Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 24




Mỹ phụ nhân như lần trước, không giữ Tiểu Thất lại ăn cơm trưa, lại chuẩn bị sẵn canh giò, trực tiếp bảo phu xe đem Tiểu Thất đến ao đầu thôn, Lục Liễu thì mang rương sách về Tống phủ.

Tiểu Thất rất hưng phấn, hưng phấn đến từng lỗ chân lông cũng đang rất khẩn trương. Từ Tiền phủ đi ra, Tiểu Thất đã đẫm mồ hôi, Tiểu Thất lại một lần nữa vừa lau mồ hôi vừa cười hắc hắc, cẩn thận lấy tập tranh trong lòng ra tinh tế xem.

Nói là tập tranh quả không sai tý nào.

Rộng chừng nửa thước, ở giữa được gắn một đường chỉ, đóng thành một quyển sách nhỏ, bên trong là tranh về các loại đê điều, cống được vẽ tỉ mỉ, chủ yếu viết lại các phương pháp trị thủy. Cuối cùng lộ ra là đã được gấp lại, mở ra bốn lần là được một tờ giấy lớn. Đó là một bức tranh, trong đó là đê bằng đất, vốn chính là đê bằng đá đã được đắp lại, giống với hình dáng mà lần trước Tiểu Thất đã nói qua. Càng không thể không để ý chính là hai bên bờ hà đê là hoa đào được trồng thành dãy dài, hai hàng hồng phấn, kéo dài đến cuối đê.

Trong bức tranh mơ hồ có bóng lưng của một nam một nữ, bức tranh hoa đào mơ hồ, người cũng mơ hồ, nhưng hai tay đang nắm nhau thì lại rất rõ ràng. Tiểu Thất nghĩ thấy, đây chắc là mộng tưởng của nàng rồi, cỡ nào mộng tưởng a. Mặc kệ nam nhân trong bức kia là ai, nàng nhất định phải đến con đê xinh đẹp như vậy để hưởng thụ một chút cảm giác phiêu phiêu phiêu dục tiên như vậy. Hắc hắc, cực kỳ giống hoa đào tiên tử trong truyền thuyết đây!

Suy nghĩ một chút, đứng trên đê, trước mặt là hai hàng hoa, ngăn cách nước sông cuồn cuộn. Mọi người không còn phải sợ hồng thủy tấn công nữa, tới mùa thu còn có thể hái mật đào. Nha nha, nhân gian tiên cảnh a! Giúp đỡ Tống tri huyện đắp đê tốt, cũng chính là thực hiện giấc mộng của mình, lại còn có thể thoải mái về nhà làm Tam tiểu thư, nhất cử lưỡng tiện đây!

Tiểu Thất hưng phấn bay bay xuống xe ngựa, trước đem nơi hoang dã biến thành bức tranh trong mộng, đi vào cảnh giới kỳ lạ đắc ý một phen, mới cẩn thận bước từng bước nhỏ, dáng vẻ rất thục nữ đi tới phía trước một đoạn ngắn.

Tiểu Thất muốn tìm một chỗ ngồi, đáng tiếc, vừa hết mưa nên bãi cỏ vẫn còn ẩm ướt, thậm chí còn thấy nước trên ngọn cỏ.

Tống Lương Trác đi tới lúc Tiểu Thất còn đang cười khúc khích, ánh mắt mông lung có chút bay bổng. Tống Lương Trác nghi hoặc nhướng nhướng mi, cầm lấy tay nàng đi đến dưới tàng cây.

“Hôm nay mang cái gì?

“Canh giò.” Tiểu Thất kích động sò sờ ngực, cười nói: “Ta tìm được một thứ rất tốt.”

“Hử?” Tống Lương Trác câu khóe miệng, “Cái gì?”

Tiểu Thất nghiêng đầu một chút, lè lưỡi nói: “Sẽ đưa cho ngươi, nhưng là không có bạc, ta đã làm cho cha ta mang đá đến đây rồi.”

Tiểu Thất không đợi Tống Lương Trác nói chuyện đã phồng má nói: “Không cho phép tức giận. Còn có, chờ cho kế hoạch thành công ta sẽ trở lại Tiền gia, ngươi không thể nói chuyện mà không giữ lời.”

Tống Lương Trác hơi cau mày, cũng không đáp lại.

Tiểu Thất ngồi xuống dưới gốc cây, từ trong lòng lấy ra quyển sách được cất giữ như báu vật đưa qua. Tống Lương Trác để hộp xuống, cầm lấy rồi ngồi xuống đối diện, mở ra vài trang bất kỳ, vẻ không tin trong mắt chậm rãi biến thành kinh hỉ.

“Khơi thông sông, tu sửa đê, xây cống? Còn có, bức tranh của nàng?” Tống Lương Trác ngẩng đầu cười.

Tiểu Thất dụi dụi mắt, nghiêng đầu tránh tầm mắt làm người khác không tự nhiên của Tống Lương Trác. Kìm nén trong chốc lát lại không nhịn được, cười ha ha, đắc ý nâng nâng cằm nói: “Chính là ta vẽ, Tống tri huyện ngươi xem xem ở phía sau kìa, nếu đó là hình ảnh của mấy năm sau thì thật tốt? Hắc hắc, lúc đó ta cùng phu quân nhà ta...”

Tiểu Thất liếc Tống Lương Trác một cái, xấu hổ che miệng cười cười: “Thế, chính là tốt lắm, có phải không?”

Tống Lương Trác cúi đầu trầm mặc chốc lát, gật đầu rồi bắt đầu ăn cơm. Tiểu Thất giống như không lấy được đồ chơi, cau mày bĩu môi quay đi, hồi lâu hắng hắng giọng rồi nói: “Nhân tiện này?”

Tống Lương Trác ngẩng đầu, chỉ là không có ý cười. Tiểu Thất thấy hắn khôi phục gương mặt không chút biểu tình có chút mơ hồ, mơ hồ rồi lại bắt đầu khẩn trương.

Tiểu Thất gảy gảy tay, Tống Lương Trác khẽ thở dài, ngoắc ngoắc miệng nói: “Tiểu Thất làm tốt lắm, là lúc trước Tiểu Thất thu thập sao?”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, chu miệng nói: “Đúng vậy, là Lục Liễu nói vậy.”

“Lục sư gia nói cho nàng?”

“A? Không, không biết. Làm sao vậy?”

Tống Lương Trác buông đũa, nâng tay xoa xoa đầu Tiểu Thất, Tiểu Thất run rẩy một chút, toàn thân nổi da gà!

Tống Lương Trác nhẹ nhàng mở miệng, “Tiểu Thất sợ ta?”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, cau mày suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Không biết, chính là, cảm thấy là lạ thôi.”

“Tiểu Thất đừng sợ ta.”

Tiểu Thất gật đầu, thấy vẻ mặt hắn không có biểu tình gì, cũng không lộ ra thần sắc tức giận, cười nói: “Ta đang nghĩ đi theo ngươi đắp đê.”

“Tại sao?” Tống Lương Trác cười nhạt.

“Không tại sao, ta chỉ thích.”

Tống Lương Trác gật đầu, “Tốt, để hai ngày sau ta xử lý vụ sự ở nha môn, chờ hết bề bộn ta sẽ mang nàng đi.”

Tống Lương Trác đưa bát qua, “Tiểu Thất cũng chưa ăn cơm trưa, nàng cũng ăn đi.”

Tiểu Thất nhìn giò heo đầy thịt, lắc đầu cầm lấy một khối bánh, “Ta không ăn thịt heo.”

Tống Lương Trác nhướng mày, gắp một khối củ cải đưa qua, Tiểu Thất lắc đầu, “Có mỡ heo đây!”

Tống Lương Trác lại lấy một miếng bánh bao, lấy mỡ dính ra rồi lại đưa qua. Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, hai má liền đỏ bừng lên. Tiểu Thất cầm đũa ăn, cúi đầu một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Ta không phải tri huyện phu nhân thật sự, Tống tri huyện cũng đừng, cũng đừng đối tốt với ta đi. Ta biết ngươi không thích ta, ta bây giờ, bây giờ cũng, cũng không...”

“Tiểu Thất!”

“Uhm?”

Tiểu Thất hốc mắt hoe đỏ ngẩng đầu, Tống Lương Trác nhìn chằm chằm Tiểu Thất một lát, lắc đầu nói: “Không có gì, Tiểu Thất đừng suy nghĩ nhiều, sau này chúng ta sẽ bàn lại.”

“Oh.” Nhưng là, nói chuyện gì đây? Tiểu Thất đáp ứng, tay nắm bánh không biết thế nào mà hơi run rẩy, hai mắt cũng cay cay theo.

Thật là! Tiểu Thất cắn cắn môi cố gắng không rơi lệ, nhẹ giọng nói thầm, “Vừa nhắc ma thì gặp ma, không phải vừa muốn nói không thích hắn hay sao? Thật là không có tiền đồ mà!”

Tiểu Thất rầu rĩ, lấy củ cải Tống Lương Trác gắp qua ăn bánh, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện nhiều. Tống Lương Trác có vẻ suy tư về cái gì, cũng không gợi chuyện, chỉ là gắp củ cải cho Tiểu Thất đang trong trạng thái buồn bực ăn xong bánh rồi mới ăn cơm.

“Đại nhân.” Một giọng nữ tử như vàng oanh xuất cốc cắt đứt suy nghĩ rối rắm của Tống Lương Trác, cũng đem Tiểu Thất đang ở cõi thần tiên quay trở lại.

Tiểu Thất mờ mịt ngẩng đầu nhìn, mắt thấy Thải Vân đã đổi y phục, chu chu miệng rồi cúi đầu xuống. Thải Vân nhìn thoáng qua Tiểu Thất, xấu hổ ngượng ngùng hướng Tống Lương Trác cười cười, nói: “Đại nhân, Thải Vân đã mang rau trộn, đại nhân cũng không vào thôn dùng cơm, thức ăn này...”

Thải Vân nói đến đó thì ngừng lại, chỉ còn chờ Tống Lương Trác gật đầu. Tống Lương Trác lắc đầu nói: “Tạ ơn hảo ý của Thải Vân cô nương, tiện nội đã mang thức ăn đến đây.”

Mày liễu của Thải Vân hơi nhăn, mím môi nói: “Thải Vân cũng đã mang đến đây rồi, đại nhân ngài xem thử?”

Tống Lương Trác thở dài, quay đầu nhìn Tiểu Thất nói: “Phu nhân xem thức ăn này, có thích?”

Tiểu Thất thật thà nhìn vào lồng cơm một chút, thấy đều là rau xanh, có một cây tươi tốt sáng bóng, nhìn cũng rất kích thích, Tiểu Thất gật đầu, “Tốt lắm đấy.”

Tống Lương Trác tiếp nhận lồng cơm, lấy thức ăn ra, cầm lồng cơm trả lại, hướng Tiểu Thất chỉ bảo: “Phu nhân đã thích, nên cảm ơn hảo ý của Thải Vân cô nương mới đúng.”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, gật đầu “Oh” một tiếng, quay đầu thấy Tống Lương Trác đang nhìn mình, lại nói thêm một câu, “Làm phiền cô nương rồi.”

Thải Vân ở lại cũng không được, đỏ mặt hành lễ, cúi đầu trở về thôn.

Rau xanh quả thật rất ngon, Tiểu Thất muốn gắp vài đũa ăn rồi lại thu đũa trở về. Tống Lương Trác cười nói: “Tiểu Thất thích ăn cái này?”

Tiểu Thất gật gật đầu rồi lại gác cằm, ôm gối nhìn về phía hà đê xa xa, Tống Lương Trác khẽ thở dài, mơ hồ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không nắm giữ được.

Nàng muốn đối tốt với người nào đó thì có thể thuần túy đến thế. Quyển sách mỏng này, không biết đã tốn mất bao nhiêu tâm tư của nàng. Nàng làm ra, sợ là không chỉ bấy nhiêu tâm tư. Ở giữa bức tranh là một đôi nam nữ, phải là hắn cùng nàng, đây hẳn là nguyện vọng của nàng đi.

Tống Lương Trác nhìn sườn mặt của Tiểu Thất có chút xuất thần. Một tiểu cô nương mới mười bảy tuổi, có lẽ vài đêm ngủ cùng, đối với nàng mà nói cũng không khác gì hai miệng cùng ăn thức ăn.

Có lẽ, đến lúc hảo hảo nói chuyện rồi.