Tiêu Thanh Nhập Nhĩ

Chương 20




Edit: Sakura Trang

“Quân hậu, quân hậu ngươi mau đi xem một chút đi…” Một tiểu công công vọt vào Trường Thanh điện, mắt thấy muốn đẩy cửa ra liền bị tiểu Trúc chặn lại nói: “Kêu to cái gì, quân hậu đang nghỉ ngơi, ồn ào đến quân hậu và tiểu hoàng tử ngươi có mười cái mạng cũng không đủ ngươi gánh”

“Bên ngoài thế nào?” Mộ Sí dậy sớm, hôm nay hài tử động lợi hại y căn bản không cách nào ngủ được.

Còn không chờ tiểu Trúc trả lời, tiểu công công kia phút chốc phốc quỳ xuống đất, ngôn ngữ khẩn cầu nói “Quân hậu mau đi xem một chút Hoàng thượng đi, hôm nay Hoàng thượng bãi triều liền phát giận thật lớn, đập hết tất cả đồ vật, hiện đang chuẩn bị phạt Thường công công, mạng người lớn bằng trời cầu quân hậu đi khuyên nhủ a!”

Mộ Sí tùy tiện tắm qua một cái liền đi theo tiểu công công, trên đường trong đầu nghĩ: Tiêu Diễn ngày thường thành thục ẩn nhẫn, làm sao lại phát giận lớn như vậy còn phạt hạ nhân.

Bên kia Tiêu Diễn, Tiêu Kỷ và Thường công công ba người vây quanh một vòng không biết đang nói gì, nhìn về phía Tiêu Diễn, nào có một chút vẻ tức giận, chỉ có đắc ý khi chuẩn bị ôm mỹ nhân về.

“Dẫn đi lĩnh ba mươi đại bản, không cho phép cầu tha thứ, ai cầu xin sẽ chịu phạt theo” Mộ Sí vừa mới tới liền nghe thấy Tiêu Diễn quát một tiếng.

“Bệ hạ tha mạng a, quân… Quân hậu cứu mạng a, mau cứu nô tài đi, nô tài trên có mẹ già tám mươi dưới có học trò thành đoàn, cả nhà dựa vào nô tài nuôi a, mau cứu nô tài đi…”

Mộ Sí nhìn Thường công công, trong lòng không biết thế nào cảm giác có chút khoa trương, chẳng qua ba mươi đại bản cho dù đánh cũng không đến chết a, chẳng qua Mộ Sí không nghĩ nhiều, đỡ eo liền muốn quỳ xuống “Bệ hạ, không biết Thường công công phạm vào lỗi gì, nhưng dẫu sao đi theo người nhiều năm, nhẫn nhục chịu khó, mong bệ hạ tha một lần”

Tiêu Diễn nhìn Mộ Sí quỳ xuống muốn đứng dậy đi đỡ, lại bị Tiêu Kỷ đứng bên người đè xuống nháy mắt ra dấu với Thường công công. Thường công công lập tức đỡ Mộ Sí dậy “Nô tài một cái mạng tiện, quân hậu người nặng đừng nên quỳ, đừng nên quỳ a”

Trong đầu Mộ Sí nghĩ: Để cho ta cứu cũng là ngươi, không để cho ta cứu cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a…

Mộ Sí nhìn về phía Tiêu Diễn, Thường công công và Tiêu Kỷ cũng biết điều lui ra ngoài, Mộ Sí mở miệng nói “Bệ hạ sao vậy, sao lại phát giận lớn như vậy”

Trong lòng Tiêu Diễn vui mừng, trên mặt lại biểu hiện vẻ đau buồn “Hôm nay trên triều các đại thần khuyên trẫm nạp phi bị trẫm đè xuống, quân thần không hợp, quân hậu của trẫm cũng mâu thuẫn với trẫm, để cho trẫm cốt nhục chia lìa, cô đơn bơ vơ, ngươi nói trẫm có nên tức giận hay không?”

Lần này Mộ Sí coi như hiểu, một chủ một tó diễn trò cho y thấy, chỉ là xem y có nhận hay không thôi.

Bây giờ Tiêu Diễn vô cùng khẩn trương, Khổng Dư… Ngươi có biết tâm ý ta sao.

Mộ Sí gật đầu, mỹ nhân mỉm cười mắt như sao sáng. Nắm tay của Tiêu Diễn phủ lên bụng lớn của y, sờ một vòng từ trên xuống dưới, đặt lên vị trí hài tử mới vừa đá động “Con lớn rất nhanh”

Tiêu Diễn cảm thụ bụng so với một tháng trước càng tròn to, vội vàng đỡ lấy eo thon của Mộ Sí, bụng lớn như vậy y làm sao chịu nổi “Khổ cực ngươi”

“Không có sao, con thật biết điều”