Lúc Giang Thừa Chu còn trẻ là một người cực kỳ cục súc, đánh nhau rất tàn nhẫn, mấy năm nay bởi vì vợ và con gái mà đã tu thân dưỡng tính, diễn thành một người ôn hòa.
Trừ lúc trước khi Sở Thanh Ánh nói muốn cùng ông ly hôn ra, thì gần như trước nay ông chưa bao giờ tỏ ra tức giận như vậy.
Cánh tay cơ bắp người đàn ông gần như siết chặt, mặt lạnh đi lên trước, vẫy vẫy tay, đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ lùi ra phía sau, Giang Thừa Chu dùng một tay nhắc cổ áo hắn lên, nhìn chằm chằm vào mặt hắn một hồi lâu, sau đó ___
Gần như dùng hết sức giáng một quyền đấm vào xương hàm của hắn, Thẩm Chấp bị đánh đến choáng váng, mặt nghiêng về một bên, miệng rỉ máu, đau đớn nghiến răng.
Giang Thừa Chu một quyền rồi lại một quyền, đánh cho hắn miệng đều là máu, chờ đến khi phát tiết đủ rồi, ông đứng lên, trên cao nhìn xuống người đang quỳ rạp trên mặt đất không khác gì đã chết, cười lạnh, châm chọc nói: “Cậu cũng thật có bản lĩnh.
”
Có thể làm ông trong ba tháng dù có đào ba tấc đất cũng tìm không ra người.
Mọi đầu mối đều giấu đến sạch sẽ.
Cả người Thẩm Chấp chỗ nào cũng đau, nếu không phải còn đang thở hổn hển, thì thật sự so với người chết không có gì khác biệt.
Giang Thừa Chu lên xe, dùng khăn lau khô ngón tay dính máu, tránh cho Trà Trà nhìn thấy máu.
Trà Trà nắm chặt áo khoác của ba cô, sợ một khi cô buông tay thì cũng sẽ biến mất.
Giang Thừa Chu thấy bộ dáng lo lắng, sợ hãi của cô, đau lòng muốn chết, ông nhẹ nhàng trấn an vỗ vỗ lưng cô, “Không sao, ba ba đưa con về nhà nhé.
”
Trà Trà rũ mắt, “Vu Cố không có tới sao?”
Ngón tay Giang Thừa Chu hơi khựng lại một chút, “Ba không có nói với cậu ấy.
”
Trà Trà cúi đầu, âm thanh mang chút buồn, “Con nhớ anh ấy.
”
Mỗi một ngày, mỗi một phút.
Giang Thừa Chu cũng không cố ý muốn gạt những người khác, lúc ông đến rất vội vàng, thật sự không rảnh cũng không có tinh thần để ý đến cảm xúc của người khác.
Ông thấp giọng nói, “Chờ trở về nhà, lại nói cho cậu ấy được không.
”
Trà Trà không có ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn nói được.
Giang Thừa Chu mang cô lên máy bay phi suốt đêm bay về Bắc Thành, đến khi đáp xuống mặt đất thì cũng đã gần 9 giờ tối, Trà Trà cực kỳ mệt mỏi, ở trên máy bay đã ngủ một giấc.
Từ sân bay về ngõ hẻm, không sai lắm cũng mất khoảng hai giờ.
Trên đường Trà Trà dựa vào cửa sổ xe ngủ mất, thời tiết tháng chín chuyển lạnh, Giang Thừa Chu đem áo khoác cởi ra đắp lên người cô, sau đó phân phó tài xế lái xe nhanh hơn một chút.
Trà Trà mơ hồ nghe thấy một giọng nói.
‘Trà Trà, tỉnh tỉnh, chúng ta về đến nhà rồi.
”
Cô chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô dừng lại ở một con hẻm rộng trước hàng rào nhà cô.
Cô kéo áo khoác lại, mở cửa xa đứng trước cổng, khi hai chân chạm xuống đất còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Trước tiên Sở Thanh Ánh chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, bà cái gì cũng không hỏi, cũng không dám hỏi khoảng thời gian vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
“Trà Trà, con có đói bụng không?”
“Mẹ.
”
“Ừ, mẹ ở đây.
”
Tâm tư Trà Trà mẫn cảm tinh tế, nhìn ra được mọi người trong nhà đều để ý đến cảm xúc của cô, khi nói chuyện với cô sẽ rất cẩn thận, cô cười một chút, “Con không có việc gì đâu ạ.
”
Sở Thanh Ánh cũng cười, “Không có việc gì thì tốt rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi, anh trai con cũng sắp về đến rồi.
”
Trà Trà ngồi ở trước bàn ăn, thất thần nắm chiếc đũa.
Bên ngoài sân rất nhanh liền nghe thấy tiếng tắt máy của xe ô tô, Giang Châu vội vội vàng vàng chạy tới, cũng không để ý đến bộ dạng của bản thân, đầu tóc bù xù gần như che khuất đôi mắt của anh, tóc đã quá dài cũng không có tâm tư đi cắt, khuôn mặt kiên định nay đã gầy đi rất nhiều.
Người không có việc gì là tốt rồi.
Bọn họ đều ăn ý, không đi hỏi Trà Trà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sợ chạm vào vết thương của cô.
Trà Trà nhìn thấy anh trai, biểu tình sống động vài phần, cô rất cao hứng mà cười rộ lên, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
“Anh trai.
”
Giang Châu ôn nhu xoa xoa đầu nhỏ của cô, “Ăn cơm trước đã.
”
Trên bàn tám món thức ăn đều là những món mà bình thường Trà Trà thích ăn, thịt ba chỉ xào, cua hấp, đầu cá kho tiêu, canh gà hầm với củ mài….
Sở Thanh Ánh múc cho con gái bát canh gà, nhìn khuôn mặt của con gái đã gầy một vòng, trong lòng rất không dễ chịu, cô khẳng định đã chịu không ít khổ sở.
Bà kiềm chế, đôi mắt đầy vẻ chua xót, đem bát chứa đầy canh gà đẩy đến trước mặt cô, “Con uống chút canh đi, đây là gà mái già mà bà Lưu nuôi, rất tốt cho cơ thể.
”
Trà Trà ngửi thấy mùi hương của canh gà, cúi xuống thử một ngụm nhỏ, “Uống rất ngon ạ.
”
“Vậy con liền uống nhiều hơn một chút.
”
“Vâng vâng.
”
Giang Châu ngồi ở phía đối diện đã ăn cơm xong, lúc này cũng không muốn ăn gì, anh ngồi yên ở chỗ của mình, nhàn rỗi không có việc gì liền bóc cho cô mấy con cua lớn ngạch cua và thịt cua chia thành 2 đĩa, tất cả đều đến trong tầm tay cô, có chút chua xót, “Em gầy đi rồi, ăn nhiều một chút.
”.
Trà Trà nói: “Anh trai, anh cũng gầy đi rồi.
”
Giang Châu cười một cái, “Phải không?”
Trà Trà gật gật đầu, lại hỏi: “Tại sao anh không ăn cơm?”
Khói mù mây đen che trên đỉnh đầu dần dần tiêu tán, tâm tình Giang Châu tốt lên, “Anh đã ăn rồi.
”
Bữa cơm này, Trà Trà bị mọi người gắp thức ăn đã no đến chín phần, nếu không phải cô luôn nói chính mình ăn không vào nữa, chỉ sợ ba mẹ cùng anh trai còn muốn tiếp tục gắp thức ăn cho cô.
Vài lần Trà Trà muốn nói lại thôi, muốn mở miệng nói với bọn họ cô thật sự không có việc gì cả.
Nhưng nghĩ nghĩ, cô nói như vậy đặc biệt giống như bản thân đang cậy mạnh vậy.
Trà Trà ăn no sau đó nghỉ ngơi nửa giờ, trên người cô còn đang mặc quần áo lúc trước Thẩm Chấp mang cho cô, cô lên lầu tắm rửa một chút, đem bộ quần áo ném vào thùng rác.
Trà Trà lau khô tóc rồi xuống lầu, cô muốn nhanh chóng gọi điện cho Vu Cố, lại phát hiện điện thoại của cô còn ở chỗ của Thẩm Chấp, đã sớm bị hắn cướp đi.
Cô đi xuống lầu, chạy đến chỗ huyền quan cạnh cửa, khom lưng đổi giày, Giang Châu thấy vậy liền hỏi: “Muốn ra ngoài sao? Em định đi đâu vậy?”
Trà Trà đang buộc dây giày, một lần nữa ngẩng lên, “Anh trai, em muốn đi tìm Vu Cố.
”
Cô thật sự rất muốn gặp cậu.
Dù là nghe giọng cậu thôi cũng được.
Chẳng qua là hiện tại Trà Trà có chút không dám một mình ra cửa, cô hơi hơi ngẩng cổ, nhỏ giọng thỉnh cầu, “Anh trai, anh có thể đi cùng em được không?”
Bọn họ đều có chút thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, lo lắng, căng thẳng, Giang Châu cũng không yên tâm khi để cô một mình ra khỏi nhà.
Chuyện lần này, đã cho một bài học lớn.
Giang Châu đã dùng tất cả mối quan hệ mà anh có, kể cả những người anh không quen biết, tư nhân đến nhà nước, chỉ cần anh có thể gọi, anh đều đã thử qua.
Nhưng vô dụng, người không thể tìm thấy giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Giang Châu nói: “Được.
”
Ánh mắt anh dừng lại hai giây, “Ban đêm trời lạnh, em quay lại phòng ngủ mặc thêm áo khoác đi.
”
Trà Trà a một tiếng, nâng chân mình lên, “Nhưng em đã đổi xong giày rồi.
”
Giang Châu thở dài, ngữ khí dung túng nói với cô: “Anh sẽ lên lầu lấy giúp em, không ngại anh trai đi vào phòng ngủ chứ?”
“Không ngại, cảm ơn anh! Vất vả rồi!”
Giang Châu vào phòng ngủ của cô, chọn áo khoác đồng phục bóng chày to rộng, vắt lên cánh tay, đi xuống lầu, nhìn chằm chằm đợi cô mặc vào, cuối cùng còn dặn dò: “Em kéo khóa lên đi.
”
Cô chỉ mặc một chiếc váy phong phanh bên trong, vì xinh đẹp mà không quan tâm có lạnh hay không.
Trà Trà kéo khóa áo khoác đến cao nhất, đôi tay đút vào túi, khuôn mặt non nớt, ánh mắt trong veo thanh thuần, nhìn không giống như học sinh đã tốt nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn nước thật giống như đang hỏi anh đã hài lòng chưa?
Giang Châu cũng đổi dép lê, “Đi thôi.
”
Trà Trà gần như là nhảy cẫng lên, đèn đường trong ngõ nhỏ lúc sáng lúc tối, ánh sáng mờ nhạt, cô nhảy được một nửa thì bỗng dừng lại, cô nói: “Anh, anh cho em mượn điện thoại dùng một chút nhé.
”
Giang Châu lấy di động ra từ một bên túi quần, hỏi: “Làm gì vậy?”
Trà Trà nghiêm đầu, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Em sợ đột nhiên xuất hiện sẽ làm Vu Cố sợ, nên gọi điện thoại thông báo cho anh ấy trước.
”
Giang Châu không lên tiếng, buông lỏng tay, di động lại lần nữa cất vào túi quần, “Rất nhanh sẽ đến nơi thôi.
”
Trà Trà không nghĩ anh trai thế mà lại từ chối cô! Làm sao tự nhiên lại keo kiệt như thế?
“Anh, em muốn gọi điện thoại.
”
Giang Châu im lặng nhìn cô một cái, Trà Trà bị ánh mắt này của anh trai nhìn đến chột dạ, lập tức câm nín.
Giang Châu sờ sờ đầu cô, “Sợ hãi?”
Trà Trà đá đá cục đá không tồn tại dưới chân, nhìn bóng cô bị đèn đường kéo dài, ủ rũ cụp đuôi, “Có một chút.
”
Giang Châu kiên nhẫn hỏi: “Sợ cái gì?”
Trà Trà thành thật lắc đầu: “Không biết.
”
Chính là cảm thấy luống cuống nhưng lại không thể giải thích được vì sao lại thế.
Một người hay ghen như Vu Cố, có thể hay không….
Hắn có phải sẽ để ý đến khoảng thời gian ba tháng này hay không?
Hắn có phải sẽ suy nghĩ miên man?
Cô có phải sẽ cùng Vu Cố vì chuyện này mà sinh ra khúc mắc?
Biến số quá nhiều, cô thật sự có chút sợ hãi.
“Đừng lo lắng, mau đi đi.
”
“Vâng.
” Trà Trà một lần nữa đứng lên, bất quá cô khi cô đi phía trước, bước chân rõ ràng không còn nhẹ nhàng nữa.
Đèn nhà Vu Cố vẫn chưa bật, yên lặng an tĩnh, nhìn không giống như có người ở trong đó.
Trà Trà hỏi: “Anh, Vu Cố chuyển nhà rồi sao?”
Giang Châu nói: “Không có.
”
Trà Trà giơ tay, ấn chuông cửa.
Chỉ một lát sau, căn phòng tối om dần dần sáng lên.
Trong nhà Vu Cố chỉ có mình anh ấy ở, trong khoảng thời gian này cha mẹ anh bận công tác quá, đều ở tại chung cư do nhà trường sắp xếp.
Anh bị cảm mạo, người nóng như lửa đốt, cũng không uống thuốc.
Ban đêm lạnh nhiệt độ hạ xuống mười độ, Vu Cố chỉ mặc áo ngắn tay, giẫm lên thảm lông, chầm chậm xuống lầu, trên mặt tái nhợt không có bất kì tình cảm dư thừa nào, mí mắt buông xuống, anh duỗi tay mở cửa.
Đèn đường trên con phố dài đầu ngõ, ánh đèn mờ chập chờn hắt đều lên gương mặt tươi sáng của cô gái, cô đứng ở dưới bậc thềm, ngước mặt nhìn anh, nhẹ nhàng gọi: "Vu Cố.
"
Từ tay đến chân Vu Cố đều cứng đờ, vì âm thanh vừa nghe được mà dao động, đứng bất động tại chỗ, anh thậm chí còn cảm thấy chắc là do giấc mơ mà bản thân tạo ra.
Chẳng qua đêm nay giấc mơ này tương đối chân thật.
Thiếu nữ khoác áo đồng phục bóng chày đang đứng im trước mặt anh, mái tóc dài đến eo được cô búi lên ngoan ngoãn nằm hai bên vai, khuôn mặt cô đỏ lên, âm thanh mềm mại, dường như có chút nghẹn ngào, ủy khuất: “Anh vì sao không để ý đến em?”
Cả người Vu Cố vẫn cứng đờ
Trà Trà thật sự có chút hoảng hốt, đây là làm sao vậy? Không nói một lời, là muốn bắt đầu xa lánh cô sao?
Cô ủy khuất hỏi: “Vu Cố, anh không yêu em nữa sao?”
Vu Cố lê chân, chậm rãi đi đến trước mặt cô, giơ tay sờ sờ mặt cô, như không thể tin được, nghe ra có chút làm người ta chua xót: “Trà Trà?” đôi mắt nóng lên, mũi nghẹt lại khó thở.
Cô trực tiếp nhào vào trong lồng ngực anh, đôi tay dùng sức ôm chặt eo anh, mặt dính sát chôn vào ngực anh, “Cố Cố, em thật sự rất nhớ anh.
”
Giọng Vu Cố khàn khàn nói: “Anh đã tìm em rất lâu, rất lâu.
”
Trán anh nóng như thiêu đốt, bởi vì sinh bệnh mà hai chân có chút không có lực, anh lại nói: “Thật xin lỗi, là anh không bảo vệ được em thật tốt.
”
Trà Trà lắc đầu: “Anh không cần tự trách, chuyện này không thể trách anh, hơn nữa hiện tại em đã không có việc gì rồi.
”
Trà Trà nâng đôi mắt lên, kiềm chế nước mắt, bỗng nhiên nói: “Chúng ta hiện tại liền đi lãnh chứng kết hôn đi.
”
“Em không cần cái gì là nghi thức đính hôn rồi buổi lễ kết hôn hết.
”
Cô cái gì cũng đều không cần.
Chỉ cần bọn họ có thể thuận lợi kết hôn là tốt rồi.
.