Editor: Thùy Linh
“Ôi trời, đừng làm loạn nữa”, ánh mắt Niệm Sơ từ bảng đen dời đi khẽ cáu liếc cậu một cái, nhưng điều đó chỉ làm Âu Thông thần hồn điên đảo, vì thế cậu càng muốn tiến thêm một bước
Cậu đưa tay ra bắt lấy lưng ghế, chiếc ghế lay qua lay lại làm Niệm Sơ không thể đứng vững, cô liền nhảy xuống đá chân cậu, Âu Thông nhảy nhảy hai cái đã né được vừa nhìn Niệm Sơ vừa cười đắc ý
“Âu Thông, cậu ngứa da đúng không?”, Niệm Sơ nghiến răng nghiến lợi nhướng mày trừng cậu
Âu Thông lập tức giơ tay đầu hàng, “Xin lỗi, mình sai rồi”
Niệm Sơ không để ý tới nữa, cô tiếp tục đứng lên ghế vẽ, Âu Thông lần này không dám quấy rối ngoan ngoãn ngồi phía sau nhìn cô.
Những người đi theo Âu Thông vào lớp đứng ngồi không yên, vừa làm mặt quỷ, vừa có chủ đích sâu xa, vội cầm lấy cặp sách chào tạm biệt
“Thông ca, bọn em đi trước”
“Đi đi”, Âu Thông đang bận nhìn Niệm Sơ, không buồn quay mặt lại
“Ở lại chơi vui vẻ”
Một đám con trai vừa mang cặp sách vừa đẩy nhau, cười hi hi ha ha đi xa, Niệm Sơ liếc xéo người phía sau một cái, tù ý mở miệng: “Sao cậu không đi?”
“Cậu đoán xem?”
“Không thèm đoán.” Niệm Sơ tranh thủ tô màu, chán nản mắng một câu
Cô thu lại tinh thần, chuyên tâm hoàn thành bức vẽ, báo tường đối với Niệm Sơ không quá khó khăn, từ tiểu học cô đã phụ trách việc này, tất cả những bài lớn trong lớp đều do chính cô làm
So với việc vẽ các bức tượng ở lớp học vẽ kia, mấy cái này còn dễ hơn nhiều
Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Niệm Sơ đã vẽ xong
Cô từ trên ghế nhảy xuống, đứng nhìn tấm bảng từ xa rồi hài lòng mà gật gật đầu
“Lớp trưởng, trình độ của cậu trước sau gì cũng vẫn cao siêu như thế!”Âu Thông ánh mắt ngạc nhiên, không thể nhịn được mà khen ngợi
“Còn phải nói!” Niệm Sơ kiêu ngạo hất cằm
Phần của mình cô đã xong, những người khác cũng tới làm rồi hoàn thành, Tốc độ làm báo tường rất nhanh chóng mà hoàn thiện, cả bảng đen đều được vẽ kín trước khi trời tối
Màu sắc của báo tường là màu sáng, sự hòa hợp của phông chữ gọn gàng và hình vẽ, ở giữa chính là chủ đề, vừa xinh đẹp lại có khí chất
Tô Lê vừa lòng gật đầu, trong mắt phát ra tia sáng: “Lần này chắc chắn sẽ đoạt giải”
“Đúng vậy” những người khác cũng gật đầu theo, cảm giác tự hào ngay lập tức làm tiêu tan đi sự mệt mỏi trước đó
Chỉ còn lại sự thỏa mãn hạnh phúc
Sau khi rửa tay xong mọi người thu cặp sách về nhà, ra cổng trường đường ai nấy đi, nhà Niệm Sơ cách trường học không xa, chỉ mất 20 phút, không cần xe buýt
Cô nhìn người đứng bên cạnh là Âu Thông, nghi hoặc nhíu mày: “Sao cậu còn ở đây?”
Thật quái lạ, từ trước đến nay cậu ta đều khoác lác thế nhưng bây giờ lại ấp a ấp úng, ậm ừ mở miệng: “Chuyện này, là do mình muốn về trễ một chút”
“À”, Niệm Sơ gật gật đầu, kéo cặp sách lại rồi đi về phía trước, chỉ là đi được hai bước, phía sau lại có tiếng bước chân
“???”, cô quay đầu lại thấy Âu Thông đi theo phía sau
“Mình..mình đưa cậu về”, ánh mắt cậu căng thẳng, không dám nhìn cô
“Cậu điên rồi sao?”, Niệm Sơ nghiêm túc hỏi lại
“Cậu..thật đáng ghét!”
Âu Thông tức giận giậm chân, xoay người mang cặp đi xa, Niệm Sơ đứng yên ở phía sau liền rùng mình, cả người đều nổi da gà
Lúc về đến nhà trời đã tối, Đàm Nhã đang dọn đồ ăn, Niệm Sơ liền vứt cặp sách sang một bên liền ngồi vào bàn cầm chén đũa ăn cơm, ăn được mấy miếng lại nghe Đàm Nhã nói
“Báo tường xong rồi à?”
“Vâng”, Niệm Sơ gật đầu, chuyên tâm nhai đồ ăn trong miệng
“Thế nào, có thể đạt giải không?”
“Mẹ!”, Niệm Sơ dừng động tác, nhìn khẽ rồi thở dài: “Mẹ có biết cảm giác vừa đi học về lại gặp chủ nhiệm lớp ra sao không? Con chính là cảm giác đó”
“Ôi, đứa nhỏ này!” Đàm Nhã không còn lời nào để nói, quay đầu về phía Niệm Thanh tìm sự trợ giúp, người nọ chỉ gật đầu, nói một câu thấm thía: “Niệm Niệm, con thật khổ”
Đàm Nhã: “….”
Cơm nước xong, Niệm Sơ lập tức tắm rửa thay quần áo, sau đó ôm sách chạy qua chui vào phòng Lý An Nhiên
Anh đang ngồi đọc sách
“Có chuyện gì lại phồng mặt lên thế kia?”, tư thế của anh không thay đổi, nhìn Niệm Sơ thuận miệng hỏi
“Em bị nghẹn thở chết mất!” Niệm Sơ kéo cái ghế dựa ngồi xếp bằng bên cạnh anh
Hai chân trắng nõn cứ như vậy vắt lên ghế hơi bắt mắt, Lý An Nhiên lặng lẽ nhìn rồi dời đi, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh có thể tưởng tượng cảm giác cùng ăn cơm với chủ nhiệm lớp ra sao không?”
Động tác lật sách của anh liền dừng lại, nghiêng đầu mở miệng: “Là mẹ em à.”
“Đúng vậy, mẹ cứ hỏi chuyện trong lớp, làm em cảm thấy như đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm vậy”, Niệm Sơ buồn rầu
“Vậy thì em đừng xem mẹ như là giáo viên chủ nhiệm, cứ coi như kể chuyện thường ngày trên lớp với mẹ là được mà”
Niệm Sơ nghẹn họng, lúc sau mới khóc lóc: “Thần thiếp không làm được a…”
Trên đầu bị gõ một cái, âm thanh trầm thấp nghiêm túc vang lên: “Đừng nói năng bậy bạ, nói chuyện đàng hoàng.”
“….”
Phải nói rằng sau khi được Lý An Nhiên khai thông, Niệm Sơ nói chuyện với Đàm Nhã đã cảm thấy tốt hơn một chút, nhẹ nhàng đi vài phần
Ngày hôm sau, khi mọi người đến lớp nhìn thấy báo tường phía sau lớp học đều mở miệng khen không dứt, đặc biệt là bức tranh ở giữa
Nghe nói là do Niệm Sơ vẽ, ánh mắt mọi người đối với cô đều sùng bái ngưỡng mộ
Còn chưa vào lớp mà mọi người đều vây quanh Niệm Sơ cao hứng cùng cô nói chuyện
Niệm Sơ tính tình rất tốt, đối với ai cũng không cự tuyệt, ai hỏi cái gì đều nghiêm túc trả lời, bầu không khí rất nhộn nhịp
“Haiz, Hứa Tường, cậu nói xem, cùng lắm không phải chỉ là một bức tranh thôi sao?” Tôn Lị nhìn về phía Niệm Sơ chu môi, khinh thường nói: “Có cần phải như vậy không?”
“Ai biết được, nhưng mọi người hình như rất thích..” Hứa Tường cười lạnh một tiếng, trên mặt không có chút cảm xúc
“Không biết xinh đẹp chỗ nào mà được nhiều người yêu thích nói chuyện đến vậy”, Tôn Lị tức giận bất bình nói
“Là con gái của chủ nhiệm lớp, thành tích học tập tốt, lại là lớp trưởng, cậu không thích kiểu này à?” Giọng nói Hứa Tường khinh khỉnh
Trong lớp cô cũng rất nhiệt tình, nhưng không biết vì sao, mọi người đối với cô đều rất khác so với Niệm Sơ
Hứa Tường cảm thấy mình tốt hơn những người khác, mỗi khi nói chuyện ánh mắt sẽ tỏa sáng
Cô muốn cái gì đều phải đạt được cái đó
Nhưng về gia thế, thành tích, mọi người yêu mến, còn có một người luôn cưng chiều, cùng nhau lớn lên, là thứ mà cô không có
Hứa Tường cũng không thể phủ nhận, cô muốn được giống như Niệm Sơ
Cô gái bên cạnh vẫn còn đang được mọi người vây quanh khen ngợi, nụ cười sáng lạn xinh đẹp
Bỗng nhiên thấy khó chịu ở ngực, Hứa Tường dời di tầm mắt, nhìn chằm chằm phía trước, hơi hơi hé miếng nhẹ nhàng thở
Giống như một con cá voi bị mắc cạn, mất sức
“Niệm Niệm.” Một âm thanh quen thuộc vỡ vào màng nhĩ, Hứa Tường theo quán tính lập tức nhìn anh, người kia đang đối mặt với cô gái giữa đám đông, cười ôn nhu
“Mẹ em gửi anh sữa bò em quên mang theo.”
“Cảm ơn anh!”
Gương mặt kia đang tươi cười, nháy mắt lại trở nên nghiêm túc, lộ ra dáng vẻ của một thiếu nữ e thẹn, làm người ta cảm thấy yêu thích
Quả nhiên, người đối diện cũng cảm thấy thế
Thoáng chốc, một trái tim giống như bị ngâm trong nước, dần dần trở nên mềm mại và nhăn nheo, nhịp đập hỗn loạn.
Thời gian bình chọn báo tường là buổi chiều thứ sáu, Niệm Sơ hôm ấy phải đi học cho nên hôm qua cô cùng với Tô Lê cố gắng hoàn thành
May mắn thay, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, và hiệu quả tốt đến không ngờ.
Niệm Sơ tâm tình không tồi, cùng bạn học bên cạnh hàn huyên vài câu, cho đến khi chuông reo mới lưu luyến ra về
Lúc Đàm Nhã tới lớp đã thấy báo tường ở phía sau, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng liền biểu dương vài câu.
Chạng vạng đúng giờ tan học, Niệm Sơ nhảy tới phía sau lưng Lý An Nhiên, lắc chân vô cùng sung sướng
“Anh!”
“Hửm?”
“Em kể cho anh nghe, hôm nay mọi người đều khen em vẽ đẹp ha ha”
“Niệm Niệm vẽ đương nhiên là sẽ đẹp”
“Báo tường lớp em lần này siêu cấp đẹp, mọi người đều khen không dứt miệng luôn đấy”
“Ừ, Niệm Niệm của chúng ta thật lợi hại”
“Ha ha ha”. Phía sau vang lên một tiếng cười ngây ngô, Lý An Nhiên không cần quay đầu nhìn cũng tưởng tượng được gương mặt kia đang sung sướng như thế nào, anh lắc đầu trên miệng nở một nụ cười
Tâm tình Niệm Sơ vẫn vui vẻ như thế cho đến buổi sáng hôm sau
Tấm bảng đen đằng sau, báo tường đã bị lau chùi đi không còn sót lại chút gì