Tiểu Thanh Mai

Chương 23




Editor: Thùy Linh

Niệm Sơ tắm rửa xong, Lý An Nhiên còn ở bên ngoài, trong tay cầm quyển sách ở phòng đọc sách, ánh đèn chiếu xuống sườn mặt cực kỳ dịu dàng

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên

Niệm Sơ xõa tóc đi ra, trên trán còn vài sợi hơi ướt, lộn xộn ở trên da thịt, cái đầu nhỏ trùm khăn lông màu trắng, nhìn rất đáng yêu

Lý An Nhiên vẫy tay, Niệm Sơ ngoan ngoãn đi qua

Anh giơ tay kéo cái ghế dựa tới trước người, Niệm Sơ ngồi xuống, trong chốc lát tiếng máy sấy vang lên, lòng bàn tay mềm mại lướt qua da đầu

“Em thật sự không biết là ai làm?” Hồi lâu, tóc cũng đã khô. Không khí yên lặng lại, Lý An Nhiên hỏi cô lần nữa

“Dạ..” Niệm Sơ cúi đầu lên tiếng

Lúc trở về, Hoắc Cảnh có hỏi qua nhưng cô nói khong biết, giờ phút này cũng không nói ra cái tên nào, cứ như là lỗi của chính mình vậy

Không cần phải nói, người kia là Lạc Già, là người thích Lý An Nhiên

“Được rồi, đi ngủ thôi.”, Lý An Nhiên nhẹ nhàng vỗ đầu Niệm Sơ, tiếng nói trong trẻo. Niệm Sơ đứng lên chậm rì bò lên giường, đem cả người quấn chặt trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt trắng nõn

Sau đó chớp mắt nhìn anh

“Anh còn chưa đi về hả?”

“Chưa đi, đợi em ngủ rồi anh về.”

Lý An Nhiên như cũ ngồi ở chỗ kia, đầu ngón tay khẽ động lật trang giấy. Niệm Sơ yên tâm nhắm hai mắt lại

Ngày hôm sau đến lớp học, chỗ ngồi của Tôn Lị trống không. Niệm Sơ chưa kịp hỏi thì Tô Lê vẻ mặt kích động tiến lên bắt lấy cánh tay cô, ánh mắt dò xét hỏi: “Niệm Sơ, cậu không sao chứ!”

“Mình không sao.”

“Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh ấy gọi điện cho mình làm mình sợ muốn chết. Tôn Lị cũng thật độc ác, lúc ấy mình đã kêu cậu đừng đi theo cậu ấy rồi.”

Tô Lê nhăn mặt, không ngừng lải nhải. Niệm Sơ trong lòng có chút nóng lên, trấn an: “Bị nhốt ở nhà vệ sinh nữ suốt mấy giờ, lần sau mình sẽ nghe lời cậu.”

“Phải vậy. Cậu ấy đâu rồi? Mình muốn kêu Âu Thông đánh cậu ấy một trận!” Tô Lê nói liền bắt đầu cuốn tay áo, mặt đầy tức giận

Niệm Sơ đau đầu, vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, chuyện này nhất định không được để cho Âu Thông biết, với tình tình của cậu ấy sẽ lại gây chuyện cho xem, lần sau mình để ý là được rồi mà.”

Niệm Sơ ôn hòa khuyên nhủ, tuy lúc ấy bị nhốt cô rất tức giận rất muốn hỏi Tôn Lị tại sao lại làm vậy

Nhưng Tôn Lị..cũng là bị người ta ép buộc thôi. Cô thật sự muốn tìm Lạc Già chứng thực. Nếu thật là Lạc Già làm, cô nhất định sẽ nói với lý An Nhiên

Vì một người con gái như vậy, không đủ tư cách để thích anh

Ăn cơm trưa xong, Niệm Sơ lặng lẽ chạy đến dãy học bên kia, cố ý tránh đi Lý An Nhiên mà đi tới phòng học của Lạc Già. Cô nhỏ giọng hỏi một người ngồi cạnh cửa sổ

“Có thể giúp em tìm Lạc Già không?”

“Cậu ấy bây giờ không có trong lớp.” Người nọ nhìn quanh lớp một vòng, quay đầu lại nói

“Vậy có biết khi nào chị ấy trở về không ạ?” Niệm Sơ chưa từ bỏ ý định

“Không biết nữa, chắc tí nữa hoặc cả buổi trưa cũng không trở lại”

“À, vậy em cảm ơn.”

“Không có gì.” Người nọ điều chỉnh tư thế, nằm trên bàn chuẩn bị ngủ. Niệm sơ cúi đầu quay đi

Buổi chiều tan học, Lý An Nhiên nói có việc muốn ở lại trường học ăn cơm nên sẽ không trở về nhà. Cung Uyển lái một chiếc xe đua màu đen tới đón Niệm Sơ

“Chị Cung Uyển!” Niệm Sơ mỉm cười ngọt ngào, nhanh chân bò lên xe ôm chặt lấy eo Cung Uyển. “Chị Cung Uyển, trông chị thật ngầu!”

“Ha, con bé này, xem ra em không buồn lắm nhỉ!” Cung Uyển cười nói, đôi tay vặn ga, âm thanh ầm ầm vang lên, tiếp theo là làn khói phun ra, xe liền chạy thẳng về phía trước

Niệm Sơ nhướn thân mình lên, sau đó ngồi ổn trở lại, mềm mại cười: “Dạ! Ngủ một giấc là lại như thường không có việc gì.”

Cung Uyển nghe vậy lắc đầu, nghĩ thầm: Em thì như thường, còn người nào đó lại phải có việc để làm

“Đúng rồi.”, Niệm Sơ như là nghĩ tới chuyện gì hỏi: “Anh Nguyễn Thư đâu, sao hôm nay không cùng chị trở về, có phải là vì đón em hay không…”

“Khong phải”, Cung Uyển lập tức chặn miệng cô, “Hôm nay cậu ấy có việc.”

“À, ra vậy.” Niệm Sơ như vừa tỉnh mộng, gật đầu: “Anh ấy cùng lớp với An Nhiên, chắc là cùng một việc.”

“Ai?” Cung Uyển tò mò, nhìn cô từ kính chiếu hậu: “Sao không gọi An Nhiên là anh anh nữa?”

Niệm Sơ mất tự nhiên sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Em lớn như vậy rồi, không thể gọi anh ấy thân mật như vậy được..”

“À.” Cung Uyển gật đầu, tràn ngập thú vị hỏi: “An Nhiên có phản ứng gì không?”

“Dạ? Anh ấy có phản ứng gì đâu…” Niệm Sơ khẽ nhếch miệng: “Chỉ là bình thường sửa miệng thôi ạ..”

Niệm Sơ nói như vậy nhưng có chút chột dạ

Cô híp mắt lại, gương mặt bị gió lạnh thổi trúng mà lạnh cả người, tóc bay ở trong không trung, có vài sợi ở trên mặt, hơi đau đớn

Cung Uyển nhẹ nhàng cười

Bên kia, ở phòng vệ sinh nữ, từ bên trong truyền đến những tiếng đập cửa ồn ào, còn có tiếng chửi bậy

Hoắc Cảnh dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn rạng mây đỏ đầy trời. Giây lát ngoáy ngoáy lỗ tai

“Ồn ào thật”, anh quay đầu về Lý An Nhiên bên cạnh, đề nghị: “Hay là chúng ta đi ra xa một chút?”

Lý An Nhiên dựa trên lan can cúi đầu nhìn di động, không để ý đến, hình như không nghe thấy

Bên trong chắc cũng đã chửi đến mười tám đại tổ tông, Hoắc Cảnh rốt cuộc cũng không nhịn được, tiến lên đá vào cửa, quát lớn: “Đừng ồn, nếu không tôi nhốt các cậu ở đây cả đêm!”

“Hoắc Cảnh!” bên trong vọng ra tiếng thét chói tai: “Cậu mau thả chúng tôi ra ngoài, nếu không tôi gọi người đấy!”

“Sợ quá cơ!”, Hoắc Cảnh không kiên nhẫn nhăn mặt lại. Chỉ đơn giản đến cửa cầu thang ngồi xuống chuyên tâm chơi di động. Nguyễn Thư đang đứng bên cạnh Lý An Nhiên thấy vậy cũng đi qua

Giờ phút này, thế giới đều im lặng

Bên trong mắng chửi không biết bao lâu, cuối cùng cũng biết mệt mỏi. Qua nửa ngày không lên tiếng, lúc sau vang lên một giọng nữ ngang ngạnh

“Lý An Nhiên”

Giọng nói rõ ràng, mọi người nghe cả. Hoắc Cảnh và Nguyễn Thư dừng bấm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Lý An Nhiên, nhưng anh làm như không nghe thấy, không chút biến động

“Lý An Nhiên!” Bên trong tăng thêm âm lượng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, chỉ ngắn gọn nói ra một chữ: “Nói.”

“Cậu thả chúng tôi ra ngoài..” Lạc già dừng lại một lát, sau đó tiếp tục: “Cậu thả chúng tôi ra ngoài, về sau chúng tôi sẽ không tìm em ấy gây chuyện nữa.”

Nói xong, bốn phía đều an tĩnh, mấy người nín thở chờ Lý An Nhiên trả lời. Anh chỉ nhìn đồng hồ, lại nhìn sắc trời, nhàn nhạt mở miệng

“Chờ đi, trời còn sáng lắm, cũng chưa có tối.”

“Mẹ nó!”, bên trong vang tiếng đá cửa, còn tức giận mắng. Lý An nhiên thờ ơ cúi đầu, tiếp tục gõ điện thoại

Hoắc Cảnh cùng Nguyễn Thư nhìn nhau nuốt nước miếng

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi, lúc hoàng hôn còn chưa buông xuống, Lý An Nhiên đột nhiên nhận điện thoại, sau đó nói: “Mình đi xuống một lát, các cậu ở lại đây đi.”

Hai người người kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa cầu thang. Lúc sau, Lý An nhiên cầm theo một cái túi trắng lớn đi lên

“Đây là cái gì vậy?” Hoắc Cảnh ngửi thấy mùi hương

“Cơm hộp”, Lý An Nhiên vừa nói vừa lấy từng hộp ra

“Oa! Là giò heo kho tàu của quán Thượng Nguyệt! Trời đất!” Hoắc Cảnh kích động rống lên, nhìn Lý An Nhiên như một ngôi sao. Nguyễn Thư nuốt nước miếng, bắt đầu bẻ đũa

“Hôm nay vất vả cho các cậu, mình mời.”

Lý An Nhiên thấy bọn họ ăn ngấu nghiến mà buồn cười. Hoắc Cảnh dựng lên một ngón cái với anh

Lúc ăn xong thì trời cũng đã tối, bên trong hoàn toàn không có động tĩnh. Trăng lên cao, mọi âm thanh đều im lặng. Hoắc Cảnh đung đưa chìa khóa, chậm rì đi tới cạnh cửa

Người bên trong nghe được tiếng động, lập tức bắt đầu gõ: “Thả chúng tôi ra ngoài sao?”

“Để xem biểu hiện của các cậu đã”, Hoắc Cảnh cà lơ phất phơ nói

“Tôi thề, về sau sẽ không tìm em gái của Lý An Niên gây chuyện nữa!”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi nữa.”

Mọi người đều thế thốt xong, duy chỉ có một người không chút lay động, vì thế mà ai cũng mở miệng thúc giục: “Lạc Già, cậu cũng mau nói đi…”

“Đúng rồi, nhanh lên.”

Bên trong vẫn là im lặng. Hồi lâu mới nghe giọng nói Lạc Già vang lên, quật cường, quyết liệt

“Về sau tôi sẽ không tìm em ấy gây chuyện nữa.” Giọng nói kia ngập ngừng, tiếp theo lại lạnh băng

“Cũng sẽ không thích cậu nữa.”

“Cầu mà không được.” Lý An Nhiên lạnh nhạt nói