Editor: Sakura Trang
“Tỉnh chưa? Tỉnh thì đỡ hắn ngồi dậy, sẽ dễ sinh hơn.” Bạch Hạo từ ngoài bước vào, Lạc Hi cũng tới, người một nhà vì Tiêu Thức nóng nảy không thôi.
“Ngô… Đau”
Lạc Hi ở bên cạnh không nhịn được nắm chặt tay, ngoài miệng lại nói không chút lưu tình “Bây giờ biết đau, thân thể mình là tình trạng gì mà không biết sao? Còn để mặc cho tiểu Xi làm liều.” Hắn lại quay người gõ lên đầu của Lạc Xi, “Con cũng vậy, nhìn nó như vậy con cũng nhẫn tâm làm được.”
Thật vất vả ngồi dậy, Bạch Hạo tách hai chân hắn ra, bụng trĩu xuống không ít nhưng vẫn cao vút, Tiêu Thức không nhìn thấy tình hình dưới người, người xung quanh lại nhìn rõ ràng không chớp mắt.
Tiêu Thức hơi có chút ngượng ngừng, muốn khép chân lại một chút, lại bị Bạch Hạo ngăn lại, “Không cần xấu hổ với phụ thân, khép chân lại hài tử sẽ không ra được.”
Lúc này cơn co thắt lại đến, trong bụng vặn xoắn, tất cả ngũ tạng lục phủ bị chèn ép, cũng đã chống ở cửa ra, mặc dù Tiêu Thức thẹn thùng vô cùng nhưng cũng không thể làm gì hơn là tách chân ra càng rộng.
Chỗ đó sưng đỏ, nhìn một cái liền biết mới vừa trải qua chuyện gì, Bạch Hạo xoa đè bụng của Tiêu Thức, hài tử đã vào chậu từ lâu, tiểu tử Lạc Xi này đang làm gì vậy, bình thường nhìn thật đáng tin, lúc mấu chốt… Là ngại hai đứa đang quá yên bình sao?
Lúc này Lạc Xi đang tự trách không ngừng, tại sao mình lại không kìm được lại làm theo ý hắn, hắn học tập không ít chuyện thai phu cần chú ý ở chỗ Bạch Hạo, hồi nhỏ Tiêu Vô Viễn bị trúng cổ, thân thể không tốt, mang thai hài tử của hắn lại liên tiếp bị đả kích, cũng đã nhịn nhiều tháng như vậy chỉ còn mấy ngày cuối cùng này…
Mới vừa chịu qua một trận đau nhức, lúc này Tiêu Thức mới thực sự là tỉnh táo lại, biết mình đang làm gì.
Tiêu Vô Viễn mệt không có sức lực, vẫn cố chống nở một nụ cười mệt mỏi, kéo nhẹ vạt áo bên dưới của Lạc Xi, “Thế nào? Ách… Hài tử muốn đi ra ngươi không vui sao?”
Lạc Xi cầm ngược lại tay của hắn, “Vô Viễn… Vô Viễn, thật xin lỗi, ngươi phải thật tốt, thật xin lỗi…”
“…” Tiêu Thức muốn nói gì đó nhưng bị đánh gãy, lại đến, làm sao lại đau như vậy chứ, hắn không nhịn được dùng sức, lúc ngã xuống khóe mắt rỉ ra nước mắt, yếu đuối xinh đẹp, “Không cần xin lỗi, giữa chúng ta, vĩnh viễn không cần nói xin lỗi có được hay không, a — “
Tiếng kêu đau không kìm được phát ra, để cho thành tường kiên cố trong lòng Lạc Xi hoàn toàn sụp đổ, nước mắt một giọt lại một giọt không ngừng rơi, từ con mắt xinh đẹp như vậy chảy xuống, sao rơi cũng không đẹp hơn.
Lạc Hi và Bạch Hạo ở một bên đều ngẩn ra, còn trẻ thì vận mệnh trêu người, quan tâm chăm sóc với Lạc Xi đều rất ít, cũng may Lạc Xi nghe lời hiểu chuyện, ngay cả ban đầu Tiêu Thức bị mang đi cũng chưa từng khóc, hôm nay như vậy là trước đây bọn họ chưa từng thấy.
Tiêu Thức cũng chưa từng thấy hắn khóc bao giờ, luống cuống, nhất thời cũng quên dưới người mình đang chịu đựng cái gì, “Ngươi, ngươi đừng khóc a, cũng không phải rất đau.”
“Đừng phân tâm, chuyên tâm dùng sức.”
Lạc Xi lau qua loa nước mắt trên mặt, không nói chuyện với hắn nữa, cẩn thận cảm thụ hắn lần lượt dùng sức thúc vào sinh miệng, ở hắn thở dốc thì giúp hắn xoa eo.
Hoa hải đường năm ấy không đỏ lắm, Lạc Xi yên lặng thu hồi tất cả y phục màu đỏ, Tiêu Thức hỏi hắn tại sao đột nhiên chán ghét màu đỏ, hắn trêu chọc nói bởi vì người già rồi không thích nữa, Tiêu Thức vĩnh viễn cũng sẽ không biết, năm ấy hắn sinh con, chảy máu đầy giường, cũng cắm một cây đao mang tên sợ hãi ở trong lòng nam tửb này.
Gian phòng này giống như là bị người làm phép, một chút cát cũng mài thần kinh con người, chân thật rơi vào trên người của Tiêu Vô Viễn. Mà ngoài phòng, hoa nở hoa tàn, từ hoàng hôn đến nắng sớm, người bán hàng rong dựng than, chưa từng bởi vì bất kỳ ai mà thay đổi.
“Dùng sức Thức nhi, lập tức có thể thấy hài tử!”
Quá đau… Quá đau, nếu để cho hắn chọn một lần nữa hắn tuyệt không muốn mang thai hài tử, nếu như là vì Lạc Xi, như vậy… Hắn nguyện ý.
“Ra, đi ra.”
Ra khỏi cơ thể người sinh ra mình, kèm theo một tiếng khóc vang phá tan bình minh, Bạch Hạo ôm một oa oa rất khỏe mạnh đỏ bừng từ dưới người của Tiêu Thức ra, rửa ráy một lượt, lại quấn vào tã lót.
Nước ối lẫn vào máu còn đang chảy không ngừng, bụng cũng không nhỏ xuống quá nhiều, phía trên hiện đầy ấn đỏ kinh người do đầy dồn. Tiêu Thức tham lam hô hấp, ngực phập phồng trên dưới tỏ rõ hắn mới vừa làm một chuyện vĩ đại biết bao —— trao cho một đứa bé sinh mạng…
“Ngươi, hô ~ không đi nhìn một chút sao?”
“Lúc mới vừa ôm ra ta có nhìn, rất tốt rất khỏe mạnh, giống như ngươi!”
“… Là ta, là… Sinh, ách —— “
Ca ca đi ra, tiểu tử trong bụng dĩ nhiên cũng không cam lòng yếu thế, đạp bắp chân mấy lần bắt đầu tìm đường ra.
“Vô Viễn… Vô Viễn lợi hại nhất.”
“Hắc…” Bởi vì chảy máu quá nhiều lúc này sắc mặt Tiêu Thức trắng bệch một mảnh, cả người giống như mới từ trong nước vớt ra vậy, thậm chí ngay cả trên lông mi cũng dính mồ hôi, lời nói tan vỡ nhưng vẫn cố đáp lại lời của Lạc Xi “Lời này, nếu, ta có thể, nghe được, ở trên giường, thì, tốt hơn!”
Lạc Xi khóc không ra nước mắt, người này ngay cả lúc này vẫn nghĩ mấy chuyện đó sao? Ôm lấy Tiêu Thức yếu đuối, tay đặt ở cạnh bụng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cơn co thắt vặn xoắn trong bụng, độ cứng kia không giống với bình thường, Lạc Xi chỉ đụng chạm đơn giản là có thể cảm thấy sợ hãi, đây chính là cái giá phải trả khi muốn nghịch thiên sinh con sao…
“Nếu như Vương gia có thể sinh hạ hài tử trong bụng, ngày thứ hai vẫn còn đủ sức khoẻ gọi tên ta, vậy từ nay Vương gia làm phu ta làm thê có cái gì không được, trên dưới đều có thể đảo ngược!”
Trong mắt Tiêu Thức mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo ẩn tình.
Ta làm phu ngươi làm thê tự nhiên là tốt, đến nỗi trên dưới…
Chỉ nguyện lòng quân tựa như lòng ta…