Editor: Thùy Linh
“Chiếm lấy anh trai của người khác còn ra vẻ đáng thương, cậu không có lòng tự trọng à? Sao cứ phải làm màu như thế?”
Lý Thư Dao nói một tràng làm Niệm Sơ đầu óc choáng váng. Cô hít sâu một hơi, đem lửa giận trong lòng dập xuống
“Tôi không muốn cãi nhau với cậu.”
Niệm Sơ trầm giọng nói nhưng Lý Thư Dao lại không bỏ qua mà còn thêm quyết liệt
“Cậu dựa vào cái gì mà thân thiết với anh ấy, dựa vào cái gì mà mặc đồ đôi, dựa vào cái gì! Tôi mới là em gái của anh An Nhiên..”
Lý Thư Dao vừa nghiến răng nghiến lợi nói, vừa dùng lực kéo đồ Niệm Sơ
Niệm Sơ vội vàng tránh né, ngăn Lý Thư Dao duỗi tay lại đây. Vừa lùi lại phía sau vừa ý thức được mình đang đứng ở cạnh đập chứa nước, không để ý nên đã té xuống
Trước khi ngã xuống còn kéo tay Lý Thư Dao
Bùm một tiếng, hai người đồng thời rơi xuống
Lý An Nhiên hoảng sợ quay đầu lại, thấy trên bờ trống không, dưới nước lại có tiếng phịch, anh lập tức buông đồ vật chạy như điên qua.
Lý Khâm cũng nghe thấy chạy theo, vừa đến nơi Lý An Nhiên đã nhảy xuống dưới.
Chân không chạm được dưới đáy, thân mình bị ấn xuống, trước mắt là một màu đen, lỗ tai ong ong, nước lạnh bao bọc lấy toàn thân. Trong lòng Niệm Sơ dấy lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng
Niệm Sơ ngừng thở, ý thức dần trở nên hỗn độn
Một lúc sau, trên eo như bị ôm lấy, thân mình được đưa ra khỏi mặt nước. Niệm Sơ hít thở như cá mắc cạn, cô há mồm từ từ hít thở
Vừa mới mở mắt, bên tai đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc: “Niệm Niệm, đừng sợ.”
Nước mắt mãnh liệt tuông ra, Niệm Sơ nhắm mắt lại, lấy tay gắt gao ôm người Lý An Nhiên, được anh ôm lên bờ
Vừa mới nằm lên cỏ, cô phản ứng không kịp, mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng nên hàm răng run cầm cập
Thư Giai cầm khăn lông giúp cô lau nước trên người, lại phát hiện làm thế nào cũng không ấm lên được nên chỉ có thể ôm chặt lấy Niệm Sơ ôn nhu an ủi
“Không sao rồi, không sao rồi. Niệm Niệm đừng sợ, đừng sợ”
Theo sau bên cạnh một người lại được buông xuống. Niệm Sơ ngơ ngác nghiêng đầu. Lý Thư Dao nằm trong lòng ngực Lý Khâm nhắm chặt hai mắt, mặt trắng bệch còn môi thì tím lên
Niệm Sơ nghĩ bây giờ mình cũng trông như vậy
“Thư Dao, Thư Dao”, Lý Khâm vỗ vỗ gò má, một hồi lâu Lý Thư Dao mới từ từ mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn lại Lý An Nhiên sau đó khóc nức nở
“Anh An Nhiên…”
“Anh không có cứu em..” Lý Thư Dao vừa khóc vừa thở hổn hển, thân mình run rẩy không thôi
“Anh An Nhiên không có cứu em..” Cô lặp đi lặp lại câu nói này, giống như bị mất ý thức khóc đến tê liệt nên Lý Khâm vội vàng lên tiếng an ủi
“Đừng sợ, cũng không phải chuyện gì đâu, vì có bác ở gần con hơn mà..”
Thư Giai thấy thế cũng vội vàng: “Đúng rồi, đúng rồi, vì bác Lý Khâm gần con hơn..”
Lý Thư Dao như không nghe thấy, lắc đầu như cũ gào khóc
Lý An Nhiên duỗi tay lau mặt, hít một hơi thật sâu rồi mới ngồi xổm trước mặt cô, thần sắc trịnh trọng nói, “Thư Dao, thực xin lỗi.”
Mọi người đều ngây ra
Niệm Sơ kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn anh, Lý Thư Dao chỉ biết khóc lớn hơn, hít hít cái mũi, nhỏ giọng nức nở, âm thanh như bị đứt quãng nói
“Anh không cần nói xin lỗi với em…”
“Dù sao ở trong lòng anh, Niệm Sơ mới là người mà anh yêu nhất, không phải em…”
Lý Thư Dao nói xong không nhìn vào mặt anh, chỉ cúi đầu khóc. Lý An Nhiên sững sờ nhìn mặt cỏ ở dưới đất, anh định giải thích nhưng không biết mở miệng ra sao, chỉ biết cùng mọi người ra về.
Niệm Sơ tắm nước ấm xong ra cửa gặp Lý An Nhiên đang chờ bên ngoài, cô chỉ biết cúi mặt tránh anh
Lý An Nhiên tắm rửa xong liền nhìn thấy Niệm Sơ đang ngồi trên sô pha sấy tóc, mái tóc đen nhánh đang bay bay. Thấy anh lại đây, Niệm Sơ đưa máy sấy qua cho anh
“Tay anh đau.”, Lý An Nhiên đi đến trước mặt cô, đem đầu dựa lên tấm vai nhỏ bé của Niệm Sơ, hai chân đáp hờ trên sô pha, mệt mỏi nhắm hai mắt lại
Niệm Sơ sửng sốt nhưng cũng ngoan ngoãn sấy tóc cho anh.
Bàn tay nhỏ nhắn sờ trên da đầu, Lý An Nhiên thoải mái mà hừ nhẹ. Anh lại nhớ đến mỗi lần Niệm Sơ ăn vạ trong lòng ngực anh, bắt anh sấy tóc cho, nghĩ lại nở một nụ cười trên môi
Cảm giác thoải mái này bảo sao lúc nào cũng bắt anh sấy tóc cho
Một lúc sau, tiếng máy sấy ầm ầm biến mất. Không khí an tĩnh trở lại, bên tai là giọng nói ngọt ngào của Niệm Sơ
“Anh An Nhiên…”
“Ừ?”
“Hôm nay cảm ơn anh.”
Lý An Nhiên như cũ gối lên vai cô không đáp, lông mi khép trên mắt làm người ta tưởng là đã ngủ rồi. Hồi lâu mới nghe anh mở miệng
“Hai em lúc đấy, sao lại té xuống nước?”
Niệm Sơ trầm mặc, nhấp môi như là đang tự hỏi chính mình. Lý An Nhiên yên lặng chờ đợi, rốt cuộc cũng nghe cô trả lời
“Bởi vì cậu ấy nói cậu ấy mới là em gái của anh, còn em thì dựa vào cái gì lại mặc đồ đôi với anh. Sau đó liền kéo đồ em, em chỉ chắn vài cái không biết như thế nào lại té xuống nước”
Cô dừng vài giây, tiếp tục thuật lại
“Lúc ngã xuống, em bắt được tay cậu ấy”
Niệm Sơ bình tĩnh, trình bày rõ ràng. Cô không thích nói sau lưng người khác, cũng không thích mách lẻo
Nhưng mà
Cô không hi vọng Lý An Nhiên sẽ cảm thấy hổ thẹn với Lý Thư Dao
Bởi vì có hổ thẹn, nhất định sẽ phải đền bù
Lý An Nhiên nghe xong vẫn luôn trầm mặc ở trên vai Niệm Sơ. Rốt cuộc, anh cũng nghiêng mình qua, nhắm mắt lại, cọ cọ ở cổ cô
Trong lúc cảm nhận được hô hấp nóng hổi trên da thịt, Niệm Sơ nghe anh nhẹ giọng nỉ non
“Niệm Niệm..”
“Việc này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người lên xe rời đi. Niệm Sơ chào ông bà nội xong ghé vào cửa xe có chút thương cảm
“Luyến tiếc hả?” Lý An Nhiên thấy cô như thế thấp giọng hỏi
Niệm Sơ nhìn hai ông bà còn đang đứng đó, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh: “Anh An Nhiên, về sau anh phải thường xuyên về thăm ông bà nha”
“Ừ, anh sẽ.” Lý An Nhiên ôn nhu xoa đầu cô
Về đến nhà, Niệm Sơ giống như cạn kiệt sức lực nằm xuống giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà đến phát ngốc
Mấy ngày ngắn ngủn trôi qua nhanh chóng
Cũng không bao lâu sau, lớp học vẽ cũng bắt đầu đi học trở lại. Niệm Sơ mỗi ngày đều bận chuẩn bị tham gia cuộc thi vẽ
Tề Minh đối với việc thi cử của cô rất đặc biệt quan tâm, thường xuyên cho cô học riêng một mình. Hơn một tháng, trình độ Niệm Sơ nâng rõ lên trông thấy. Ở ngày nghỉ hè cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm dự thi
Niệm Sơ đặt tên cho bức tranh là Hắc Bạch
Đó là một bức tranh sắc thái tươi đẹp, các nét vẽ đan chéo nhau, sắc màu tản ra như là ngày xuân hoa nở, màu rực rỡ của pháo hoa
Giữa bức tranh là gương mặt của một thiếu nữ, khóe miệng cô cong cong lộ ra một nụ cười sáng lạn. Trên đỉnh đầu bị màu sắc rực rỡ che kín, như là một đóa hoa tầng tầng lớp lớp mà phủ kín mặt giấy
Giữa sự rực rỡ ấy, chỉ có đôi mắt của thiếu nữ là màu đen
Lộ ra một hơi thở u ám
Học kì mới khai giảng, Niệm Sơ chính thức lên lớp 8. Còn Lý An Nhiên vào cấp 3, năm học căng thẳng nhất
Đàm Nhã cố ý dặn dò cô không có việc gì quan trọng thì đừng có đi quấy rầy anh An Nhiên, Niệm Sơ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời mẹ
Trải qua sự việc ngày hè hôm ấy, cô cũng ý thức được anh An Nhiên đối với cô rất tốt cho dù không phải là anh ruột.
Lý An Nhiên khai giảng được nửa tháng mới phát hiện Niệm Sơ đã lâu rồi không có tìm anh
Trước kia là cùng nhau đi học, tan học, cùng nhau ăn cơm, chơi bóng rổ. Còn không kiêng nể gì mà vào thẳng phòng anh, mặc đồ ngủ cùng anh nói chuyện hằng ngày.
Ánh đèn chiếu xuống, thiếu niên mặt mày trầm tĩnh ngồi ở giữa phòng quay bút nghĩ ngợi
Giữa tháng chín, thời tiết còn hơi nóng, mặc đồ ngắn tay cũng cảm thấy nóng bức. Nên cuối tuần Lý An Nhiên đạp xe chở Niệm Sơ đi đến hồ bơi.
“Không đi có được không?” Trên đường đi, Niệm Sơ còn chưa bỏ ý định mà hỏi anh, một lần xém chết đuối, cô liền cảm thấy sợ nước cho nên Lý An Nhiên cố tình muốn dạy cô bơi lội
Ba mẹ hai bên đều cực lực tán thành để phòng ngừa chuyện đó lại xảy ra. Huống chi biết thêm một kỹ năng sống cũng có lợi chứ không hại gì.
Niệm Sơ phản kháng cũng đành chịu
Chỉ giống như châu chấu đá xe
“Anh An Nhiên…”Cô tiếp tục lôi kéo áo sau lưng anh cầu xin
“Chuyện này không thương lượng gì cả.” Anh lạnh giọng nói
Lý An Nhiên vẫn nhớ rõ khi cô giãy giụa trong nước, lúc đó anh chỉ cảm thấy đau lòng
Anh lo sợ chuyện này sẽ lại xảy ra.
Niệm Sơ ở phía sau nắm lấy góc áo anh, hốc mắt bắt đầu đỏ
Trong trí nhớ vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo lan ra toàn thân, hít thở không thông như mất đi ý thức
Cái loại cảm giác này
Thật sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa
Lúc đổi quần áo tắm, Niệm sơ vẫn luôn ở bên trong cọ tới cọ lui không chịu ra ngoài. Cuối cùng vẫn là Lý An Nhiên ở cửa nhờ người vào thúc giục cô, Niệm Sơ mới không tình nguyện đi ra ngoài
Tiếng người ồn ào ở bên hồ bơi lúc này lại yên tĩnh