Tiêu Thanh Nhập Nhĩ

Chương 21




Edit: Sakura Trang

“Thế nào? Tại sao đột nhiên ngất xỉu” Mấy ngày này thân thể Mộ Sí ngày càng nặng, tinh thần giống như cũng bị mang đi, thường xuyên tâm trạng hoảng hốt, không nhớ mới vừa ăn cơm, không nhớ mới vừa ngủ xong… Thậm chí không nhớ mình mang hài tử.

“Bây giờ y tiến vào mang thai thời kỳ cuối, ban đầu nhiếp hồn thuật của y không trừ hết, bình thường y dùng ý chí mình chống cự, hiện nay hài tử chia quá nhiều tinh lực của y, cho nên…” Trương thái y bất đắc dĩ nói, ban đầu bởi vì hoài hài tử không thể giải độc, hiện nay lại là bởi vì hài tử…

“Kia có thể lại bị người khống chế giống như ban đầu hay không?” Một màn kia Tiêu Diễn suốt đời khó quên, bây giờ nghĩ đến sát ý nơi đáy mắt của Mộ Sí cũng còn run sợ một chút.

“Không biết, chút độc này không đạt tới trình độ khống chế, nhiếp hồn thuật tổn thương người tổn thương mình, “

“Kia… Có thể thúc sinh hay không?”

“Không muốn!” Mộ Sí mới vừa u mê tỉnh lại liền nghe thấy Tiêu Diễn nói muốn thúc sinh, sao có thể y mới tám tháng.

“Khổng Dư, ngươi tỉnh, cảm giác thế nào?” Tiêu Diễn không chú ý y tỉnh lại, chỉ có thể nói tránh đi.

“Ta không muốn thúc sinh, ta có thể giữ vững đến đủ ngày” Mộ Sí làm sao chịu sẽ bỏ qua, y không thể để cho hài tử của mình còn chưa đủ tháng liền vội vã đi tới cái thế giới này.

“Được, chúng ta không thúc sinh” Tiêu Diễn không biết làm sao, suy nghĩ nếu như hơn một tháng này mình cẩn thận chăm sóc, hẳn sẽ không có chuyện gì.

“Vâng…”

Những ngày kế tiếp Tiêu Diễn tiến vào cảnh giác cao độ, mỗi ngày trừ vào triều thì chỉ ở Trường Thanh điện cùng Mộ Sí, ngay cả tấu chương cũng dọn tới Trường Thanh điện, bởi vì phải phòng ngừa vài cử động nguy hiểm của Mộ Sí…

“Đây là cái gì a?” Mộ Sí giơ tay lên định vỗ vào bụng của mình.

“Khổng Dư!” Cũng may Tiêu Diễn ngăn lại hành động đó của Mộ Sí, “Đây là bảo bối của ta và Khổng Dư”

“Và Khổng Dư? Có nhiều bảo bối?” Mộ Sí có chút ăn dấm, ở thời điểm y thần chí không rõ không nhớ ra được Tiêu Diễn, nhưng y cảm giác được Tiêu Diễn đối với y rất tốt, đột nhiên nghe hắn và người khác có bảo bối trong lòng thật không dễ chịu.

“Rất bảo bối, như con cá với nước, như ngôi sao với mặt trăng vậy” Gần đây Mộ Sí đều ngây ngô như vậy, đến Tiêu Diễn cũng không có chú ý tới y lần này có gì không đúng.

“Kia… Vậy ngươi cứ cầm đi, tại… Tại sao phải… Phải đặt ở nơi này của ta” Mộ Sí khóc thương tâm, thở mạnh không ngừng.

“Khổng Dư? Khổng Dư chính là ngươi a” Tiêu Diễn cuống cuồng nói, làm sao hôm nay ngay cả mình là ai cũng không nhớ.

“Hử… Là ta?”

“Dĩ nhiên a” Tiêu Diễn buồn cười.

Tiểu nhạc đệm tương tự như vậy còn có rất nhiều, có lúc Mộ Sí sẽ không để ý bụng trầm nặng trước người phút chốc nhảy vào trong ngực của hắn, có lúc lại bị bị hài tử huyên náo phiền đến mức khóc bắt hắn cầm bảo bối này đi…

Thỉnh thoảng lúc thanh tỉnh Mộ Sí sẽ sờ bụng một cái trước, chắc chắn còn nhô cao, nhìn về phía Tiêu Diễn chống tinh thần cười nói với hắn “Cám ơn ngươi, Tử Chước”

Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.

“Cám ơn?” Tiêu Diễn đưa tay vuốt lỗ tai của y, nhẹ nhàng chạm vào vành tai.

“Ta yêu ngươi, Tử Chước “

Chỉ như vậy yên lặng qua một tháng.