? Ngươi phải cho ta một con dấu vào thư a?”

Tống Lương Trác lắc đầu, “Cha ngươi nói, chờ ngươi hoài thai sẽ đem bạc chuyển đến đây.”

Tiền Tiểu Thất hít vào một hơi, híp mắt nói: “Ngươi đáp ứng?”

Tống Lương Trác gật đầu.

Trách không được nửa đêm vài lần nàng bị đụng chạm vào người, cũng may Tiền Tiểu Thất nàng giật mình dậy, bằng không đã sớm bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Tiền Tiểu Thất nheo mắt, mím môi nói: “Vậy chờ hoài thai đi.”

Tống Lương Trác nhìn bộ dáng hung tợn của nàng không khỏi mỉm cười: “Vậy không cần cách thư(*) nữa?”

(*) cách thư: thư ly hôn

Tiền Tiểu Thất mặt lộ vẻ hung ác: “Cần, như thế nào không cần.”

Tiền Tiểu Thất nở một nụ cười giả tạo, nói: “Chúng ta cùng làm một vụ buôn bán, thế nào? Song thắng(*) a!”

(*) Song thắng: được lời gấp đôi

“Ngươi biết song thắng?” Tống Lương Trác tâm tình vui vẻ, hỏi.

“Có làm hay không?”

“Ngươi nói xem.”

Tiền Tiểu Thất đoan chính ngồi xuống, cười nói: “Ngươi viết cho ta thư hòa cách, ta giúp ngươi đem bạc về. Chờ người đem bạc đến thì ta sẽ rời đi. Về sau chúng ta không ngủ cùng một phòng, sống trong Tống phủ nhưng ngươi cứ làm Tống tri huyện của ngươi, ta vẫn là Tiền Tiểu Thất, không phải là Tống phu nhân của ngươi nha!”

Tiền Tiểu Thất nháy mắt, “Như thế nào?”

“Nghe không tệ.”

“Ừ.” Tiền Tiểu Thất cười nói: “Việc đắp đê xây bờ này, Tiền phủ cũng sẵn lòng giúp, ngươi yên tâm, cha ta sẽ không làm ngươi khó xử.”

Tống Lương Trác cười nhưng không nói.

“Thật sự!” Tiều Tiểu Thất lại nghĩ hắn không tin, suy nghĩ rồi nói: “Nếu không tin, hôm nay ta trở về trước, làm cho cha ta đưa bạc trước cho ngươi, ngươi có thể dùng để sửa chữa trước.”

“Ta tin, Tiền lão gia rất yêu thương nàng.”

Tiền Tiểu Thất tự tin tràn đầy, cười: “Vậy ngươi nhanh viết thư hòa cách, đợi lát dùng điểm tâm xong ta sẽ đi lấy bạc.”

Tống Lương Trác lắc đầu, “Như vậy ta đúng là không có phúc hậu, đã dùng bạc của Tiền gia, lại còn hưu nữ nhi của Tiền gia.”

“Tóm lại là ngươi đồng ý hay không? Không đồng ý thì thôi, ta cũng lười diễn trò.”

“Ai nói không đồng ý? Nàng chỉ được cái nôn nóng.”

Tống Lương Trác tiêu sái bước đến bên bàn, lại nói: “Tiểu Thất biết chữ?”

“Dĩ nhiên, không biết chữ thì làm sao thay cha ta quản lý?”

Tống Lương Trác gật gật đầu, “Vậy nàng mài mực đi.”

Tiền Tiểu Thất ừ một tiếng đi qua, cầm nghiên mực mài. Tống Lương Trác cầm bút, định viết lại nhìn nàng một cái, mở miệng hỏi: “Nàng thật sự biết chữ?”

Tiền Tiểu Thất trợn trắng mắt, “Tin hay không tùy ngươi. Hừ, ta cũng không phải kẻ thô tục đến thế!”

Tống Lương Trác nhanh chóng viết cách thư, nội dung rất đơn giản: Tống Lương Trác cùng Tiền Tiểu Thất tình cảm tan vỡ, trao đổi hòa cách.

Tiền Tiểu Thất thấy hắn ngừng bút, liền đi vòng qua nhìn nhìn, nói: “Như vậy được không?”

“Được, ta là tri huyện.”

“Ừ, vậy cũng đúng. Quan ấn đâu?”

“Nàng cứ giữ cái đó thư hòa cách, chờ chúng ta trao đổi xong rồi sẽ cho ngươi một quan ấn”

Tiền Tiểu Thất ngẫm nghĩ, đem mực cất cẩn thận rồi vỗ nhẹ vào ngực, cười nói : “Ngươi yên tâm, Tiền Tiểu Thất ta đáp ứng người khác chưa bao giờ đổi ý, chuyện bạc ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đem đến cho ngươi.”

Tống Lương Trác cười nhẹ, “Ta chờ.”

**********************************

Tống Lương Trác cùng Tiền Tiểu Thất ngồi chung một chiếc xe ngựa. Dọc đường, Tiền Tiểu Thất vén màn xe nhìn ngã tư đường náo nhiệt, đáy lòng hưng phấn, chỉ hận không thể nhảy xuống xe để chạy về nhà.

Hưng phấn trên mặt không giấu được, Tống Lương Trác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì vui mừng của nàng mà cũng bất tri bất giác làm theo nàng, vén màn xe nhìn ra bên ngoài.

Tháng năm, không phải là quá nóng, lại vừa kết thúc mùa thu hoạch lúa, việc mua bán ngũ cốc náo nhiệt, các nghề khác cũng náo nhiệt theo. Tống Lương Trác nhìn trên đường cái có nhiều tiểu thương lui tới, trong lòng có chút thỏa mãn. Có thể nhậm chức ở đây vài năm, đem Thông Hứa phát triển, cũng không phải là chuyện dễ làm. Nhìn dân chúng an cư lạc nghiệp, đáy lòng Tống Lương Trác không tránh khỏi có chút kiêu ngạo.

“Tống tri huyện,” Tiền Tiểu Thất nhìn tiểu điếm ở phố, cười hỏi, “Muốn mua lễ vật cho cha ta không?”

“Đã chuẩn bị rồi.”

“À.” Tiền Tiểu Thất phùng má lên, tựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài.

“Tống tri huyện, ta nghĩ cũng nên mua cho tỷ tỷ trong nhà chút lễ vật.”

“Cũng chuẩn bị.”

Tiền Tiểu Thất khẽ hừ một tiếng, rầu rĩ nằm sấp trở lại.

“Tống tri huyện...”

“Tiểu Thất muốn xuống đường đi dạo?”

“Ừ.” Tiểu Thất gật đầu.

“Chờ đến lúc về, chúng ta sẽ đi dạo phố.”

Tiền Tiểu Thất nhăn nhăn mũi, cười nói: “Đúng nha, về sau ta không phải Tống phu nhân, có thể tùy tiện vui chơi. Ôi chao, còn phải nói thêm, không cho phép không cho ta xuất môn.”

“Vậy nàng cũng đáp ứng ta không sinh sự gây chuyện.”

Tiền Tiểu Thất nâng nâng cằm, "Ta cũng không sinh sự gây chuyện."

Kia nhưng thật ra, Tống Lương Trác thầm nghĩ, đã hai năm nàng đều kiên nhẫn đứng đợi ở nha môn, đều có tính nhẫn nại giống như bộ khoái a.