Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 41




Có vẻ như mọi người trong Tiền phủ đều biết sớm muộn gì Tiểu Thất cũng phải rời khỏi Thông Hứa, trừ việc quyến luyến thì cũng không làm khó gì Tống Lương Trác.

Cơm trưa thật phong phú, trên bàn toàn là những món ăn nổi tiếng trong thành Thông Hứa. Tất nhiên béo lão nhân là người luyến tiếc Tiểu Thất nhất, trong bữa ăn liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Thất, tầm mắt của mỹ phụ nhân lại thường thường lướt qua Tống Lương Trác.

Mạnh Vân Phi cũng không nói nhiều, dường như một lòng một dạ đều đặt trên đứa trẻ trong người Tiền Phán Đệ, chỉ thỉnh thoảng đưa ánh mắt tính kế nhìn sang Tiểu Thất. Lão đại Tiền Chiêu Đệ cũng tướng công Chu Trí Viễn thì ngẫu nhiên nói vài câu, hỏi Tống Lương Trác về tình hình ở Nhữ Châu.

Tiền Phán Đệ không biết đã trao đổi với Mạnh Vân Phi khi nào, cười khẽ nói: “Tiểu Thất này, lúc này đi cũng không biết khi nào quay đi, quyển sách trị thủy bảo bối của muội có thể cho nhị tỷ phu mượn xem được không?”

Chu Trí Viễn cũng là người yêu thích tìm kiếm sách mới lạ, cũng hiểu biết Mạnh Vân Phi một chút, thấy Tiền Phán Đệ tự mình mở miệng nói, nhịn không được nói: “Lại có sách hay gì sao? Sao lại toàn rơi vào tay tam muội thôi?”

Mạnh Vân Phi cười nói: “Cũng chỉ là mấy quyển sách trị thủy, đại ca cũng sẽ không tranh với tiểu đệ chứ.”

“Vân Phi coi trọng trước, tự nhiên sẽ là của đệ, chẳng qua là, cho ta mượn xem thì chắc được đi.”

Mạnh Vân Phi cười gượng, “Xem qua cũng có thể, ha ha, nhưng mà đại ca, bản [Kỳ sơn truyền] lần trước, ha ha, khi nào đại ca có thể trả lại cho tiểu đệ nha?”

Chu Trí Viễn cũng cười, “Vân Phi nói thế là sai rồi. Đã gọi là sách, ta nghĩ hẳn là nên để mọi người chia sẻ với nhau, như vậy mới có thể thực hiện mục đích mà người xưa truyền sách lại chứ.”

Khóe miệng Mạnh Vân Phi co rút, quay đầu nhìn Tống Lương Trác nói: “Muội phu cảm thấy thế nào?”

Tống Lương Trác liếc mắt thấy từ lúc hai người bọn họ bắt đầu thảo luận về sách của nàng thì mặt Tiểu Thất đã đen lại, khẽ gật đầu nói: “Lời nói của đại ca cũng không sai.”

Chu Trí Viễn vỗ tay cười nói: “Vẫn là tam muội phu hiểu được đạo lý, ha ha, vậy tàng thư(*) của tam muội có thể cho đại ca xem được không?”

(*)tàng thư: kho sách, ta muốn tìm 1 từ thuần việt, nhưng lại k có nên đành chịu

Mạnh Vân Phi nhíu mày, nhìn Tiểu Thất ở bên cạnh đã có điềm báo sẽ bùng nổ, sáng suốt ngậm miệng.

Tống Lương Trác lại nói: “Nói là không sai, nhưng cái đã gọi là tàng thư, quý là quý ở chữ ‘Tàng’. Đã là ‘Tàng’, vậy thì đã được về của riêng. Chỉ có thể mượn đọc, không thể giữ làm của riêng.”

Tiểu Thất đắc ý, ôm lấy cánh tay Tống Lương Trác mà lắc lắc.

Mạnh Vân Phi cười khẽ, “Lời của muội phu rất đúng.”

Chu Trí Viễn cười gượng hai tiếng, liếc mắt nhìn Tiểu Thất nói: “Vậy, mượn đọc cũng tốt.”

Tống Lương Trác muốn mở miệng, Tiểu Thất đã vỗ bàn nói: “Tống tri huyện đừng tin đại ca, đại ca luôn sao chép lại rồi mới trả cho ta, không biết đã trộm bao nhiêu sách hay của ta!”

Chu Trí Viễn có chút xấu hổ, Tống Lương Trác lại thấy ngoài ý muốn. Hắn nghe nói đại tỷ phu này tuy là làm ăn buôn bán, nhưng tổ tiên cũng là người có học nổi danh, cũng được xem là dòng dõi thư hương, nhưng lại có thể làm ra loại việc treo đầu dê bán thịt chó này.

Chu Trí Viễn ho nhẹ, nói: “Tam muội thế là nói oan cho đại ca, sao đại ca lại có thể đưa cho muội thứ như thế chứ.”

“Nhị tỷ phu nói đều là giả, tất cả đều là đồ sao chép.” Tiểu Thất yếu ớt mở miệng.

Lời vừa nói ra, quả nhiên, Chu Trí Viễn liền chau mày nhìn Mạnh Vân Phi. Tiểu Thất cong môi cười trộm, Chu Trí Viễn cùng Mạnh Vân Phi bên kia đã sớm ngươi một câu ta một câu rồi.

Mạnh Vân Phi thấy dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Thất, trao đổi ánh mắt với Chu Trí Viễn, bi phẫn(*) gõ bát nói: “Đại ca đúng là không làm.”

(*)bi phẫn: tức giận, phẫn nộ

Vẻ mặt Chu Trí Viễn xấu hổ, cúi đầu.

Tiểu Thất nhích lại gần bên người Tống Lương Trác, bộ dáng ngây thơ, vui vẻ khi gian kế đã thực hiện được.

Mạnh Vân Phi quay sang nhìn Tiểu Thất đang tỏ vẻ vô tâm, nói: “Như vậy đi tam muội, sách này nhị tỷ phu sẽ giữ kỹ cho muội, chờ tam muội quay về, khẳng định sẽ châu về hợp phố(*).”

(*)châu về hợp phố: hoàn trả lại nguyên vẹn, trong convert là hoàn bích quy Triệu, nhưng ta nghĩ thế này thì dễ hiểu hơn ^^

Tiểu Thất đảo mắt nhìn Tống Lương Trác. Tống Lương Trác khẽ gật đầu, nói: “Có thể mượn.”

Tiểu Thất liền gật gật đầu, “Cũng không thể lại lừa muội nha, muội cũng không ngốc.”

Mạnh Vân Phi cười cười, gật đầu liên tục, Chu Trí Viễn bày ra vẻ mặt mất mát. Phán Đệ hung hăng đấm cho Mạnh Vân Phi một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.

Vẻ mặt Tống Lương Trác không thay đổi nhìn Mạnh Vân Phi đang cười tới mắt cũng hiện lên vẻ vui sướng, cùng Chu Trí Viễn vẻ ngoài thực thương tâm nhưng rất vui sướng, đưa tay vỗ nhẹ lên tay của Tiểu Thất đang đặt lên tay mình, nhận lấy chén canh của hạ nhân đưa qua cho Tiểu Thất.

Bữa cơm cũng trôi qua rất nhanh, cảm xúc của Mạnh Vân Phi rõ ràng tốt hẳn, suốt cả bữa ăn đều nói giỡn cười đùa.

Ánh mắt quỷ dị của mỹ phụ nhân vẫn thường lướt qua người Tống Lương Trác. Tống Lương Trác bị nhìn đến lưng đổ mồ hôi lạnh, đợi mọi người trên bàn đều ăn xong mới đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Không biết nhạc mẫu đại nhân có gì dạy bảo?”

Mỹ phụ nhân cười khẽ một tiếng, nhíu đôi mày thanh tú nói: “Tam nữ tế(*) đi theo ta một lát, đúng là có chuyện muốn căn dặn.”

(*)tam nữ tế: con rể thứ ba

Ánh mắt đồng tình của Mạnh Vân Phi cùng Chu Trí Viễn đều nhìn Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác lùi lại vài bước, chờ Mỹ phụ nhân đi qua mới theo sau ra ngoài. Đi được vài bước thì hắn quay lại nói: “Nhị vị huynh trưởng, sách kia Tiểu Thất đã tặng cho tiểu đệ, hiển nhiên trở thành sách của tiểu đệ, nhị vị huynh trưởng có thể chậm rãi xem, xem qua rồi đưa lại cho tiểu đệ là được.”

Tống Lương Trác khách khí khom người thi lễ rồi đi theo mỹ phụ nhân ra ngoài, béo lão đầu hừ một tiếng, nhìn hai người con rể nói: “Kỹ xảo nhỏ nhoi này, hừ hừ,.... Ai lại không nhìn thấu?”

Tam nữ nhi của người không phải nhìn không thấu sao? Mạnh Vân Phi nhíu mày oán thầm.

“Còn có,” béo lão nhân trừng mắt liếc Mạnh Vân Phi, nói: “Không được phép oán thầm.”

“Cha yên tâm, nhị muội phu không có can đảm đó đâu.”

Chu Trí Viễn vừa dứt lời, béo lão đầu liền híp mắt nhìn qua, “Ngươi cũng thế, già mà không kính!”

Béo lão đầu nói xong thì dẫn Tiểu Thất đi tìm của quý, để lại hai nữ nhi cùng hai con rể bốn mặt nhìn nhau.

Mạnh Vân Phi gõ bát, kéo dài giọng ca: “Nghe, nghe, nghe! Nghe xong lời của nhạc phụ, lòng con rể thật đau! Già mà không kính nha! Oanh, Chu Trí Viễn huynh, già mà không kính nha ~~!”

Phán Đệ đẩy vai Mạnh Vân Phi, cười mắng: “Không đứng đắn!”

Mạnh Vân Phi nhướng mày nhìn Chu Trí Viễn, ôm lấy eo nhỏ của Phán Đệ đứng dậy, lại ca: “Đi, đi, đi, vì tam muội bảo bối mà tìm bảo vật đi. Là bảo bối của cả Tiền gia, một khi gả đi thì cũng mất đi. Oanh, thành một ngọn cây nơi đầu tường, bay theo làn gió tà ác kia!”

“Tính tình thật là!” Phán Đệ cười rũ.

Chu Trí Viễn xoa xoa như bị đau ngực, Chiêu Đệ đá chân hắn, nói: “Được rồi, không cần lừa đồ tốt của tam muội. Đi thôi, cũng phải tìm một thứ tốt làm quà chia tay. Cũng không biết có thường quay về không, nghe nói phải rời khỏi Thông Hứa như vậy chắc là trong lòng cũng hoảng sợ.”

Chu Trí Viễn đưa tay xoa ngực của Chiêu Đệ, liền bị nàng đánh một cái đẩy ra. Chu Trí Viễn cũng nắm tay Chiêu Đệ đứng lên, bắt chước giọng điệu của Mạnh Vân Phi mà ca: “Đi, đi, đi, đi tìm bảo vật cho tam muội bảo bối thôi. Bảo vật vào tay tam muội, liếc mắt cũng đều là vì tri huyện mà tìm. Oanh, đúng là một người khôn khéo, một chút cũng không thiệt thòi a!”

Mỹ phụ nhân cùng Tống Lương Trác đi thẳng đến thư phòng, bước vào thư phòng, không nói hai lời, đưa một tờ giấy cho Tống Lương Trác viết vào làm chứng.

Tống Lương Trác bị nhét bút lông vào tay vẫn ngây ngốc không hiểu, “Nhạc mẫu đại nhân muốn tiểu tế làm cam đoan gì?”

“Không phải cam đoan, đây là quy củ của Tiền gia. Khi nữ nhi rời khỏi Thông Hứa sẽ không còn người che chở, nhà trai phải lưu lại một lá hưu thư, nếu bạc đãi con gái nhà Tiền gia, việc hôn nhân này tự nhiên cũng sẽ được hủy bỏ.”

Thì ra thói quen viết hưu thư cũng là tính cách của gia tộc này. Tống Lương Trác nhíu mày thầm nghĩ.

Mỹ phụ nhân xoay người ngồi một bên, chỉ ngón tay lên bàn nói: “Ta đọc con viết, nhưng đừng viết sai chữ, đến lúc đó lại không rõ ràng.”

Tống Lương Trác buông bút lông nói: “Nhạc mẫu đại nhân không cần lo lắng, tiểu tế sẽ không bạc đãi Tiểu Thất.”

Mỹ phụ nhân bĩu môi, “Thà tin có quỷ, cũng không thể tin tưởng miệng rộng của nam nhân! Con rể nhanh viết đi, Tiểu Thất làm gì cũng hồ đồ, ta chỉ muốn cho nữ nhi của mình một cái cam đoan.”

Lúc này Tống Lương Trác hơi nhướng cao mày, lời nói này chứng tỏ nhạc mẫu mười phần là đang mạo hiểm, nhạc mẫu đại nhân lúc này với người đoan trang lúc gặp lần đầu là cách xa nhau vạn dặm. Một người sao lại có thể thay đổi nhiều như thế? Tống Lương Trác nghĩ đến Tiểu Thất của mười năm, hai mươi năm sau thì trán đổ mồ hôi lạnh cả.

Mỹ phụ nhân lại gõ lên mặt bàn, “Khóc cũng vô dụng, hưu thư này nhất định phải viết.”

Thái dương của Tống Lương Trác hơi giựt, nheo mắt nói: “Tiểu tế đã viết một cùng cách thư cho Tiểu Thất, nếu nàng không hài lòng với tiểu tế, tự nhiên có thể rời đi.”

Mỹ phụ nhân mở to mắt chớp chớp, xoay mặt lại cười nói: “Đã khiến con rể chê cười, chủ yếu là muốn dặn dò con rể vài câu. Ha ha, Tiểu Thất ngốc, cũng đã biết cách làm rồi đây. Đúng là bảo bối của nương ta đây, nhưng nàng rồi cũng phải gả cho con, ta cũng không thể cố chấp mà giữ nàng lại bên mình.”

Gương mặt mỹ phụ nhân hiện lên vẻ ưu sầu, một lát sau lại nghiêm mặt nói: “Nếu Tiểu Thất bị ủy khuất, nhất định ta sẽ mang nàng trở lại đây, không cho nàng rời đi, con rể biết nặng nhẹ là tốt rồi. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện mới hối hận. Quy tắc đầu tiên của con rể Tiền gia, ngựa tốt thì không quay đầu.”

Mỹ phụ nhân nhìn Tống Lương Trác đang cúi mắt, ho nhẹ nói: “Nhưng ta cũng biết Lương Trác là một đứa trẻ ngoan, sẽ không để Tiểu Thất chịu ủy khuất. Ha ha, mấy ngày nay Tiểu Thất đã quậy phá ngươi nhiều rồi.”

Dường như mỹ phụ nhân cũng cảm thấy mình nói càng lúc càng xa, cuối cùng nói một câu “Vậy con rể đi tìm Thất nhi đi.”

Bước ra khỏi phòng, Tống Lương Trác thở hắt ra. Tuy khẩu khí của mỹ phụ nhân không giống trưởng bối, nhưng một tiếng ‘đứa nhỏ ngoan’ kia thực làm cho khóe miệng Tống Lương Trác run rẩy không ít.

Tống Lương Trác vừa bước vào cổng tiểu viện thì Tiểu Thất đã bổ nhào vào, hắn vội vàng đưa hai tay ra đỡ.

Tiểu Thất nắm cánh tay Tống Lương Trác hỏi: “Nương nói cái gì?”

“Không có gì.”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, cười hắc hắc nói: “Khẳng định là không cho chàng khi dễ ta.”

Khóe miệng Tống Lương Trác ngoắc ngoắc, thả Tiểu Thất xuống đất, nắm tay nàng đi về tiểu viện của nàng.

“Tống tri huyện, ngày mai tri huyện mới sẽ đến nhiệm chức, chúng ta đi xem đi.”

“Ở nhà với cha mẹ vẫn tốt hơn.”

Tiểu Thất chu chu miệng, lại cười nói: “Tống tri huyện không biết, tri huyện này dù không phải là Trạng Nguyên, nhưng cũng là bảng nhãn nha. Nhóm khuê tú trong thành đều đã tìm vị trí tốt mà nhìn. Ta cùng nhị tỷ cũng có chỗ nhìn rồi. Chàng nghĩ đi, bảng nhãn, khẳng định là tướng mạo cũng giống Trạng Nguyên, một công tử văn vẻ bất phàm. Hì hì, không biết lần này là ai xem trọng đây.”

Tống Lương Trác hơi nhíu mày. Hắn chưa nghe nói là tri huyện mới là một công tử tuổi trẻ, tướng mạo xuất chúng.

Tiểu Thất thực hưng phấn, tiếp tục nói: “Hắc hắc, ta phải tìm vị trí tốt nhất, bằng không lại tăng giá.”

Tiểu Thất lôi kéo Tống Lương Trác đang cúi đầu, hỏi: “Tống tri huyện, có đi hay không?”

Tống Lương Trác nhìn đôi mắt sáng rỡ của Tiểu Thất, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú muốn biết lần đầu Tiểu Thất nhìn thấy mình, có lẽ có thể nhân lần này thấy tri huyện mới mà đoán xem. Ý tưởng này thực làm cho Tống Lương Trác không vui, thậm chút có chút ảo não khi ngay cả lần đầu nàng nhìn thấy hắn cũng không nhớ.

Tống Lương Trác cau mày tiếp tục đi, Tiểu Thất không thuận theo, kéo cánh tay hắn mãi không buông. Ha Da không biết chạy tới lúc nào, thấy Tống Lương Trác cũng hưng phấn mà cắn một chân của hắn. Cả người Tống Lương Trác cứng đờ, khẽ nhấc chân đẩy Ha Da sang một bên.

Nhan sắc của con chó nhỏ này thật đúng là mau thay đổi, đứng dưới mặt trời thì thật trắng bóng, sạch sẽ. Tống Lương Trác còn chưa kịp cảm thán, Ha Da liền ‘gâu’ một tiếng rồi lại nhào đến. Tống Lương Trác lại nhấc chân đẩy ra.

Rốt cục cũng tìm được người để chơi, đôi mắt của Ha Da hưng phấn hẳn lên. Lần này nhảy lên rất cao, trực tiếp đeo lên đùi Tống Lương Trác. Không khỏi vui sướng, hai chân sau còn bám vào chân đang giơ cao của Tống Lương Trác mà quơ quào.

Tiểu Thất đứng bên cạnh Tống Lương Trác đang kích động mà xem náo nhiệt, còn thường kêu lên ‘gâu gâu’ hai tiếng giúp Ha Da phát uy. Chợt Tống Lương Trác cảm thấy cái chân đang bị Ha Da bám vào bắt đầu ngứa.

Tống Lương Trác đưa tay búng vào Tiểu Thất đang mở miệng cười, thở dài nói: “Chân của vi phu, sợ là không được rồi.”

Ngữ khí của Tống Lương Trác mang theo sự đè nén, dường như còn kèm theo ẩn nhẫn thống khổ, run rẩy. Tiểu Thất sửng sốt, theo bản năng xoay người ôm lấy Ha Da, sờ sờ chân Tống Lương Trác hỏi: “Thật sao? Bị nổi sởi?”

Tống Lương Trác nhíu mày gật đầu, lại hít một hơi nói: “Sợ là không đi đường được rồi.”

Tiểu Thất hơi hoảng, thấy một tiểu nha hoàn đang đi tìm chó cách đó không xa, liền vẫy tay đưa Ha Da đi, đến đỡ Tống Lương Trác nói: “Ta đỡ chàng, không phải chỉ là nổi sởi thôi sao? Không lẽ lại làm chân không đi được sao?”

Tống Lương Trác nhìn nha hoàn ôm Ha Da đang kêu ‘gâu gâu’ kháng nghị rời đi, quả thật là để cả người dựa vào Tiểu Thất mà chậm rãi quay trở về.

Tiểu Thất bị Tống Lương Trác đè lên đến hai chân run rẩy, trong lòng lại càng thêm khẩn trương, lúc này mở miệng lại mang theo tiếng nức nở.

“Tống tri huyện, có phải chân không tốt hay không? Ta bảo người mời lang trung!”

Khóe miệng Tống Lương Trác cong lên, ngay lúc Tiểu Thất chuẩn bị chạy đi tìm lang trung thì ôm cổ nàng lại, cứ như thế mà mang nàng về phòng.

Sắc mặt Tiểu Thất liền thay đổi, thấy Tống Lương Trác ôm nàng mà bước đi như bay, làm sao có khả năng chân bị hỏng? Tiểu Thất nhăn mũi, vòng tay ôm chặt cổ Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác bị xiết đến không thở nổi, ba bước thành hai đá cửa vào phòng, kéo tay Tiểu Thất xuống. Tiểu Thất hung hăng nói: “Tống tri huyện ngươi là tên đại lừa gạt (nguyên là đại phôi đản), gạt người! Xiết chết chàng!”

“A, nếu ta chết thì Tiểu Thất phải làm sao bây giờ?” Tống Lương Trác cười, khẽ kéo tay Tiểu Thất xuống.

Nhìn từ góc độ này, dường như Tiểu Thất bị sắc đẹp làm cho mê hoặc.

Tống Lương Trác buông mi xuống, bộ dáng mang theo ngạo khí nhìn Tiểu Thất, ngay cả lông mày cũng hiện ra dịu dàng cùng vui sướng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên một vòng hào quang quanh người Tống Lương Trác, lại càng giống như được đẽo bằng ngọc. Làn môi mỏng đang cong lên khiến cho Tiểu Thất nhịn không được, đưa tay ra sờ sờ.

Tay Tiểu Thất làm theo ý mình, đúng là đưa tay lên sờ. Tiểu Thất nghĩ, thực mềm, chỉ là không biết có mềm như của mình hay không. Vì thế, Tiểu Thất lại đưa tay sờ môi của mình.

Tiểu Thất lại hoang mang vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Sờ rất mềm, nhưng cũng không có cảm giác mềm mại khi hôn. Tiểu Thất nhớ lần bị Tống Lương Trác hôn đến mê say, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn lên.

Tiểu Thất lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào môi Tống Lương Trác, không hài lòng mà nhón chân tựa vào hắn, dường như muốn cảm nhận một phen mới cam tâm.

Ai, Tiểu Thất thật háo sắc a! Tiểu Thất thầm nghĩ khi bị Tống Lương Trác mãnh liệt ôm hôn.

Mềm, thật là mềm mại, ngay cả xương của Tiểu Thất cũng mềm nhũn ra rồi!

Nàng không rõ vì sao Tống Lương Trác lại hôn mạnh mẽ như vậy, giống như muốn ăn nàng vậy, cắn miệng nàng thật đau. Hừ, đã thế còn liếm đầu lưỡi của nàng, khiến cho cánh tay đang ôm cổ hắn của nàng như nhũn ra, không còn sức lực, lúc nàng như muốn trượt xuống dưới thì lại bị Tống Lương Trác nâng mông lên.

A, đừng cắn cổ ta! Tiểu Thất ngửa đầu, híp mắt nói thầm, phát ra cũng là tiếng ngâm nga. Nhẹ nhàng mềm mại, khiến cho trái tim Tống Lương Trác mềm như bùn.

Tiểu Thất sợ ngứa, nhưng thứ Tống Lương Trác gây ra cho nàng không phải là ngứa. A, là ngứa, nhưng nàng lại muốn lại gần hơn nữa.

Tiểu Thất lại ngâm dài, cảm thấy bàn tay đang ở sau gáy nàng hơi chuyển động, ngực giống như đang bị người ta cắn. Tiểu Thất mở đôi mắt đầy sương mù, cánh cửa đóng lại đập vào mắt, nhìn xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng sáng sủa bên ngoài.

A, mặt trời lớn! Dã hợp sao? Tiểu Thất nhướng mày nghĩ.

Động tác của người đang hôn bầu ngực nhỏ nhắn của nàng khẽ dừng lại, giữ chặt thắt lưng của nàng.

Tiểu Thất mơ mơ màng màng cúi đầu, lắc lắc thắt lưng hừ nói: “Tống tri huyện, nóng.”

Tiểu Thất lại cảm thấy đôi môi kia di chuyển, lần này là từ dưới lên trên, không có lửa nóng kích tình như trước, chỉ có nhẹ nhàng, chậm rãi hôn.

Đôi môi kia lại đặt lên môi của nàng, Tiểu Thất si mê muốn đáp lại, đôi môi kia lại đặt lên hôn vành tai nàng thật lâu.

Đôi môi dán tại tai nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thất, ở trong phòng, không phải kết hợp ở dã ngoại.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thất đỏ lên, thì thầm một tiếng bên sườn mặt của Tống Lương Trác, “Ta chưa nói.”

Tống Lương Trác khẽ vuốt lưng của Tiểu Thất, muốn chậm rãi đẩy lùi dục hỏa này. Nhưng ngực trần của Tiểu Thất lại như tỏa lên một làn hơi thật thơm, khiến cho tâm thần hắn không yên.

Tống Lương Trác quay đầu nhìn nắng đến chói mắt, khẽ thở dài bực mình với sự càn rỡ của mình.

Dường như Tiểu Thất bất mãn với việc Tống Lương Trác dừng lại, hừ một tiếng ôm lấy hắn. Tống Lương Trác cảm thấy nên nói cái gì để dời đi lực chú ý mới tốt, vì thế mở miệng nói: “Sao Tiểu Thất lại không kêu ngứa?”

Tiểu Thất ôm lấy thân hình đang giãy dụa của Tống Lương Trác, cọ cọ hai má vào gáy của hắn, “Cũng ngứa, nhưng là, ở đây cũng ngứa.”

Tiểu Thất chợt hoang mang, run rẩy đưa tay lên ngực của mình mới phát hiện yếm đã bị tháo ra, liền cúi đầu nhìn xuống liền thấy đôi nhũ hoa nhỏ nhắn, tinh xảo của mình như đang vẫy gọi.

Tống Lương Trác nhìn theo tay nàng, tầm mắt cũng liền rơi xuống nơi hương diễm kia. Tiểu Thất bất động, Tống Lương Trác cũng không thể động đậy.

Trong chốc lát, tựa như Tiểu Thất đang nghiên cứu núi đôi đang đứng lên giữa không khí, đỉnh núi vẫn còn dính nước kia, lúc ngẩng đầu lên thì cả mặt đã đỏ bừng cả lên. Tiểu Thất thấy tầm mắt của Tống Lương Trác vẫn còn dừng ở nơi ngượng ngừng kia của nàng, bĩu môi, dùng tay đánh lên mặt Tống Lương Trác, hừ nói: “Xấu hổ xấu hổ! Không được nhìn!”