Editor: Thùy Linh
Lúc Niệm Sơ tỉnh dậy phát hiện mình đang ngủ trong phòng cho khách nhà Lý An Nhiên, à không, phải nói là phòng của cô mới đúng, vì từ khăn trải giường, cách trang trí đều là phong cách mà cô yêu thích
Ngay cả tủ quần áo cũng đều là quần áo của cô
Niệm Sơ bước xuống giường đi rửa mặt xong, nghe tiếng gõ cửa, cô lên tiếng rồi chạy tới mở cửa phòng
Lý An Nhiên đứng ở bên ngoài
“Ăn sáng thôi”
“Vâng, để em thay đồ xong rồi xuống liền”
Cô vừa mới rửa mặt xong chưa kịp thay quần áo, đôi mắt đen nhánh thuần khiết ngập nước, lông mi thấm ướt, cả khuôn mặt trắng búng ra sữa, bên má còn dính vài cộng tóc ướt
Lý An Nhiên mười ngón tay khẽ giật giật, anh gật đầu: “Ừ.”
Niệm Sơ thay đồng phục đi xuống, Lý An Nhiên và Thư Giai đã ngồi trên bàn ăn cơm, cô chạy nhanh xuống lầu
Nghe thấy tiếng bước chân, Thư Giai vội vàng dặn dò: “Chậm thôi con, lại ngã như lần trước thì làm sao?”
“Sẽ không đâu dì Thư, bây giờ con đã là học sinh trung học!” Niệm Sơ chẳng hề để ý Lý An Nhiên bên cạnh, cô kéo ra ghế dựa
Người bên cạnh khẽ cười
Niệm Sơ trừng mắt nhìn anh, ra vẻ tức giận: “Anh cười cái gì?”
“Hôm nay cháo ngon lắm, em nếm thử đi”
Lý An Nhiên vẫn chưa ngưng cười, múc một chén cháo đưa tới trước mặt cô. Chén sứ Thanh Hoa được cầm trên bàn tay trắng nõn cân xứng, khớp xương rõ ràng, móng tay gọn gàng, mượt mà
Niệm Sơ nhìn đôi tay kia bỗng nhiên mở miệng: “Đã lâu rồi em chưa nghe anh đàn”
“Vậy cuối tuần anh đàn cho em nghe nhé?”
“Vâng!” Niệm Sơ liền cười đến phát ngốc
Thư Giai thấy thế lắc đầu, thật là một đứa nhỏ đơn thuần, nghe được vài câu ngon ngọt đã cảm thấy vui vẻ.
Ăn xong bữa sáng, Niệm Sơ lên lầu lấy cặp xách, lại nhảy nhót đi xuống lầu. Lý An Nhiên kéo cô lại nhẹ mắng
“Đừng quên lần trước là ai té ở chỗ này đến vỡ đầu gối, sau đó ôm anh khóc đến thương tâm muốn chết, mặt thì đỏ bừng, khóc đến mức làm áo anh ướt hết”
“Đó là trước kia, trước kia mà. Bây giờ em đã trưởng thành” Niệm Sơ thẹn quá hóa giận, không chịu yếu thế trước anh
“Ừ”, Lý An Nhiên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Mười một tuổi với mười hai tuổi đúng là đã lớn hơn 1 tuổi, Niệm Niệm lớn rồi”
“….”
Niệm Sơ lấy cặp xách tức giận đi ra ngoài
Chưa được quá ba phút thì cô lại nắm lấy một góc áo của Lý An Nhiên, ánh mắt yếu đuối
“Anh, em thích nhất là được chạm vào anh..”
“Ví dụ như?”
Ví dụ như, ôm eo anh rất thoải mái, hương thơm trên người lại dễ chịu, rất thích được ngồi ở phía sau anh
Trong lòng dâng lên vô số lý do, nhưng Niệm Sơ nhớ đến vừa rồi bị anh mắng tức khắc không dám nói ra, cô nhỏ giọng lầu bầu: “Thì thích vậy thôi..”
Cô gái nhỏ âm thanh mềm mại, giọng nói còn mang theo một chút nũng nịu, nhẹ nhàng đi vào màng nhĩ anh, làm cho trái tim anh mềm nhũn
Lý An Nhiên cảm thấy ngứa ở lòng bàn tay, muốn quay lại xoa đầu cô
Đến trường học, Niệm Sơ vừa xuống xe thì gặp Hứa Tường, cô vừa giơ tay chào thì Hứa Tường thẳng tắp lướt qua cô đi lên lầu, giống như không nhìn thấy cô
Niệm Sơ sửng sốt, ngơ ngác quay đầu nhìn lại Lý An Nhiên còn chưa rời đi
Ánh mắt cô mờ mịt, bên trong có chứa vài tia bi thương, Lý An Nhiên duỗi tay xoa tóc cô, than nhẹ một tiếng
“Niệm Niệm, có người muốn né tránh em rồi”
Lúc Niệm Sơ đến phòng học, Âu Thông đang đứng trên bục giảng, bàn tay đập mạnh trên bàn, ánh mắt hung hăng quét xuống dưới
Gần tới giờ vô lớp, hầu hết học sinh đều đã ngồi xuống chỗ của mình, mọi người sôi nổi ngửa đầu nhìn chằm chằm cậu, không có người nào dám lên tiếng
“Tôi lặp lại lần nữa, đừng để tôi bắt được ai là người gây ra chuyện kia, nếu không—”
“Thông Thông, về chỗ ngồi”. Niệm Sơ đứng ở cửa, mặt không cảm xúc nắm chặt quai đeo cặp xách, Âu Thông há miệng thở dốc còn muốn nói cái gì đó nhưng lại lần nữa bị cô chặn họng
“Học bài đi”
“Ừ”, mới vừa rồi còn hung hăng bây giờ lại lập tức ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi
Cuối tuần Đàm Nhã có việc, cùng đại biểu của trường đi sang thành phố khác dự hội nghị, Niệm Thanh cũng đi công tác, vì thế nhờ Thư Giai trông chừng Niệm Sơ
Niệm Sơ vào lúc ban đêm liền dọn đồ qua nhà Lý An Nhiên
Nói dọn nhưng cũng chỉ là đem người đi qua mà thôi, quần áo, đồ rửa mặt, ngay cả dụng cụ vẽ cũng ở bên nhà anh, không cần phải lấy qua thêm cái gì
Tối đó, Thư Giai cao hứng nấu món yêu thích của Niệm sơ, sườn kho. Niệm Sơ nói nhiều đến mức muốn lạc giọng, trên bàn cơm luôn nghe thấy cô ríu rít, khen không dứt miệng, không khí vô cùng náo nhiệt
Việc làm ăn của Lý Khâm ngày càng phát triển vì thế mà những ngày về nhà rất ít, Lý An Nhiên tính tình lại im lặng, hai mẹ con ở nhà lúc nào cũng ăn cơm muộn
Vì thế mà Thư Giai rất thích Niệm Sơ qua đây, trong nhà mới có chút không khí
Cơm nước xong, Niệm Sơ cùng Thư Giai ra phòng khách xem TV, Lý An Nhiên đang bước lên lầu thì dừng lại, đến ngồi bên cạnh Niệm Sơ
Thư Giai phát hiện liếc mắt nhìn anh, “Không phải con không thích xem phim sao?”
“Vâng”, Lý An Nhiên lên tiếng, thân mình không động đậy như cũ ngồi bên cạnh Niệm Sơ, Thư Giai cũng không hỏi nữa
Trong TV chiếu cảnh mùi mẫn, hình ảnh hai người đang quấn quýt si mê, đôi mắt nữ chính đầy nước, nhìn người đối diện
Lời kịch chậm rãi vang lên
Nữ: “ Tại sao thế giới này lại không có người nào như anh?”
Nam: “Vì thế giới này có em nên mới có anh”
Lý An Nhiên: “……”
Thư Giai ở một bên cảm động rơi nước mắt, Niệm Sơ cũng đỏ mũi, nước mắt lưng tròng nhìn anh
“Anh..”
“Ừ?”
Niệm Sơ chớp chớp mắt
“Tại sao trên thế giới này lại không có người nào như anh?”
“Bởi vì mẹ sinh ra anh”
Niệm Sơ: “…….”
Lý An Nhiên lấy tay gõ đầu cô, “Mau đi lên làm bài tập”, nói xong, nhìn TV ghét bỏ: “Xem vớ vẩn gì đây?”
Ban đêm, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, không khí yên tĩnh, bên ngoài có cây đa lớn, dưới ánh trăng mờ bóng cây trên tường khẽ lắc lư
Hai người ngồi ngay ngắn ở trong phòng chăm chú làm bài tập
Niệm Sơ một tay quay bút, một tay chống cằm chán đến chết, ánh mắt di chuyển sau đó nghiêng đầu lấy tập ra vẽ
Nghe tiếng xoạt xoạt quen thuộc, Lý An Nhiên quay mặt lại: “Làm xong bài tập rồi?”
“Vâng”, Niệm Sơ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục vẽ
“Làm xong rồi thì đi ngủ, mai còn phải đi học”
“Ngày mai thầy Tề đi công tác nên em được nghỉ”
Niệm Sơ cằm đáp ở trên bàn, rầu rĩ nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Ngày mai anh đi đâu chơi?”
Lý An Nhiên chớp mắt, “Ngày mai anh không đi, ở nhà chơi với em”
“Thật hả?”, Niệm Sơ mặt mày hớn hở nhảy nhót: “Anh thật tốt với em!”
Trời gần sáng, vẫn còn đang trong giấc ngủ, Hoắc Cảnh nhận được tin nhắn của Lý An Nhiên
“Ngày mai không đi chơi bóng”
“????? Tại sao?”
“Niệm Niệm ngày mai được nghỉ, muốn chơi cùng em ấy”
“Điên rồi sao? Chơi gì với đứa nhỏ ấy?”
“Cứ như vậy đi nhé”
Leng keng, leng keng, leng keng, Lý An Nhiên nhìn di động báo 3 cái tin nhắn tới, yên lặng tắt máy đi ngủ
Niệm Sơ tỉnh dậy khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, một tia nắng rơi trên sàn nhà tỏa ra màu vàng nhạt, phía bên ngoài vẫn còn sương đọng trên lá cây xanh biếc
Cô bị tiếng ríu rí của mấy con chim nhỏ đánh thức
Xuống giường rửa mặt xong xuôi, Niệm Sơ đi qua phòng bên cạnh, đẩy cửa ra, tùy tiện mặc một chiếc váy ngủ cứ thế chui lên giường của Lý An Nhiên, trên chăn còn mùi hương đặc trưng của anh, Niệm Sơ khép mắt lại tiếp tục ngủ
Lý An Nhiên chạy bộ xong trở về phòng, nhìn trong chăn thấy một khuôn mặt nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm quần áo vào phòng tắm
Tắm rửa xong lau khô tóc, lại nghe xong một bài tiếng Anh, dưới lầu Thư Giai đã kêu xuống, Lý An Nhiên đứng dậy, khom lưng xuống người trong chăn
“Dậy ăn sáng thôi”
Anh ôm người trên giường xuống, cô gái nhỏ trong lòng ngực mắt nhắm mắt mở ôm lấy cổ anh làm nũng, hai chân nhích tới nhích lui, không cam tâm tình nguyện
Lý An Nhiên đỡ eo cô
Một lát sau, Niệm Sơ lẩm bẩm đi ra ngoài, đôi mắt vẫn còn lim dim, mặt ngơ ngác
Lý An Nhiên kéo cô đi, tránh để bị đụng vào tường
Niệm Sơ lúc rời giường rất cáu kỉnh, như muốn hét to lên một cái, tỉnh dậy một lúc lâu sau mới có thể tỉnh táo
Lần trước Lý An Nhiên không chú ý hại cô đụng tường một lần, cái trán trắng nõn bị in một dấu vết đỏ to lớn, hết sức chói mắt, anh cảm thấy rất đau lòng
Từ đó về sau hết sức cẩn thận
Xuống lầu ăn xong bữa sáng, Niệm Sơ liền ôm tập vẽ qua phòng Lý An Nhiên ngồi bên cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, hoa thắm liễu xanh
Lý An Nhiên dựa nghiêng trên ghế chơi game, trong tay cầm ipad trắng, mang tai nghe màu bạc, chân dài chống trên mặt đất, tư thế đẹp đến phá lệ
Niệm Sơ không nhịn được mà nhìn anh, cúi đầu vẽ
Qua hồi lâu, Lý An Nhiên từ ipad ngẩng đầu lên, xoa xoa cổ, ánh mắt cực kì tự nhiên nhìn qua Niệm Sơ
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, cô gái nhỏ nằm trên thảm lông mỏng, mắt nhắm chặt vô cùng thơm ngọt, anh đi qua, cầm lấy tập vẽ rơi trên tay cô, vài đường nét đen, miêu tả hình dáng anh vô cùng sinh động
Lý An Nhiên khóe miệng khẽ cong, nhớ tới lời nói hôm qua của Hoắc Cảnh, anh cầm lấy di động, điều chỉnh góc chụp, đến mục bạn bè, nhấn gửi.
Trạng thái: Một chút ngọt ngào cuối tuần.