Tiểu Thanh Mai Yêu Kiều - Ngô Thải

Chương 57: CHƯƠNG 57




Đại phu tiến lên, kiểm tra cho Diệp Thanh Ngô, phát hiện sau gáy nàng bị va đập tạo thành một vết thương không lớn lắm, m.á.u chảy ra từ từ.

Đại phu mở hòm thuốc, lấy ra thuốc bột và vải bông, xử lý vết thương cho nàng.

Xuân Chi đứng bên cạnh nhìn, giúp đỡ vén tóc cho nàng.

Nghiêm Cảnh Tri giọng khàn khàn hỏi: "Thế nào? Có nghiêm trọng không?"

Đại phu xử lý xong vết thương mới thận trọng lên tiếng: "Nếu vết thương này ở chỗ khác thì không đáng ngại, nhưng nó lại ở trên đầu, lão phu không dám đưa ra kết luận chắc chắn. Trước tiên cứ đắp thuốc, uống thêm vài thang thuốc, đợi phu nhân tỉnh lại, lão phu bắt mạch mới biết được."

Vị đại phu này là người có y thuật cao minh nhất ở Huy Châu, được Nghiêm lão phu nhân đặc biệt mời đến phủ để chăm sóc cho đứa con đầu lòng của Nghiêm gia.

Nghiêm Cảnh Tri tin tưởng y thuật của ông, dặn ông nhanh chóng đi bốc thuốc sắc thuốc, đại phu vâng dạ rồi vội vàng rời đi.

Nghiêm Cảnh Tri quay người, lạnh lùng nhìn Nghiêm Thục Đình đang khóc lóc được Nghiêm lão phu nhân ôm vào lòng dỗ dành, ra lệnh cho Mặc Văn: "Đưa Nhị cô nương về viện, khóa chặt cửa sổ, phu nhân một ngày chưa tỉnh, nàng ta một ngày không được ra ngoài."

Mặc Văn vâng dạ, ra ngoài gọi hai gia đinh vào, mặc kệ Nghiêm lão phu nhân mắng chửi và ngăn cản, trực tiếp lôi Nghiêm Thục Đình đang gào thét không ngừng đi.

Nghiêm Cảnh Tri lại lạnh lùng nhìn Nghiêm lão phu nhân: "Mẹ cũng về đi."

Nghiêm lão phu nhân liếc nhìn Diệp Thanh Ngô đang nằm yên lặng trên giường, cũng biết chuyện hôm nay ồn ào quá lớn, e là khó mà giải quyết ổn thỏa.

Bà lộ rõ vẻ mệt mỏi, dường như già đi rất nhiều chỉ trong chốc lát, thở dài một tiếng, nói một câu "Tạo nghiệt", rồi chống gậy, dẫn theo Phùng Thanh Uyển đang cúi đầu rụt cổ rời đi.

Nghiêm Cảnh Tri lại nhìn Xuân Chi, thấy nàng đang ngồi xổm bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thanh Ngô, vừa lau nước mắt vừa không ngừng gọi khẽ: "Cô nương, người tỉnh lại đi, cô nương..."

Hắn nhìn một lúc, rồi ra lệnh: "Đưa nàng ta xuống nghỉ ngơi."

Mặc Văn vâng dạ, tiến lên nắm lấy hai cánh tay Xuân Chi kéo nàng dậy: "Xuân Chi cô nương, đại nhân bảo cô xuống nghỉ ngơi."

"Ngươi buông ta ra, ta muốn ở bên cạnh hầu hạ cô nương." Xuân Chi đương nhiên không chịu, giơ chân muốn đá Mặc Văn, ra sức giãy giụa muốn thoát ra, nhưng ngay sau đó, cổ nàng đau nhói, bị đánh ngất.

Mặc Văn đánh ngất Xuân Chi, khiêng nàng ra khỏi phòng chính, đưa nàng về phòng ở của nàng, gọi một tiểu nha hoàn đến chăm sóc, rồi quay lại báo cáo.

Trở lại phòng chính, Nghiêm Cảnh Tri nằm xuống trường kỷ vốn không rộng rãi bên cạnh Diệp Thanh Ngô, một tay đặt lên người nàng, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thanh Ngô, yên lặng nhìn nàng, trong mắt cảm xúc cuộn trào.

Mặc Văn ngẩn người, vội quay lưng đi ra ngoài: "Đại nhân, thuộc hạ xin phép canh giữ ở bên ngoài."

Nghiêm Cảnh Tri như đang tự nói với mình, lẩm bẩm: "Thanh Ngô, nếu nàng luôn ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy."

Mặc Văn không nghe rõ, quay người lại hỏi: "Đại nhân nói gì ạ?"

Nghiêm Cảnh Tri không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Ngô.

Mặc Văn không nghĩ nhiều, bước ra ngoài.

---

Cùng lúc đó, trên con đường cái cách thành Huy Châu một trăm dặm về phía Bắc, một đoàn người đang cưỡi ngựa phi nước đại về phía Huy Châu.

Người dẫn đầu chính là Úc Thừa Uyên, hắn cau mày, một lần nữa đỡ cho tiểu cô nương nhắn trong lòng ngồi thẳng lại.

Diệp Mạt Sơ cảm lạnh chưa khỏi, bị xóc nảy như vậy, bụng dạ khó chịu, mấy lần muốn nôn nhưng nàng vẫn cố gắng nhịn.

Nhưng lúc này thật sự không nhịn được nữa, ọe hai tiếng, nàng đưa tay vỗ vỗ n.g.ự.c Úc Thừa Uyên, ra hiệu cho hắn dừng lại.

Úc Thừa Uyên kéo dây cương, ghìm ngựa dừng lại, rồi ôm nàng trực tiếp nhảy xuống ngựa.



Vừa chạm đất, Diệp Mạt Sơ liền đẩy Úc Thừa Uyên ra, loạng choạng chạy ra ven đường, chống hai tay lên đầu gối, nôn ọe.

Úc Thừa Uyên lấy khăn tay và túi nước đến, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, đợi nàng nôn xong, đỡ nàng đứng dậy, để nàng dựa vào người mình, lấy khăn lau miệng cho nàng, sau đó đưa túi nước lên miệng nàng.

Diệp Mạt Sơ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mềm nhũn dựa vào lòng Úc Thừa Uyên, uống một ngụm nước, súc miệng rồi nhổ ra, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt mày đen như đáy nồi, nịnh nọt cười nói: "Thừa Uyên ca ca, muội khỏe rồi, chúng ta đi thôi."

Úc Thừa Uyên vẫn lạnh mặt: "Bớt giở trò cười cợt với ta."

Đi xe ngựa thì tối mai mới đến, nhưng tiểu cô nương này sáng nay vừa tỉnh dậy đã nằng nặc đòi đổi sang cưỡi ngựa, nói thêm một ngày cũng không đợi được, hôm nay nhất định phải gặp tỷ tỷ.

Hắn đương nhiên không đồng ý, nhưng tiểu cô nương cứ ngồi đó rưng rưng nước mắt, dỗ thế nào cũng không nín, hắn đành phải mềm lòng.

Bây giờ thì hay rồi, mới đi được một canh giờ đã dừng lại nôn hai lần, cứ tiếp tục chạy như vậy, người cũng nôn đến ngốc mất.

Diệp Mạt Sơ thấy hắn không nói gì, liền kéo tay áo hắn lắc lắc: "Thừa Uyên ca ca, đi thôi, muội không sao rồi."

Úc Thừa Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cũng lười khuyên can nàng nữa, chỉ tay vào thị vệ và ngựa: "Nàng không sao, nhưng bọn họ có sao, ngựa cũng cần nghỉ ngơi."

Nói xong, hắn ra lệnh cho Thường Lâm: "Nghỉ ngơi tại chỗ một khắc."

Diệp Mạt Sơ đêm qua lại mơ thấy giấc mơ tỷ tỷ ngã xuống đất không dậy nổi, hôm nay mới năn nỉ ỉ ôi, ép Úc Thừa Uyên đổi sang cưỡi ngựa, nhưng dù có gấp gáp đến đâu, nàng cũng không thể để mọi người đều mệt mỏi, liền gật đầu: "Vậy được, chúng ta nghỉ ngơi một chút."

Úc Thừa Uyên sắc mặt hơi dịu lại, dẫn Diệp Mạt Sơ đến chỗ đệm Nhàn Vân đã trải sẵn ngồi xuống, lại cho Diệp Mạt Sơ uống thêm hai ngụm nước, rồi để nàng tựa vào lòng mình nghỉ ngơi.

 

Chương 58

Diệp Mạt Sơ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đỡ hơn nhiều, liền hỏi: "Thừa Uyên ca ca, nếu chúng ta cứ đi với tốc độ này thì bao giờ mới đến Huy Châu?"

Úc Thừa Uyên nhìn bộ dạng ủ rũ của tiểu cô nương, tính toán theo tốc độ chậm hơn bình thường ba phần, nói: "Trước khi trời tối, hẳn là có thể vào thành."

 

"Vậy thì tốt." Diệp Mạt Sơ gật đầu, lại nói: "Vậy lát nữa chúng ta cưỡi nhanh hơn một chút, cố gắng đến trước khi cổng thành đóng, kẻo không vào được thành."

Úc Thừa Uyên đáp: "Không sao, đóng rồi cũng vào được."

Diệp Mạt Sơ nghĩ cũng đúng, một cái cổng thành Huy Châu làm sao ngăn được Thân vương điện hạ.

Úc Thừa Uyên ánh mắt dừng lại trên một cây ăn quả phía trước, đỡ Diệp Mạt Sơ ngồi thẳng dậy: "Nàng tự ngồi một lát, ta đi một lát sẽ về."

Nói xong, hắn đứng dậy, đi về phía xa xa.

Thấy hắn đi rồi, Đông Lan vẫn luôn ở cùng Nhàn Vân và những người khác mới chạy tới, lo lắng hỏi: "Cô nương, người đỡ hơn chưa ạ?"

"Ta không sao rồi, đừng lo lắng." Diệp Mạt Sơ cười nói.

Hai chị em nàng từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, nha hoàn bên cạnh hai người cũng đều biết cưỡi, Đông Lan đặc biệt gan dạ, trong số các nha hoàn thì cưỡi ngựa là giỏi nhất.

Sáng nay quyết định cưỡi ngựa lên đường, nên đã mang theo Đông Lan, để Thu Tang đi cùng đoàn xe và hành lý ở phía sau từ từ đi tới.

Trên đường đi, Úc Thừa Uyên dẫn nàng cưỡi ngựa đi trước, nàng cũng đang khó chịu nên không để ý đến Đông Lan. Lúc này thấy Đông Lan đến, Diệp Mạt Sơ mới hỏi: "Ngươi thế nào rồi, có theo kịp không?"

Đông Lan gật đầu: "Nô tỳ không sao ạ."

Nói xong, nàng liếc nhìn Thân vương đang hái quả ở đằng xa, ghé sát vào, nhỏ giọng nói: "Cô nương, lúc nãy nô tỳ đã muốn qua đây rồi, nhưng Nhàn Vân nói Thân vương điện hạ đang ở đây, không cho nô tỳ qua, sợ chướng mắt điện hạ."

Diệp Mạt Sơ nhìn Úc Thừa Uyên một cái, cười nói: "Nhàn Vân nói bậy, ngươi không thấy lúc nãy mặt Thân vương điện hạ đen như đ.í.t nồi sao, không chừng đang ghét bỏ ta đấy."



Đông Lan nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, giọng điệu nghi ngờ: "Không thể nào, nô tỳ không thấy điện hạ ghét bỏ ở đâu cả, nô tỳ thấy giống như đang lo lắng thì đúng hơn."

Diệp Mạt Sơ lắc lắc ngón tay, vẻ mặt cao thâm khó dò nói: "Đó là ngươi không hiểu Thân vương điện hạ, hắn từ nhỏ đã quen giả vờ rồi, làm sao để người ta dễ dàng nhìn thấu tâm tư thật của hắn chứ."

"Vâng ạ." Đông Lan gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy cô nương nhà mình nghĩ nhiều rồi, Thân vương điện hạ lúc nãy rõ ràng chỉ có lo lắng thôi mà.

Hơn nữa, cô nương hồi nhỏ có lần ốm cũng nôn, lúc đó Thân vương điện hạ còn là một đứa trẻ, cũng không ghét bỏ, bây giờ đã đính hôn rồi, lại càng không thể ghét bỏ được.

Diệp Mạt Sơ vẫn còn hơi choáng váng, đưa tay kéo Đông Lan ngồi xuống, dựa vào người Đông Lan, dặn dò: "Lần sau ta nôn nữa, ngươi phải chạy đến ngay nhé."

Đông Lan gật đầu: "Nô tỳ nhớ rồi ạ."

Úc Thừa Uyên hái một nắm mận rừng, dùng nước trong túi nước rửa sạch, đặt lên khăn tay, cầm đến đưa cho Diệp Mạt Sơ: "Ăn một quả đi."

Diệp Mạt Sơ nhìn những quả mận xanh xanh, nuốt nước bọt, chưa lấy ngay, mà hỏi: " Chua không?"

Úc Thừa Uyên lại đưa tay về phía trước, nghiêm túc nói: "Không chua, ta đã nếm thử rồi."

Diệp Mạt Sơ tin hắn, đưa tay lấy một quả đưa lên miệng cắn một miếng, vừa cắn xong, mắt nàng lập tức nhắm tịt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao. Nàng chỉ cảm thấy cả miệng chua loét, nước miếng sắp chảy ra khỏi khóe miệng, vội vàng hít một hơi nuốt xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng sinh động này, Úc Thừa Uyên bật cười không ngừng, tay run lên, mấy quả mận còn lại trên khăn tay suýt nữa thì rơi xuống đất, vội vàng nắm chặt lại.

Đông Lan cũng bụm miệng cười không ngừng.

Diệp Mạt Sơ dần dần hồi tỉnh, đôi mắt long lanh mở to, tức giận lên án: “Úc Thừa Uyên, huynh lừa ta!”

Úc Thừa Uyên dùng khăn tay gói số quả còn lại đưa cho Đông Lan: “Cất cho cô nương nhà ngươi, lát nữa nàng ấy còn muốn ăn.”

“Vâng.” Đông Lan đáp, vội vàng đứng dậy nhận lấy quả mận, cất kỹ.

Diệp Mạt Sơ xoa xoa gò má ê ẩm, nói năng có chút không rõ ràng: “Vứt đi vứt đi, ta không ăn đâu.”

Úc Thừa Uyên ngồi xuống cạnh Diệp Mạt Sơ, nhận lấy quả mận đã bị nàng cắn một miếng, cắn một miếng nữa, mặt không cảm xúc nhai, sau đó nuốt xuống.

Diệp Mạt Sơ nhìn mà nhíu mày, chỉ cảm thấy răng mình lại ê buốt.

Úc Thừa Uyên cong ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng, hỏi: “Có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Diệp Mạt Sơ khó hiểu: “Đỡ hơn cái gì?”

Úc Thừa Uyên nhắc nhở: “Còn muốn nôn nữa không?”

Diệp Mạt Sơ cảm nhận một chút, kinh ngạc nói: “Ơ, sao đột nhiên lại đỡ hơn nhiều rồi?”

“Trái cây tiên.” Úc Thừa Uyên lắc lắc quả mận trong tay, vừa cười vừa cắn thêm một miếng.

Diệp Mạt Sơ thấy hắn ăn ngon lành như vậy, nghi ngờ bọn họ không ăn cùng một loại quả, muốn thử lại, nhưng lại cảm thấy ngươi cắn một miếng ta cắn một miếng thật kỳ quặc, liền đưa tay ra xin Đông Lan một quả, nhận lấy ăn một miếng nhỏ, vẫn chua.

Úc Thừa Uyên cười xoa đầu nàng, đứng dậy: “Đi thôi, lên đường, cầm quả này, tỉnh táo đầu óc, giảm nôn.”

Diệp Mạt Sơ đáp lời, đứng dậy, vừa đi vừa quan sát quả mận trong tay: “Thì ra còn có công hiệu này, Thừa Uyên ca ca, huynh biết nhiều thật đấy.”

Hai người đi đến trước ngựa, Úc Thừa Uyên dùng hai tay ôm lấy nách Diệp Mạt Sơ, nâng nàng lên lưng ngựa, sau đó phi thân lên ngựa, ngồi xuống phía sau nàng, hai chân kẹp bụng ngựa, tiếp tục lên đường.

---