Editor: Thùy Linh
Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Đồng hồ trên tường đcã điểm đúng 10 giờ tối, Niệm Sơ xoay cổ mới phát hiện người nào đó đang đứng ở cửa
Lý An Nhiên lẳng lặng đứng đó nhìn cô
“Ơ, anh về lúc nào vậy?” Niệm Sơ từng bước xuống thang, đưa tay cởi tạp dề
“Được một lúc rồi.” Lý An Nhiên giúp cô vén lọn tóc ra sau tai, nhẹ giọng trả lời
“Sao anh không kêu em?”
“Thấy em chuyên tâm như vậy không nỡ quấy rầy.”
“Dạ.”
Niệm Sơ đi đến phòng bếp rửa tay. Lý An Nhiên lấy nước uống thì bỗng nhiên hỏi: “Em chưa ăn cơm chiều đúng không?”
Niệm Sơ sửng sốt, lấp liếm
“Em ăn rồi nhưng bây giờ lại đói bụng quá, lát nữa kêu cơm hộp nha.”
Lý An Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, đi qua cốc đầu cô một cái rồi bật lửa nấu mì
“Em dọn dẹp hết rồi sao?” Lý An Nhiên kéo ghế dựa phía đối diện ra ngồi nói chuyện với cô
“Dạ, em trang trí trên tường một tí nữa là xong.” Niệm Sơ gắp mì, miệng thổi thổi
Lý An Nhiên cười nói: “Từ từ nào, đừng vội.”
Phòng vẽ được trang hoàng xong xuôi là Niệm Sơ thường xuyên ở đó đến nửa đêm. Không những vậy mà còn có nhiều người muốn hợp tác với cô
Tề Minh giới thiệu cho một vài người
Còn có Thành Giai, không biết người quen ở đâu ra mà toàn là nhân vật nổi tiếng, nói trong nhà có cháu gái rất thích tập tranh của cô nên muốn mua về
Đương nhiên Niệm Sơ vô pháp cự tuyệt, nhưng ngay cả Kỷ Vân, Lý Mẫn đều nói nhà có đứa em họ nên muốn mua một bộ về khoe
Nét vẽ của Niệm Sơ trẻ con nên đương nhiên mấy đứa nhỏ sẽ rất thích
Đại học năm ba đương nhiên khó rất nhiều so với năm hai. Niệm Sơ ở nhà, rời giường rửa mặt xong liền vào phòng vẽ tranh bắt đầu chuyên tâm học hành
Ch đến khi bụng kêu gào mới ra ngoài kiếm ăn
Mỗi ngày như vậy nhàm chán nhưng lại vô cùng thoải mái
Làm việc mình thích, tính ra là bận rộn nhưng cảm thấy phong phú, tuy nhiều khi mệt mỏi nhưng khoảnh khắc ấy cũng mau chóng tiêu tan
Mùa đông lại đến, tập tranh cũng phát hành đúng hạn, những tập vẽ được đặt trước cũng xong xuôi, ai nấy cũng vui mừng
Niệm Sơ bởi vậy mà cũng kiếm được ít tiền
Đàm Nhã và Niệm Thanh là giáo viên nhưng ở thành phố B này mỗi tấc đất là tấc vàng, tiền thuê nhà rất đắc
Tiền cô kiếm được không là bao nhiêu
Nhưng cô muốn tiết kiệm những đồng này để sau này dùng đến
Cuối năm công ti của Lý An Nhiên thường tổ chức họp thường niên. Lần này mang theo cô, tuy Niệm Sơ không thích tham dự nhưng Lý Khâm nói đã đính hôn rồi nên phải ra ngoài lộ mặt
Lý Khâm nói xong, Thư Giai liền nói nhỏ với cô: “Niệm Niệm, nói đơn giản là con đi công khai chủ quyền ấy, con không biết có nhiều người thèm con trai của dì đến mức nhỏ dãi à”
“Năm ngoái có đến bốn năm người cố ý đụng vào người nó, ai cha”
“…” Niệm Sơ nhìn Lý An Nhiên bên cạnh, anh ho nhẹ hai tiếng: “Mẹ, nồi canh sôi rồi.”
“Ơ, thật không?” Thư Giai kinh hoảng hỏi, Lý An Nhiên khẳng định gật đầu, mặt đầy chân thành: “Thật mà, con ngửi thấy mùi luôn rồi.”
“Vậy để mẹ đi xem.” Bà lập tức đứng dậy chạy vào phòng bếp. Lý An Nhiên sau đó kéo Niệm Sơ nói với Lý Khâm: “Ba, con lên lầu trước, ba mẹ cứ nói chuyện đi.”
Lý Khâm nhìn hai người rồi gật đầu
Trong phòng, Niệm Sơ dù bận vẫn ung dung ngồi trên giường, nhìn chằm chằm anh, trên mặt đầy thú vị
“Mấy cô gái trẻ có thơm không?”
“Có mềm mại không?”
Căn phòng tối tăm, tuy đã vào đông nhưng ấm áp. Niệm Sơ mặc áo lông màu trắng ngửa đầu nhìn anh cười, cổ áo rộng lộ ra cổ trắng nõn cùng xương quai xanh mảnh khảnh
Đôi tay cô chống ở hai sườn, thân mình hơi nghiêng về phía trước, cổ áo theo đó mà rũ dài xuống. Lý An Nhiên đứng ở trước mặt cô đương nhiên đã thấy hơn nửa
Anh than nhẹ, sau đó duỗi tay đè bả vai Niệm Sơ
“Không thơm cũng không mềm bằng em.”
“Anh muốn làm gì?” Niệm Sơ nằm trên giường, đôi tay bị anh đè lại. Lý An Nhiên nằm trên người cô, khóe miệng cười
“Làm việc.”
Nói xong, môi Niệm Sơ đã bị lấp kín, cô giãy giụa nhưng không thoát được, nức nở: “Sao anh lại…”
Lời nói đều bị nuốt vào trong bụng, Lý An Nhiên cắn cánh môi cô một hồi mới di chuyển xuống, cô cảm giác được mềm ướt dán ở trên da thịt. Niệm Sơ cố nén run rẩy, nói
“Em lại chọc anh chỗ nào sao.”
Động tác Lý An Nhiên chưa dừng lại, xoa thân người cô, giọng nói đến trầm khàn
“Vì em thơm tho mềm mại”
“Làm anh muốn thưởng thức.”
Oanh một tiếng, mặt Niệm Sơ đỏ ửng, nháy mắt cô như con tôm bị nấu chín
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, da thịt trong chăn dần toát ra một lớp mồ hôi, tương dán cọ xát, tiếng thở dốc than nhẹ giao hòa quanh quẩn trong phòng. Cách một cánh cửa
Thư Giai ở phòng khách lẩm bẩm: “Hai đứa kia thế mà lại gạt em, đúng là muốn làm loạn mà. À mà sao hai đứa lên lâu như vậy còn chưa xuống?”
“Ở trong phòng thì có gì vui..”
Lý Khâm đang đọc báo thì ngẩng đầu lên, đẩy cái kính trước mặt lên nhìn bà rồi lại cúi đầu, thuận miệng nói: “Mấy người sắp cưới đều muốn ở riêng bên nhau, em không cần lo cho tụi nó.”
Nằm ấm áp trong chăn, Niệm Sơ cả người bủn rủn
Cô ngước mắt nhìn lên thấy môi sắc anh đỏ bừng, gương mặt ửng hồng với lông mi nồng đậm dài cong vút cong nhè nhẹ
Lý An Nhiên bắt được tay cô, sau đó cúi đầu hôn bờ vai trắng tinh tế. Thân mình Niệm Sơ lại run rẩy
“Đừng làm loạn nữa” cô lẩm bẩm
Lý An Nhiên lại hôn phía sau lưng cô
“Em mệt mỏi rồi..” Niệm Sơ nức nở
Toàn bộ quá trình lại kéo dài, Niệm Sơ bị anh nhào nặn thành nhiều tư thế
Nháy mắt xụi lơ xuống dưới, trước mắt là một mảnh trắng xóa
“Em cứ ngủ đi.” Lý An Nhiên thấp giọng
Niệm Sơ lúc này mới buông đề phòng, thả lỏng thân mình chìm vào giấc ngủ
Cảm giác mơ màng được anh hôn lúc sau rồi xuống giường, khăn bông nóng ướt cọ qua toàn thân. Đến khi chạm được cơ thể ấm áp của anh thì Niệm Sơ mới an ổn ngủ
Mãi đến lúc cơm chiều cô mới bị Lý An Nhiên đánh thức. Hai người rửa mặt xong xuống lầu, phòng khách đã toàn thơm mùi cơm
Thư Giai không nói gì, nhưng lúc ăn cơm lải nhải không ngừng, Niệm Sơ không dám ngẩng đầu dậy còn Lý AN Nhiên lại ngồi đó cười nói
“Mẹ, lúc ăn với lúc ngủ không nên nói chuyện.”
Lý Khâm còn nói thêm: Đúng vậy, Niệm Sơ ăn cơm đi con.”
Thư Giai: “….”
Còn nửa tháng nữa là họp thường niên, Thư Giai liền dẫn Niệm Sơ đi mua đồ. Lý An Nhiên nhận làm tài xế đi cùng hai người
Niệm Sơ không kén chọn, tuy mấy loại váy rườm rà mệt mỏi nhưng cũng khiến cô thích thú
Hai người phụ nữ giống như cá ngoài đại dương, hưng phấn thử cho nhau, sau đó lại khen tấm tắc: “Oa, cái này đẹp quá.”
“Cái kia cũng đẹp!”
“Lại đây thử xem!”
Thư Giai thỏa mãn kéo cánh tay Niệm Sơ, lại nhịn không được mà mắng Lý An Nhiên bên cạnh
“Niệm Niệm vẫn là hợp với dì nhất. Con không biết đâu, mỗi lần dì cùng hai cha con đi thử đồ nha, một người thì trưng ra gương mặt khó chịu còn một người cứ cầm điện thoại, căn bản là không thèm để ý đến dì”
“Mẹ”, Lý An Nhiên nghe vậy thì cất điện thoại, bất đắc dĩ nhìn mẹ mình
Thư Giai không để ý đến anh, đem quần áo cho Niệm Sơ đẩy cô phòng thử đồ. “Mau đi thử đi con, dáng Niệm Sơ đẹp như vậy chắc chắn mặc vào sẽ xinh nhất thế giới”
Có đẹp nhất thế giới hay không thì Lý An nhiên chưa chắc nhưng đến khi Niệm Sơ mặc một bộ váy dài mỏng màu xanh đậm thì anh lại hô hấp khó khăn, không nỡ nhìn chỗ khác
“Đẹp không?” Niệm Sơ nghiêng đầu, nhìn anh cười ngượng ngùng
“Đẹp.” Lý An Nhiên vẫn luôn nhìn cô
Sau đó thử thêm vài bộ nữa, bộ nào vừa với Niệm Sơ là Lý An Nhiên mua hết. Niệm Sơ không cản anh kịp nên chỉ nhìn anh thanh toán
“Anh mua nhiều vậy làm gì, mặc có hết đâu.” Cô nhíu mày oán giận, trong mắt đều là đau lòng
“Ai nói mặc không hết” Lý An Nhiên cất thẻ vào túi, cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Mặc không hết thì về nhà mặc cho anh ngắm.”
“Ở nhà mặc lễ phục làm gì?” Niệm Sơ nghi hoặc
Lý An Nhiên cười, ý vị thâm sâu, anh cúi người xuống, môi anh cơ hồ là chạm được vành tai của cô
“Anh muốn tự mình cởi nó ra.”