Editor: Thùy Linh
“À, là anh em ruột sao?”. Hứa Tường ngạc nhiên, thận trọng hỏi.
“Không phải.”
Niệm Sơ suy nghĩ một lát rồi chớp chớp mắt nói tiếp, “Là anh trai lớn lên cùng mình.”
Cô lập tức thay đổi biểu cảm, nhẹ nhàng giải thích không sót một ý nào, nhìn có ý gì đây? Niệm Sơ nghi hoặc nhìn Hứa Tường chằm chằm, Hứa Tường chỉ cười cười
“Có vẻ như cậu và anh ấy rất thân nhau…”
Hai người cùng nhau lên phòng học, Hứa Tường bắt đầu nói chuyện phiếm, Niệm Sơ liền trả lời mà không cần suy nghĩ
“Đúng vậy, anh ấy và mình như hai anh em ruột.”
“Ngưỡng mộ thật đấy, mình cũng muốn có anh trai nha.”
Niệm Sơ ngượng ngùng mím môi, khóe miệng cong lên một vòng cung nhỏ.
Hai người đến phòng học, còn chưa đến giờ vô lớp, bên trong vô cùng ầm ĩ, xa nhau cả mấy tháng hè đúng là có nhiều chuyện để nói với nhau.
Những người không quen biết nhau thì đang làm quen, rồi dần dần trở nên thân thiết.
Đúng là tuổi trẻ tràn đầy sức sống.
Niệm Sơ vừa đi vào, liền có người nhận ra, hét to
“Lớp trưởng tới rồi kìa, mọi người im lặng một chút đi!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, những người bạn cũ đều biết rõ cô là ai, chỉ lộ ra một nụ cười với tâm ý sâu xa, những bạn mới thì mặt đầy sự kinh ngạc và bắt đầu đánh giá.
Niệm Sơ theo hướng của giọng nói lúc nãy, hóa ra đấy chính là cậu bạn phiền phức kia, cô trừng một cái rồi yên lặng buông cặp sách xuống chỗ ngồi.
Thành tích của Niệm Sơ lúc tiểu học không tồi, tính tình lại rất tốt, luôn kiên nhẫn giảng bài cho người khác, hơn nữa, các giáo viên trong trường đều biết cô là con gái của Đàm Nhã nên từ nhỏ đến lớn, cô luôn được chỉ định làm lớp trưởng.
Mà trong lớp nào cũng vậy, luôn luôn có vài thành phần cá biệt.
Đúng lúc cái cậu bạn tóc vàng ấy lại nghịch ngợm có tiếng.
Cậu ấy tên là Âu Thông, trừ Niệm Sơ ra, ai cũng gọi cậu là Thông ca.
Phía sau rất náo động, ồn ào tiếng cười không dứt, Niệm Sơ nhìn về phía Âu Thông, kẻ gây ra chuyện này, nhíu mày quát lớn
“Thông Thông, còn ồn nữa là mình tẩy tóc cậu đấy.”
“Tẩy cái rắm, tóc này là tóc vàng tự nhiên.”
Cậu đỏ mặt gào lên, trong cổ họng không còn chút hơi gì, Niệm Sơ không để ý đến cậu nữa, lấy sách ra chuẩn bị đọc bài, phía sau cũng không còn ồn ào
Lại có tiếng nói nhỏ
“Thông ca, cứ như vậy mà bỏ qua sao?”
“Có phải là Thông ca không vậy, vừa bị lớp trưởng nhắc nhở một câu mà đã im lặng rồi sao?”
Lại có người cười xấu xa,
“Thật là, đúng là không nhìn ra nha, Thông ca của chúng ta là người nói đâu đánh đó, rất có uy hiếp, không gì cản được, có vẻ như không qua được ải mỹ nhân này rồi.”
“Im đi!”
Âu Thông thu hồi tầm mắt đang nhìn Niệm Sơ, thấp giọng cảnh cáo
“Đừng lấy cô ấy ra làm trò đùa”
Mọi người lập tức im lặng nhìn mặt nhau, trong mắt không còn sự cợt nhã.
Phòng học vô cùng yên lặng
Hứa Tường ngồi xuống bên cạnh Niệm Sơ, thấy thế, cúi người xuống hỏi nhỏ
“Niệm Sơ, cậu quen cậu bạn ấy sao?”
“Là bạn hồi tiểu học”, Niệm sơ cười nói rồi liếc nhìn người đang đứng bên cạnh, một giọng nữ tinh tế vang lên bên tai, cô nghe thấy hơi quen quen
“Chỗ này, là chỗ mình đã ngồi hôm qua”. Một cô gái trắng trẻo đứng trước bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Tường.
Hứa Tường sửng sốt một chút, sau đó liền tươi cười chân thành năn nỉ
“Ngại quá, chúng mình còn có chuyện chưa nói với nhau xong, có thể đổi chỗ với mình được không?”
Hứa Tường đứng lên, chỉ về chỗ ngồi sát cửa sổ mở miệng nói
“Mình ngồi ở bên kia, có thể dựa vào cửa sổ, lại còn có ánh nắng, không khí rất tốt đó”
Cô không nói sẽ trở về chỗ cũ, cũng không nói là ngồi tạm ở đây
Đều là học sinh mới vào trường, ai ngồi đâu cũng được, chỉ là sẽ có một vài người không thấy thỏa mãn trong lòng.
Bạn nữ kia đứng đó, mặt có hơi chút buồn, vài giây sau liền xách cặp đi mất
Hứa Tường tiếp tục cùng Niệm Sơ nói chuyện
Tâm trạng cô ấy rất vui vẻ, nói nhiều một cách tự nhiên, khiến người ta cảm thấy chán ghét nhưng không biết tại sao Niệm Sơ lại không thấy như vậy.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người nói chuyện với nhau cũng đã xong xuôi.
Niệm Sơ là người không chú ý đến mọi người xung quanh mình, từ nhỏ mặc kệ là ai làm khó hay bắt nạt cô, ngày hôm sau cô liền quên hết, lại cùng người ta chơi đùa vui vẻ
Huống chi đây lại là Hứa Tường, một cô gái vô cùng hoạt bát, tốt tính
Tình bạn giữa hai cô gái nhỏ nhanh như một cơn lốc xoáy. Chỉ cần nói chuyện nhiều vào buổi sáng, liền có thể trở nên thân thiết.
Vào giờ nghỉ trưa, Lý An Nhiên đến đây tìm cô, một số người trong lớp đã thấy quen với điều đó, số còn lại là vô cùng kinh ngạc nhìn hai người đến nhà ăn cùng nhau
Đi được mấy bước, Hứa Tường liền chạy theo, tỏ ra thân thiết kéo cánh tay Niệm Sơ, vẻ mặt e thẹn nhìn Lý An Nhiên lên tiếng chào
“Chào học trưởng, em là bạn cùng bàn của Niệm Sơ, tên là Hứa Tường ạ”
“Chào.” Lý An Nhiên nhàn nhạt gật đầu một cái
“Hai người đang định đi ăn cơm sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy là cùng đường rồi, thế thì đi cùng nhau đi”
Hứa Tường lập tức sáng mặt, giọng nói không che giấu được niềm vui sướng
Niệm Sơ cũng gật đầu theo, khóe miệng khẽ nhếch lên, Lý An Nhiên bất lực nhìn cô, duỗi tay kéo người cô vào lòng ngực mình, mở miệng nói
“Tôi cùng niệm Niệm còn có chuyện muốn nói, bạn học cứ đi trước đi.”
“À..”, Hứa Tường có chút kinh ngạc, cười xấu hổ, vội buông tay Niệm Sơ ra, muốn nói gì đó lại thôi, nhìn chằm chằm Lý An Nhiên, “Vậy em đi trước..”
“Ừ.” anh bình tĩnh gật đầu
Niệm Sơ vẫy vẫy tay với Hứa Tường, dịu dàng nói
“Lát nữa gặp nhé”
“Được” Hứa Tường trả lời, nhìn vào bàn tay kia đang đặt trên vai Niệm Sơ, ánh mắt lóe sáng
Thân hình niệm Sơ rất nhỏ đơn giản như là bị Lý An Nhiên ôm hết nửa người vào lòng ngực, hai người toát ra một bầu không khí thân thiết tới mức người khác khó có thể hòa nhập được, sự gần gũi ấy cứ như là điều hiển nhiên
Hứa Tường di chuyển ánh mắt, thu hồi cái nhìn kinh gạc kia, gật gật đầu, xoay người đi về phía trước.
Đến khi Hứa Tường đi mất, Niệm Sơ lập tức quay đầu, ngẩng mặt nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt nghi hoặc hỏi
“Anh, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Lý An Nhiên cúi đầu, rũ mắt xuống nhìn cô, khuôn mặt nhỏ trắng vẫn hồn nhiên, còn mang vài nét trẻ con, trông thật đáng yêu
Đôi mắt đen nhánh kia đang trợn tròn, lại trong veo đến mức làm người ta có thể nhìn thấu bên trong
Anh không nhịn được mà khóe miệng nhẹ mắng
“Đồ ngốc.”
Lý An Nhiên dẫn Niệm Sơ đến nhà ăn, trên đường gặp không ít người quen, anh nhàn nhạt hừ một tiếng, không quan tâm đến những ánh mắt tò mò ấy.
Cho dù vậy, đến lúc ăn cơm, hai người không thể tránh được đội quân ‘bà tám’
“Ơ, ai đây nhỉ, không phải là Lý An Nhiên của chúng ta đây sao?”
Một anh chàng đầu đinh xuất hiện, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, đôi mắt rất sáng, như hai mặt trời đen nhỏ, cả người toát không khí tươi sáng của ánh mặt trời.
Lý An Nhiên gạt bàn tay đang đặt trên vai xuống, bình tĩnh nói
“Đúng vậy, cậu không nhìn nhầm đâu.”
Vừa dứt lời, phía sau lập tức truyền đến một tiếng cười nhẹ
“Ha.”
Niệm Sơ nhìn theo nơi phát ra âm thanh, ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc
Cô ngơ ngác mở to mắt nhìn, vô thức nói ra hai chữ “A Li?”(*)
A Li(*) phiên bản người thật…
(*): A Li là con cáo trong phim hoạt hình bên Trung
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, không nhịn được nuốt nước miếng
Mắt to, cằm nhọn, mặt trái xoan, làn da vô cùng mịn màng, môi hơi đỏ, mái tóc đen bồng bềnh trên đầu, một số chỗ bị nhếch lên, giống như hai tai cáo.
Niệm Sơ nhìn không chớp mắt, đang còn nhìn một cách mê mụi thì đầu bị người kia xoay lại, trước mắt là khuôn mặt yên tĩnh của Lý An Nhiên.
Trên đó còn có nét giận dỗi
“Niệm Niệm, không được nhìn người khác như thế, không có ý tứ gì hết”
“A..” Niệm Sơ ngơ ngẩn chớp mắt, cúi đầu gắp đồ ăn, không dám ngẩng đầu nhìn anh
“Ha ha ha, Lý An Nhiên, cậu dọa em gái nhỏ sợ rồi kìa”
Giọng nói trong trẻo ấy là cái người giống như A Li kia, Niệm Sơ dựng tai lên nghe. Đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống, cơ thể Niệm Sơ căng cứng lên
“Nguyễn Thư, lại đây ngồi” Lý An Nhiên ngồi phía đối diện nói, giọng hơi trầm và khàn khàn, như bị bánh xe nghiền nát, nói không đều
Người bên cạnh lập tức đem chén qua, Niệm Sơ cúi đầu tiếp tục ăn, một chút cũng không dám lên tiếng
Cô sợ nhất là dáng vẻ của Lý An Nhiên lúc này, trên mặt không có nét cười, đôi mắt nghiêm nghị, khuôn mặt rất điềm tĩnh.
Mỗi lần cô phạm lỗi hay chọc giận anh, Lý An Nhiên tức giận chính là dáng vẻ này
Niệm Sơ nghĩ ngợi một chút, cô đâu có làm sai điều gì đâu..
“An Nhiên, không giới thiệu một chút sao?” Người bên cạnh lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng, Niệm Sơ yên lặng nhai cơm trong miệng, đột nhiên cảm thấy hâm mộ, một chút cũng không thấy sợ Lý An Nhiên, thật sự là quá tốt
“Đây là Niệm Sơ, là em gái cùng mình lớn lên”, anh nói ngắn gọn, mọi người đột nhiên im lặng
Hoắc Cảnh lúc sau mới lên tiếng, xác định là anh đã giới thiệu xong, khó tin mở miệng
“Không thể nào Lý An Nhiên, chỉ có vậy thôi sao?”
“Niệm Niệm ăn mau đi, xong rồi còn phải trở về ngủ trưa”, Lý An Nhiên ngước mắt nhìn Niệm Sơ dặn dò
“À, dạ..” Niệm Sơ nghe vậy gật đầu, lập tức ăn một cách nhanh chóng
“Này em gái, anh tên là Hoắc Cảnh, cùng tuổi với Lý An Nhiên, em cũng gọi là anh trai nhé.”
Giọng nói vui vẻ bên cạnh vang lên. Niệm Sơ nghĩ trong vài giây, quay đầu lại và chớp mắt trả lời.
“Không được”
“Tại sao?”, Hoắc Cảnh thấy cô nghiêm túc không nhịn cười được mà hỏi tiếp
“Nếu gọi vậy, anh Lý An Nhiên sẽ không rõ là gọi anh ấy hay là anh, cho nên không thể tùy tiện gọi như thế được.”
Cô dừng một chút, mở miệng: “Nhưng có thể gọi là anh Hoắc Cảnh.”