Tiêu Thanh Nhập Nhĩ

Chương 31




Edit: Sakura Trang

Sau ngày hôm đó, Tiêu Thức không có nhắc lại chuyện đi gặp Lạc Xi, cả ngày ở trong phòng uống thuốc, cho cá ăn, mắt thường có thể thấy được gầy xuống, bụng lại càng có vẻ to hơn, y phục mỗi ngày đều cần đổi cỡ mới, cuối cùng liền không buộc eo, mặc thành trường bào.

Người không tìm chuyện, chuyện lại tìm người, hôm nay Tiêu Thức ngồi ở cạnh bàn tròn phơi nắng như thường lệ, vừa đứng lên phát hiện trời đất quay cuồng, trên chân như đạp mây, người lảo đảo muốn ngã xuống.

Một người luôn một mực nấp trong chỗ tối đạp khinh công đến, một tay vững vàng ôm Tiêu Thức vào trong ngực, tránh khỏi tình huống đột nhiên xảy ra, còn thuận tay xoa bụng của Tiêu Thức.

Tiêu Thức tựa vào trên vai người kia, chờ đợi trước mắt dần dần rõ ràng, vốn định nói với hắn mấy câu, nhưng chẳng may tay khoác lên hông lại chạm vào ống tay áo trống rỗng, Tiêu Thức vuốt ve lớp vải kia, lời trách cứ cũng không nói được ra khỏi miệng.

Người nọ che chở eo của hắn đỡ hắn ngồi xuống, Tiêu Thức thấy người nọ dùng mặt của người xa lạ, ánh mắt né tránh, trong lòng khổ sở “Ngươi vẫn không muốn gặp ta sao?”

“Vương gia nhận lầm người, tiểu nhân là hạ nhân mới tới giáo phái”

“Hồng Nguyệt giáo không hổ là võ lâm đại giáo, ngay cả hạ nhân võ công cũng cao như thế, sau này liền do ngươi chăm sóc cuộc sống thường ngày của bổn vương đi”

Lạc Xi quỳ một gối chạm đất, giơ một đoạn ống tay áo trống rỗng lên, lại thả nó rủ xuống, ống tay áo kia bay trong gió vô cùng nhức mắt “Thân thể tiểu nhân không lành lặn, thân thể hiện tại của Vương gia không như trước, nên để cho mấy nô tỳ lành lặn cẩn thận đến phục vụ mới phải.”

“Đủ rồi, Lạc Xi!” Tiêu Thức vỗ bàn lên, mình hạ bậc thang đến mức này, hắn vẫn tình nguyện giả bộ câm điếc như vậy, “Ngươi cũng biết bây giờ thân thể ta không như trước, chẳng lẽ muốn ta tự mình chịu đựng qua mấy tháng, cuối cùng một mình sinh con hay sao?”

“Tiêu Thức ngươi không cần như vậy… Ta không trách ngươi”

“Ngươi…” Tiêu Thức vốn còn muốn phản bác, lại bị trong bụng huyên náo không nói nên lời, hai tay ôm bụng cúi người.

“Ngươi không sao chứ!” Lạc Xi vội vàng đỡ hắn, tay đặt ở trên bụng như núi nhỏ trấn an hài tử đang làm ầm ĩ, cẩn thận lại rụt rè, “Lần đầu tiên động sao?” Giọng nói kia nhẹ như không để ý, nhưng sự run rẩy kích động lại không giấu được.

Tiêu Thức vốn còn tức giận, nhìn bộ dáng mong đợi của hắn, mủi lòng, mắt đen hơi đảo loạn, thôi thì để cho trong lòng hắn vui mừng một chút đi, vì vậy gật đầu ừ một tiếng kèm theo mỉm cười ấm áp.

Ai ngờ Lạc Xi của mừng rỡ không có kéo dài bao lâu liền lập tức nhíu mi, “Quá mệt mỏi, ngươi làm sao chịu nổi chứ?”

“Cút ngay…” Tiêu Thức căm tức hất tay hắn đặt trên người mình ra, hài tử làm ầm  ĩ hơn, oan ức như vỡ đê, “Lạc Xi, ta là thật xin lỗi ngươi, vì vậy ngươi ngay cả hài tử cũng không cần phải không?” Sau đó tự giễu cười một tiếng, lại nói tiếp “Tốt lắm, là bổn vương không biết liêm sỉ, cứ đòi sinh con cho ngươi được chưa…”

Thu phong khởi hề vân phi dương, nhân gian chính đạo thị thương tang

Lạc Xi bị lời nói trực tiếp cho thấy cõi lòng này khiến đầu óc nổ tung trống rỗng, chợt quên đáp lời, đời người như trò đùa, số mạng trêu người.

Hài tử động lợi hại, chỉ chốc lát Tiêu Thức liền cảm giác một thân mồ hôi, hắn đưa tay vuốt qua bụng, đệm ở bụng dưới tròn trịa, để cho thai bụng dưới áo khoác rộng lớn có thể thấy rõ hơn “Cha hẳn đã nói với ngươi, thai này là song sinh, thời điểm sinh sản tương đối khó khăn, ở thời gian mang thai cần làm nhiều chút để… mở rộng, khụ khụ, có làm hay không tuỳ ngươi, dù sao đứa bé này ta chắc chắn sinh” Tiêu Thức nói xong chống eo đi vào trong phòng, đi ngang qua Lạc Xi còn cố tình ưỡn bụng về trước.

“Song sinh?…”  Cha chưa nói qua a, kia Tiêu Thức há chẳng phải là càng không dễ dàng, nhưng hắn cần mình sao? Lạc Xi âm thầm nghĩ ngợi, vì vậy nhỏ giọng thì thầm “Chắc có cái loại ngọc thể đó chứ nhỉ?”

“A — “

Vì vậy Lạc Xi liền bị vật thể không biết tên bên trong nhà bay ra đập một cái…

Mà Tiêu Thức chính là nằm một buổi chiều, sáng sớm bị Lạc Xi chọc tức, khi mặt trời về tây, Tiêu Thức vẫn là chống người đi tìm Bạch Hạo muốn thuốc an thai, đặc biệt uống nhiều hơn mấy chén, hắn mặc áo mỏng tựa vào thành giường, nhìn ngọn nến đầy, giọt nến nhỏ xuống, đông lại, thầm hạ quyết tâm nếu như hắn không đến, mỗi buổi tối mình đều sẽ ngồi chờ hắn, cũng không tin hắn mãi thờ ơ.

Trời bắt đầu sáng, một bóng đen chạy vào bên trong viện…