Tiểu Thanh Mai

Chương 1




Editor: Thùy Linh

Lần đầu tiên Lý An Nhiên nhìn thấy Niệm Sơ, cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu hồng, bò tới bò lui trên mặt nền xi măng.

Cái váy mỏng chỉ che đủ những chỗ cần che, lộ ra vài chỗ trắng nõn tròn tròn như củ sen, rất mũm mỉm.

Làm cho người ta không thể kìm lòng mà muốn véo một cái.

Cô gái nhỏ chăm chú dùng tay phủi phủi đất, miệng còn đang luyên thuyên nói vài tiếng chưa rõ ràng.

Quả là một màn hết sức kỳ lạ.

Lý An Nhiên yên tĩnh đứng xa xa chăm chú nhìn cô.

Nắng chiều vô cùng chói chang, tiếng ve kêu liên tục ở bên tai, gió nhẹ thổi qua làm giảm đi cái nóng mùa hè.

Có lẽ do mải chơi đùa mà nền xi măng như được quét sạch sẽ, lộ ra màu xanh ban đầu.

Trong sân có vài cây nhãn, hương thơm mát, cành lá tươi tốt, tán cây to che kín cả ánh mặt trời, tạo ra một khoảng râm lớn ở dưới sân.

Cách đó không xa, mẹ của Lý An Nhiên đang cùng nói chuyện với dì, trên mặt đầy ý cười.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vết lốm đốm vàng trên sân, nhỏ nhỏ mà ấm ấm.

Dường như có cảm giác bị nhìn thấy, Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi đen sáng như chứa đựng cả dòng nước, xinh đẹp và trong vắt, làm cho người ta không thể rời mắt.

Cô như phát hiện một điều mới lạ, nhìn chằm chằm Lý An Nhiên rồi đột nhiên nở nụ cười.

Khuôn mặt mũm mĩm, tròn xoe như quả bóng, cười hở lợi hồng hồng, tít mắt, quơ chân múa tay không thể kìm được niềm vui sướng

Lý An Nhiên từ trước đến nay lãnh đạm đến mấy cũng không nhịn được mà tỏ ra ý cười trên mặt.

Cô bắt đầu vẫy tay về hướng anh rồi bò lại gần, thân mình tròn vo khẽ di chuyển đến gần một chút, ánh mắt trời đốm vàng khẽ chiếu lên da thịt trắng nõn.

Lý An Nhiên đang ngơ ngẩn nhìn thì bị cô ôm lấy một chân. Cô đã bò tới gần anh và cười rất vui vẻ.

Như bị kích động mà trong lòng trở nên mềm mại, ấm áp hơn cả ánh nắng buổi chiều.

Anh cúi xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia từ mặt đất.

Vừa ôm vào lòng, cô gái nhỏ liền tự nhiên vươn tay ra, ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ anh.

Hơi có chút nặng, Lý An Nhiên dùng tay giữ cô lại. Cơ thể trong tay vô cùng mềm mại, hơi kỳ lạ, như một miếng thịt mềm mang theo hơi ấm và hương thơm, làm cho tim anh như hẫng một nhịp.

Lý An Nhiên không nhịn được mà nhìn đánh giá, Niệm Sơ đã ngưng cười, chớp chớp con mắt đen nhánh, không náo động cũng không quấy khóc mà tùy ý ôm chặt lấy anh.

Khuôn mặt của Lý An Nhiên như được phản chiếu trong đôi mắt sạch sẽ mà tinh khiết ấy, tựa như có thể thấy rõ anh.

Khuôn mặt vừa mũm mỉm, trắng nõn mà nhẵn nhụi như được đánh phấn lên.

Đột nhiên, Lý An Nhiên cúi đầu, hôn ‘chụt’ một cái lên mặt cô

Cảm giác thỏa mãn, vừa mềm mại, ấm áp, làm cho người ta yêu mến không muốn buông tay.

Trong chốc lát, trái tim kia liền mềm nhũn, rối tinh rối mù.

Năm nay Lý An Nhiên 6 tuổi, Niệm Sơ vừa tròn 8 tháng

Giữa hè.

Còn đến 2 tháng nữa mới khai giảng năm học mới, việc nghỉ hè ở nhà sẽ không còn buồn chán, tẻ nhạt mà trở nên tươi sáng nếu phát hiện ra một vài điều thú vị.

Thư Giai nhận ra, kể từ khi con trai nhà mình ôm đứa con gái nhỏ của nhà họ Niệm trong sân, ngày nào anh cũng chạy sang nhà bên đó.

Cũng không làm gì mà chỉ ôm cô, cùng cô chơi đùa, khi thấy cô cười khúc khích, chính mình cũng vui theo.

Hai đứa nhỏ kia cùng chơi đùa, một mặt trắng nõn, mềm mại, một mặt khôi ngô tuấn tú.

Một cảnh tượng hiếm thấy, cả hai gia đình đều thấy mới lạ không thôi.

Lý An Nhiên tính tình không biết giống ai, đã đến tuổi trưởng thành, nhưng lại ít nói và điềm tĩnh.

Luôn thích ở một mình trong phòng đọc sách. Khi mệt mỏi thì chơi game. Đối với những đứa trẻ khác không lạnh lùng cũng không nhiệt tình lắm

Quần áo trên người lúc nào cũng sạch sẽ, mặt mày trầm tĩnh, một chút tinh thần phấn chấn ở tuổi này cũng không có. Nhưng cũng khiến người ta bớt lo lắng vì không có một khuyết điểm nào.

Những cha mẹ khác thường lo rằng con cái nhà họ quá nghịch ngợm, nhưng Thư Giai lại lo rằng con trai mình lại quá ngoan ngoãn, giống như một ông cụ non, thiếu sức sống. Nhưng bây giờ có vẻ hơi khác.

Bà không thể không liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ chơi cách đó không xa.

Niệm Sơ vừa lúc thích vui vẻ chơi đùa, không chịu nằm ngoan ngoãn trên giường mà trèo lên trèo xuống. Đàm Nhã liền làm sạch sàn bê tông trong sân bằng nước, khoanh thành một khoảng lớn cho cô chơi đùa.

Ngày hè nóng bức, dưới sàn lại mát mẻ nên lúc này ngay cả quạt cũng không cần đến.

Hai người mẹ, Đàm Nhã là một giáo viên dạy ngữ văn, suốt kỳ nghỉ hè chỉ ở gần học sinh. Còn Thư Giai sau khi sinh Lý An Nhiên, chỉ ở nhà làm nội trợ.

Vừa đúng lúc có chuyện để nói

Hai người kể từ khi cưới chồng ở đây mới biết, Lý Khâm và Niệm Thanh là hàng xóm với nhau từ nhỏ, quan hệ thân thiết tới mức có thể mặc chung một quần. Sau khi lập gia đình, xây dựng công việc cũng không chuyển đi nơi khác, vẫn ở xóm cũ.

Nói là xóm cũ vì hầu hết các tòa nhà cũ ở thành phố B đều là những khoảng sân nhỏ, những con hẻm dài với những bức tường xanh và gạch đen.

Chỉ sau khi kinh tế phát triển, nhiều tòa nhà lớn đều mọc lên, một làn sóng mới hiện đại hóa. Dường như nơi này đã trở nên cũ kỹ và lạc hậu.

Lý Khâm mấy năm nay thường xuyên lải nhải, chủ yếu là muốn chuyển nhà đến trung tâm thành phố.

Lúc trước Niệm Thanh thi đậu một trường Đại Học lớn, Lý Khâm lại chỉ học ở một ngôi trường bình thường nhưng mối quan hệ của họ không hề xa cách, vẫn là anh em tốt của nhau.

Sau này, khi Niệm Thanh trở thành giáo viên, Lý Khâm cũng bắt đầu kinh doanh. Sau một vài năm thì công ty ngày càng phát triển lớn hơn vì vậy mới cân nhắc đến việc mua nhà.

Trái lại, hai vợ chồng Niệm Thanh đều là giáo viên, lương cũng không nhiều, hiện tại lại có con, mua nhà mới quả thực là một việc khó. Cho dù Lý Khâm nhiều lần muốn giúp đỡ nhưng luôn bị từ chối.

Tuy nhiên, khu này cũng dễ sống, bốn phương thông suốt, đông ấm, hạ mát, không kể đến những khuyết điểm nhỏ thì cũng là nơi lý tưởng để sống. Thế nên sau một khoảng thời gian dài thì không còn ý muốn chuyển đi nữa.

Nói chung, quan hệ hai nhà gắn bó thân thiết đến mức làm người khác cũng phải ghen tị.

Vào buổi chiều, trời vẫn còn nóng, nhưng dưới tán cây lại mát mẻ, những ánh nắng nhỏ chiếu sang rất nhẹ nhàng, gió thổi nhẹ, lá khẽ rung, mang đến hương mát một hồi.

Lý An Nhiên đang đứng dưới bóng râm, tay nâng người Niệm Sơ, cẩn thận dạy cô gái nhỏ tập đi, tâm trạng hứng thú như thể đang làm một việc yêu thích.

Ngay cả sự trầm tính khi xưa cũng không còn, mà còn cho thấy một chút tính trẻ con hiếm có.

Niệm Sơ kể từ khi sinh ra đã rất ngoan ngoãn, không ồn ào, gặp người lạ cũng không khóc. Lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt nhỏ tròn cười rất vui vẻ.

Giờ phút này bị Lý An Nhiên ôm nửa người vào lòng, chỉ biết bước đi với hai chân ngắn yếu ớt theo anh.

Thư Giai cùng Đàm Nhã vừa nói chuyện phiếm vừa canh con, hai người họ không mong đợi Lý An Nhiên có thể dạy Niệm Sơ cái gì, chỉ là trong khi hai đứa nhỏ chơi cùng nhau thì cả hai bà mẹ cũng có vài phút rảnh rỗi.

Tuy nhiên vào ngày nọ, Lý An Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, giang hai tay ra với Niệm Sơ, cô gái nhỏ tập tễnh bước đi vài bước rồi lại bổ nhào vào lòng anh, hai người ngạc nhiên đến nỗi dừng ngay việc thêu chữ thập.

“Niệm Niệm…vừa mới biết đi sao..?”, Thư Giai ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn Đàm Nhã hỏi.

Đàm Nhã hai mắt cũng mở to, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, ngơ ngẩn trả lời, “Tôi cũng vừa mới biết đấy…”

Lý An Nhiên kìm nén sự phấn khích trong lòng mình, nhưng không che giấu nổi nụ cười trên mặt. Anh ôm chặt cô dưới thân mình, nhìn chằm chằm Niệm Sơ với ánh mắt nghiêm túc mà khen ngợi.

“Niệm Niệm giỏi quá, đã biết đi rồi này”

Nhưng người trước mặt lại không hiểu gì, chỉ cười toe toét, hai chân ngọ nguậy, ầm ĩ không thôi.

Lý An Nhiên nắm chặt lấy bàn tay đang lắc lư của cô, cúi đầu hôn lên đôi má mềm mại trắng trẻo, rồi dịu dàng nói, “Niệm Niệm ngoan, tập lại lần nữa nhé.”

Anh đỡ Niệm Sơ đứng vững, rồi mới buông tay ra, lùi lại vài bước rồi ngồi xổm từ xa, lại giang hai tay về phía cô, đồng thời nhẹ nhàng vỗ tay.

“Niệm Niệm tới đây, anh ở đây này.”

Cơ thể nhỏ bé đang đứng đó bắt đầu chao đảo bước từng bước về phía trước, vừa nhẹ nhàng tựa như không có lực, ai trông thấy cũng sợ cô sẽ ngã.

Lý An Nhiên chăm chú nhìn, cũng không buồn nhắm mắt, chỉ tập trung cao độ theo từng bước đi của Niệm Sơ, nếu chỉ xảy ra một bước vấp ngã nhỏ, thì sẽ liền chạy lại ôm cô.

Cũng may đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi, khuôn mặt Niệm Sơ đang tươi cười, bước chân ngắn nhỏ, thân mình lúc lắc chạy vào lồng ngực anh.

Lý An Nhiên thỏa mãn nắm lấy tay cô rồi ôm chặt cô vào lòng.

Vào một buổi chiều nọ, Niệm Sơ từ lúc mới tập đi giờ đã có thể chậm rãi đi bộ cùng mẹ, Đàm Nhã chơi đùa với cô trên đường, vô cùng vui vẻ.

Lý An Nhiên ở một bên nhìn chằm chằm nụ cười trên khuôn mặt tròn xoe kia, tùy tiện ăn vặt một miếng.

Rõ ràng anh là người dạy cô đi từng bước, thế nào mà chỉ trong chớp mắt liền quên mất người này, còn ở đó cười đùa vui vẻ, đúng là cô gái nhỏ không có trái tim.

Lý An Nhiên cụp mắt, nhìn chằm chằm dưới đất phát hiện có hòn đá nhỏ màu xanh, thuận tay nhặt lên rồi ném vào góc tường. Nếu cứ để trên đường như thế, ai đó đang tập đi không cẩn thận giẫm vào sẽ rất đau.

Anh lại lần nữa khôi phục ánh mắt ngước lên, nhìn con người nhỏ bé kia mà khẽ cười. Thư Giai vỗ đầu anh, nhẹ nhàng nói,

“Đi thôi, trời tối rồi, về nhà ăn cơm.”

“Vâng”, anh gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó không hài lòng, nói nhỏ với “Mẹ, đã nói là đừng vỗ đầu con nữa mà.”

“Làm sao, ngay cả đầu con trai mình cũng không được vỗ sao?”

“Con đã là học sinh tiểu học, không còn là trẻ mẫu giáo nữa!”

Thư Giai hừ một tiếng rồi lại xoa đầu anh, vừa cười vừa mắng: “Ngay cả khi là học sinh tiểu học, con cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ.”

Mùa hè trôi qua, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn một chút. Gió đêm hòa quyện cùng với mùa thơm của hoa quế.

Niệm Sơ đã có thể tự mình bước đi trong sân,  Lý An Nhiên thường dẫn cô đi dạo, một cao một thấp nắm tay nhau qua những con đường đá, qua những khung cửa.

Chỉ khi gặp được những đám trẻ nhỏ đang cùng nhau chơi đùa, chắc chắn sẽ không tránh được những ánh mắt đánh giá. Những lúc này, Lý An Nhiên thường đem Niệm Sơ ra phía sau che, không để cho ai nhìn thấy.

Lúc Niệm Sơ còn bi bô tập nói, những khi đưa cô ra ngoài chơi cũng chỉ biết kêu ê ê a a, khi kích động còn quơ chân múa tay.

Đôi mắt tròn xoe đen nhánh, khuôn mặt bụ bẫm giống cái bánh bao nhỏ, một phần được nuông chiều từ lúc sinh ra, khiến người nào cũng đem lòng yêu mến.

Lý An Nhiên bắt đầu dạy cô gái nhỏ nói chuyện.

Từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc, dường như không hề cảm thấy phiền mà dạy lại nhiều lần, vừa kiên nhẫn lại vừa tỉ mỉ, Thư Giai cùng Đàm Nhã mỗi khi thấy như vậy đều cảm kích không thôi.

Duyên phận giữa người với người đúng là kỳ lạ.

Thời điểm Niệm Sơ biết nói, chữ đầu tiên khi mở miệng không phải là ‘cha’, cũng không phải ‘mẹ’, mà là ‘anh’

Trước khai giảng một ngày, Lý An Nhiên cùng Niệm Sơ nghỉ hè đã hai tháng, cuối cùng cũng phải đến trường, anh không nỡ xa cô. Trước khi đi học, còn không quên dụ cô mở miệng,

“Niệm Niệm, ngày mai anh phải đến trường, sẽ không thể đến chơi với em”.

“Ê ê…a”. Khuôn mặt trắng trẻo vô tư cười.

“Anh còn phải về nhà.” Lý An Nhiên ôm cô vào lòng, ngồi xổm xuống sàn nhà.

“ Y y..”. Cánh tay mập mạp chỉ vẫy vẫy, đôi má mềm mại nở nụ cười để lộ hai cái răng cửa nhỏ màu trắng, giương đôi mắt đen láy, ngây thơ nhìn.

Ánh nắng chiếu đầy trời, chiếu xuống gương mặt trắng nõn, Lý An Nhiên nửa ngồi xổm trên sàn nhà, khuôn mặt hiện một vẻ mất mát.

Anh dạy Niệm Sơ nói lâu như vậy mà vẫn chưa thể nghe cô nói những gì anh muốn nghe.

Lý An Nhiên lại chớp chớp mắt, lại ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hiện lên một tia chờ đợi

“Niệm Niệm, gọi anh.”

Cô mở to mắt nhìn anh, khóe miệng giật giật.

Lý An Nhiên thất vọng cúi nhìn xuống đất, nhưng đột nhiên một giọng nói nhỏ phát ra bên tai anh.

Rõ ràng và mới lạ, mềm mại như nhung lụa khẽ run, tựa những tia sáng mặt trời xuyên qua những đám mây lúc bình minh rồi xuyên thẳng vào màng nhĩ của anh.

“ Anh..anh…”

Cảm thấy hài lòng, Lý An Nhiên lập tức bế cô từ mặt đất lên, mừng rỡ xoay vài vòng, vui mừng và hạnh phúc không thể diễn tả tâm trạng của anh lúc này, chỉ cảm nhận được ánh mặt trời chiếu khắp trong tim.

Lúc tối, Niệm Thanh, Đàm Nhã cùng chơi đùa với Niệm Sơ, bỗng nhiên khi nghe thấy cô bắt đầu nói “ba, mẹ”, hai người sửng sốt một hồi mới kích động nhìn nhau, rồi bắt cô tiếp tục nói.

Có thể nói Niệm Sơ tuy miệng nói không rõ, còn có khi ê ê a a để thay thế, nhưng đối với Lý An Nhiên lúc nhỏ còn đỡ hơn.

Anh thích nói chuyện với cô, dịu dàng lắng nghe giọng nói non nớt kia nói theo anh từng câu chữ rồi sau đó từ từ lưu loát.

Khó có thể miêu tả cảm giác vui sướng khi đạt được thành tựu này.

Lý An Nhiên bắt đầu đi học, mỗi lúc tan học lại chạy sang nhà bên cạnh trước tiên, cùng Niệm Sơ chơi đùa nửa ngày rồi mới trở về nhà ăn cơm

Nhưng anh thường gắp thức ăn vào bát rồi chạy qua lại đút từng miếng cho Niệm Sơ, hài lòng nhìn cái miệng nhỏ nhai từ từ.

Thời gian trôi qua từng ngày, Niệm Sơ cũng lớn lên, ngày càng hoạt bát, mỗi lần nhìn thấy Lý An Nhiên sẽ đều chạy từng bước nhỏ kêu anh.

Sau đó giang hai tay ra, bổ nhào vào lòng anh ôm chặt.

Khuôn mặt tròn tròn, cười lên như một bông hoa nở rộ, rất đáng yêu.

Lúc Niệm Sơ lớn hơn một chút nữa, Lý An Nhiên bắt đầu dắt cô ra ngoài chơi cùng những đứa trẻ khác, chơi trò mèo đuổi chuột hoặc trốn tìm.

Có những ngày mưa sẽ cùng cô ở nhà, dạy cô đọc từng chữ trong cuốn truyện tranh, những năm còn lại trong cuộc đời đều ở bên cô gái nhỏ ấy.

Sau này, mọi đứa trẻ trong xóm đều biết, Lý An Nhiên có một em gái nhỏ bên cạnh, như hình với bóng, lúc nào cũng giữ chặt trong tay.

Không ai dám bắt nạt,

Không ai dám đến gần.

Dù cô gái nhỏ ấy có đôi mắt đen nhánh to tròn, làn da trắng và khuôn mặt ngời sáng.