Edit: Snow Wings
Beta: HuynM
-
Bệnh tới như núi lở, lần này Trà Trà sốt cao đứt quãng, cộng lại với nhau chắc cũng phải đến sáu bảy tiếng, Thẩm Chấp cho cô uống thuốc hạ sốt, không thấy chuyển biến tốt đẹp, lại mời bác sĩ đến truyền nước cho cô, người nhìn vẫn hôn hôn trầm trầm như cũ.
Khuôn mặt đã bị sốt cao làm cho đỏ bừng, mềm oặt nằm ở trong chăn, ngủ đến trời đất tối sầm, một ngày thời gian cô tỉnh cũng chỉ một hai tiếng, đa số thời điểm đều đang ngủ.
Thẩm Chấp từ lúc cô sinh bệnh khuôn mặt chưa từng vui vẻ, mặt mày biểu tình âm u, canh giữ ở mép giường mấy ngày liền, đến giờ ăn mới gọi cô dậy, “Dậy ăn một chút đi.
”
Trà Trà ăn không vô, cũng không muốn ăn.
Cô thật sự rất không thoải mái, thân thể kỳ thật vẫn còn tốt nhưng tâm lý yếu ớt, có hơi chịu không nổi.
Cô nhớ ba mẹ, nhớ anh trai, nhớ Vu Cố.
Chẳng sợ cô cảm giác bản thân mình sắp bệnh đến chết, Thẩm Chấp cũng không chịu đưa cô trở về, nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra, không chê phiền mà ở bên cạnh cô nói đi nói lại cô sẽ tốt lên.
Trà Trà thật sự khó chịu đến mức muốn chết, toàn thân giống như vừa mới vớt ra từ trong nước, ướt dầm dề thấm mồ hôi, tóc dán vào mặt rất không thoải mái, cô cũng từng nghĩ đến việc sử dụng mỹ nhân kế, giả bộ đáng thương trước mặt Thẩm Chấp, khóc nước mắt lưng tròng.
Nhưng mà tâm của Thẩm Chấp vững vàng hơn cô nghĩ, chỉ nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, im bặt không nhắc tới việc đưa cô về nhà.
Trà Trà cảm giác không có hy vọng, liền không muốn ăn cơm.
Tuy rằng phương pháp này nghe có hơi ấu trĩ, nhưng hiện tại Trà Trà chính là dùng tuyệt thực để bắt hắn phải thỏa hiệp, chẳng lẽ hắn thật sự muốn trơ mắt nhìn cô đói chết sao?
Ngón tay cái gầy gò của Thẩm Chấp tái nhợt, nhéo cằm cô, ép cô phải há miệng rồi đút cho cô.
Trà Trà vừa cho vào miệng liền phun ra, Thẩm Chấp dùng khăn giấy giúp cô lau khô cằm, rất có kiên nhẫn mà đút cháo cho cô.
Trà Trà vẫn muốn phun ra, Thẩm Chấp bỏ bát cháo xuống, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua cánh môi cô, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói dịu dàng: “Nếu em thật sự ăn không vô, tôi sẽ không ép em, nếu em muốn tuyệt thực, vậy tôi tiêm dịch dinh dưỡng cho em là được”
Ngón tay Trà Trà run run, thật là không còn gì để nói.
Người này, điên rồi!!!
Không có thuốc chữa!!!
Có lẽ là Thẩm Chấp đe dọa đã có tác dụng, Trà Trà cuối cùng cũng không vừa ăn vừa phun ra, ít nhất cũng đã ăn được 1 nửa bát cháo.
Biểu tình trên mặt Thẩm Chấp đã hoà hoãn hơn một chút, hắn giúp cô đắp chăn rồi nói: “em ngủ thêm một lát đi”
Gương mặt Trà Trà đỏ không bình thường, cánh môi trắng bệch, nhìn không có một chút tinh thần nào, tóc đen suôn mượt vướng trên cổ, cô dựa vào gối, ánh mắt đen nhánh thuần khiết như nước, không nói một lời nhìn chằm chằm hắn.
Mặc dù cô không nói gì nhưng chỉ qua ánh mắt cũng có thể thấy được sự căm ghét của cô
Trà Trà cố chấp nói: “Vu Cố sẽ tìm được tôi, chúng tôi vẫn sẽ kết hôn.
”
Chân Thẩm Chấp dừng một chút, chần chờ nửa giây, bàn tay đang nắm chặt của hắn nới lỏng ra, biểu cảm không thay đổi, nhàn nhạt hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Ha, nói không hiểu.
Trà Trà một lần nữa chôn mặt vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía hắn, toàn thân trên dưới giống như đều viết chữ bài xích.
Có lẽ là tâm lý quá áp lực, Trà Trà sốt cao vẫn luôn không tốt lên được, nằm trên giường ít nhất cũng gần nửa tháng, mấy việc như tắm rửa thay quần áo đều qua tay Thẩm Chấp làm, còn hôn cô, nếu lúc đó cô mà tỉnh có lẽ sẽ tức chết.
Cứ như vậy lại qua nửa tháng nữa, trận bệnh này mới dần dần tốt lên, cả người Trà Trà nhìn đã gầy đi một vòng, cằm nhỏ đi rất nhiều.
Người bị bệnh rõ ràng là cô, nhưng bộ dạng Thẩm Chấp thoạt nhìn giống như cũng chịu đủ tra tấn, quần áo rộng mặc trên người, hình dáng đường cong gầy, ngũ quan lạnh như băng, thần sắc căng thẳng chưa từng lơi lỏng.
Trà Trà cũng không tin Thẩm Chấp sẽ ở nơi này cả đời với cô, hắn có dã tâm của hắn, sẽ không cam tâm mà ở nơi này.
Trà Trà đếm ngón tay tính xem đã bao nhiêu ngày kể từ khi cô bị Thẩm Chấp bắt tới đây, từ ngày mười sáu tính đi, cho tới hôm nay cũng gần một tháng rưỡi.
Một ngày cô trải qua mà cứ như một năm.
Từ sau khi dùng cách tuyệt thực thì Trà Trà không sử dụng biện pháp nào khác, sau khi khoẻ lên cần phải giữ gìn sức khoẻ, ngày nọ, không biết Thẩm Chấp tìm đâu ra được một chiếc xe đạp, cô hiếm khi cười với hắn, cô nói: “tôi muốn vào trấn mua vài bộ quần áo.
”
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm cô thật lâu, không nói đáp ứng cũng không nói không đáp ứng.
Trà Trà còn nhớ rõ trước kia bản thân thích làm nũng với nhắn như thế nào, từ trước khi thích hắn, tư thái mềm yêu như thế nào cũng làm ra được, lời nói ngon ngọt nào cũng nguyện ý nói.
Hiện tại, cho dù là có ý đồ khác cũng cảm thấy khó mở miệng.
Trà Trà ở cái thị trấn này hơn hai tháng, cô không thể lại ngồi chờ chết, cô chịu đựng cảm giác không khoẻ, miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tắn thanh thuần, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ngoan đến mức không thể ngoan hơn.
Thẩm Chấp nhìn cô tươi cười, hoảng hốt một hồi lâu, thật sự là lâu lắm chưa thấy qua cô cười với mình, hắn bị ngây ngẩn cả người.
Thẩm Chấp mở miệng nói: “Ngày mai không được, đến chiều tôi đi với em.
”
Trà Trà biết trước ngày mai Thẩm Chấp có việc, mới kiến nghị như vậy, hiện tại cô bị hắn nhìn chằm chằm đến gắt gao, không có cơ hội ở một mình.
Cô không giỏi diễn kịch, nụ cười trên mặt thật ra có một tia cứng đờ, cô duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn, “tôi thật sự không có bộ đồ nào đẹp để mặc cả, tôi muốn đi dạo, nếu anh không tin vậy có thể tìm người đi theo tôi.
”
Thẩm Chấp đương nhiên sẽ không để cô ra cửa một mình, hắn trầm tư một lát, vẫn là bị cô thuyết phục, xoa xoa tóc cô, “Ngày mai tôi sẽ để trợ lý của tôi đi theo em, buổi chiều tôi sẽ trở về, có chuyện gì liền điện thoại cho tôi.
”
Trà Trà vui mừng ra mặt, ý cười cong cong, “được”
Thẩm Chấp hy vọng cô có thể cười nhiều hơn một chút, hai tháng nay cô cơ hồ chưa từng cười nhiều đến vậy.
Trợ lý nhận được trách nhiệm đi dạo phố cùng Trà Trà, khổ sở tới mức muốn bay cả gan ra.
Số hắn thật đen đủi, lại phải gánh trọng trách nặng nề này.
Thẩm Chấp trước khi đi cố ý gọi trợ lý vào, dặn dò một lần, “cô ấy…… Có chút nghịch ngợm, cậu để ý cô ấy là được.
”
Trợ lý đắn đo khoảng cách đi theo, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, Thẩm Chấp lại nói: “Không cần đi theo thật chặt, nếu không cô ấy sẽ không vui.
”
ngày hôm sau Trà Trà đã rời khỏi giường từ rất sớm, lúc cô tỉnh, Thẩm Chấp đã không ở bên gối, cô không biết hôm nay khi nào hắn đi, tưởng tượng đến giữa trưa là có thể ra cửa, cô liền nhịn không được mà vui vẻ.
Sau khi Trợ lý mời cô lên xe, trực tiếp đi đến khu thương mại lớn nhất trấn.
Trà Trà ngó trái ngó phải, có chút không tin tưởng trên xe chỉ hai người là cô cùng trợ lý, không sợ không có bảo an đi theo, cũng không có đắc ý, cô cảnh giác hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta sao?”
Trợ lý thông qua kính chiếu hậu nhìn biểu cảm ngây ngô của cô, cung cung kính kính mà trả lời: “Đúng vậy, Thẩm tiên sinh bảo tôi đi đến trung tâm thương mại với ngài.
”
Trà Trà làm bộ cao lãnh mà ừ một tiếng, khẩn trương đến mức bụng cảm thấy hơi đau, cô nắm chặt đôi tay, điều chỉnh lại hô hấp, áp hưng phấn xuống, cô nói: “ừm, tôi biết, anh ấy đã nói với tôi rồi.
”
Trong lòng Trà Trà đang gào thét, chờ khi đến trung tâm thương mại, sau khi xuống xe nhìn bên trong không có một ai, cô có chút sững sờ
Trợ lý thanh giọng nói, khách khí giải thích với cô, “Sở tiểu thư, tiên sinh sợ cô đi dạo gặp chuyện không vui nên đã mua lại chỗ này, ngài muốn mua cái gì đều được.
”
Trên đầu Trà Trà như muốn bốc khói, cô vốn định cầu cứu với người khác, họ giúp cô báo nguy hoặc là gọi điện thoại cho người nhà của cô.
Trà Trà ổn định cảm xúc thật tốt, “Mua quần áo xong tôi còn muốn đi dạo bên ngoài.
”
Trợ lý cũng là một tên rất nghe lời, bốn lạng đẩy ngàn cân:” Thẩm tiên sinh khoảng hai giờ sẽ trở về, ngài ấy nhất định sẽ theo ý nguyện của ngài mà đưa ngài đi dạo.
”
Trà Trà vô cớ gây rối: “Nhưng hiện tại tôi phải đi ngay lập tức.
”
Trợ lý trầm mặt.
Trà Trà cảm thấy việc hắn không nói lời nào khá thú vị, trợ lý này dễ nói chuyện hơn so với tên thần kinh Thẩm Chấp kia rất nhiều, cô hạ quyết tâm nói: “tôi mặc kệ, tôi không có hứng thú với khu thương mại, tôi muốn đi dạo đường phố.
”
Trợ lý vẫn như cũ trầm mặc không nói gì, vị Sở tiểu thư này…… Căn bản không giấu được chuyện gì, trong lòng muốn cái gì cũng biểu hiện ở trên mặt, dù giấu rất kỹ nhưng vẫn dễ dàng bị người khác nhìn ra.
Cậu ta nghĩ đến tối hôm qua Thẩm tiên sinh phân phó cậu ta, nói, “cô ấy muốn làm cái gì thì để cô ấy làm cho dù báo nguy cũng tuỳ cô ấy.
”
Trợ lý thở dài ở trong lòng, thôi vậy, việc của hai người bọn họ cậu ta cũng không quản được, cậu ta vẫn là nên làm theo lời của tiên sinh thôi.
“Vậy ngài lại đây cùng tôi đi.
”
Trợ lý không giống Thẩm Chấp, không luôn đi theo bên người cô mà theo sau bảo trì khoảng cách nhất định.
Trà Trà mới từ trung tâm thương mại đi ra ngoài, đi tới nơi có nhiều người, vào một cửa hàng bán hoa, cô thấy bà chủ trẻ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, mặc kệ người theo dõi phía sau, xông lên trước dùng sức nắm bà chủ, nuốt yết hầu, “Báo nguy, ngài có thể giúp tôi báo cảnh sát được không?!”
Người đàn ông phía sau không thèm ngăn cản hành động của cô, thậm chí còn biết trước được cô muốn nói những cái gì, tùy ý để cô làm.
Bà chủ bị cô làm cho hoảng sợ, nhìn nhìn cô, lại nhìn người đàn ông mặc quần áo không tầm thường ở phía sau, Trà Trà chỉ vào trợ lý của Thẩm Chấp, cô nói: “tôi bị bọn họ bắt cóc, xin cô hãy giúp tôi báo cảnh sát.
”
Trợ lý nhìn cô thở dài, “Sở tiểu thư, ngài như vậy tiên sinh trở về khẳng định là sẽ tức giận.
”
Trà Trà không thèm nghe, chủ lần đầu tiên nhận được lời thỉnh cầu giúp đỡ của một cô bé xa lạ, tất nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ, dân cư trên trấn tuy ít, nhưng khách du lịch lại rất nhiều, hầu như toàn những người trẻ tuổi như vậy.
Bà chủ đoán cô có thể là bị lừa tới làm công, vì thế rất nhanh giúp cô gọi 110.
Đồn công an ở cách đây rất gần, năm phút sau, cảnh sát đã đến đây.
Trà Trà thấy cảnh sát tựa như thấy người thân, hai mắt nước mắt lưng tròng, cô ô ô ô lên xe cảnh sát, cảm giác chính mình rốt cuộc được cứu rồi.
Trợ lý của Thẩm Chấp cũng bị cảnh sát mang đi thẩm vấn.
Vừa đến cục cảnh sát, lúc Trà Trà làm ghi chép, liền đem sự việc từ đầu đến cuối báo cho cảnh sát, bao gồm Thẩm Chấp việc thẩm chấp lừa cô lên xe như thế nào, trong khoảng thời gian lại tước đoạt đi sự tự do của cô như thế nào.
“Anh ta bắt cóc tôi, còn cầm tù tôi.
” Trà Trà nuốt nước miếng, giọng nói khô khốc nói với cảnh sát.
Cảnh sát kiên nhẫn rất tốt, tên họ gia đình địa chỉ tất cả đều hỏi một lần.
Cuối cùng đối phương trấn an cô nói: “cô trước không cần gấp gáp, tình huống cô nói chúng tôi đều hiểu, vị Thẩm tiên sinh đã bắt cóc cô kia, chúng tôi cũng đã theo thủ tục gọi hắn đến.
”
Trà Trà vừa lòng, cho dù Thẩm Chấp hiện tại ở trước mặt cô, cô cũng dám nói hắn cầm tù cô.
Tay Trà Trà nắm ly nước, nói: “chú cảnh sát, chú có thể cho tôi mượn di động một chút được không, tôi muốn gọi điện cho ba mẹ tôi.
”
Cũng bảo bọn họ nhanh chóng tới đón cô.
Cảnh sát đang muốn nói chuyện, cửa đại sảnh bị người đẩy ra, nam nhân mặc tây trang đi giày da khuôn mặt lạnh lùng đi vào, hắn kéo ghế dựa bên cạnh Trà Trà ra, bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh, khí phái lợi hại.
Thẩm Chấp nói: “Xin lỗi, làm phiền các anh rồi.
”
Trà Trà ngẩn người, không hiểu ý của hắn.
Bất quá, lập tức cô đã hiểu ra.
Thẩm Chấp quay mặt sang, hắn nhìn cô, hơi hơi gật đầu, dường như không có đem lời nói của cô để vào mắt, “Có cái gì muốn nói, em nói cùng cảnh sát tiếp đi.
”
Trà Trà bị bộ dáng nắm chắc phần thắng nhìn từ trên cao xuống của hắn làm cho tức giận, chẳng lẽ hắn đã phát hiện mánh khoé của cô?
Vì thế, Trà Trà ngay trước mặt hắn, lại đem những lời mình vừa nói với cảnh sát nói lại một lần nữa.
Ngôn ngữ bên trong, đều là công kích hắn
Đem hắn miêu tả thành một tên phạm nhân không có chuyện điên rồ nào là không làm cùng với tâm lý bi/ến thái.
Thẩm Chấp hai chân lười biếng vắt lên nhau, đôi tay để ở trên đùi, thần sắc nhàn nhạt, “Nói xong rồi sao?”
Trà Trà đáp, giọng nói cũng có hơi sáp, “xong rồi.
”
Thẩm Chấp liếc cô một cái, “em có chứng cứ không?”
Trà Trà bỗng nhiên cứng đờ, hiện tại cô thật sự không có chứng cứ.
Thẩm Chấp ứng phó tự nhiên, “Xin lỗi, vợ tôi mấy năm nay tinh thần không tốt lắm.
”
Không biết từ nơi nào hắn biến ra một phần phiếu chuẩn đoán bệnh về tâm lý, cùng chứng minh kết hôn giả, đưa tới trước mặt cảnh sát, “Quấy rầy các anh công tác, thật là ngại quá.
”
Cảnh sát tỏ vẻ có thể lý giải.
Hơn nữa bởi vì Trà Trà không có chứng cứ, liền thả cho bọn họ đi.
Trà Trà là bị Thẩm Chấp kéo lên xe, cổ tay bị hắn nắm đến mức đỏ lên, vẫn còn lưu lại dấu ngón tay, vừa nãy cô suýt chút nữa nổi điên với Thẩm Chấp ở ngay trong cục cảnh sát, nếu lúc đó cô bộc phát tính tình, bọn họ khẳng định sẽ càng cảm thấy tinh thần của cô có vấn đề.
Trà Trà bị ném vào ghế sau của ô tô, cô bò dậy một lần nữa, cửa xe đã bị khóa chết.
Thẩm Chấp cho hạ cửa sổ, châm điếu thuốc, hút không mấy hơi, nhìn thấy cô sặc đến khó chịu lại dập tắt, hắn hỏi: “tối hôm qua chịu cười với tôi là vì cái này sao?”
Trà Trà nói: “Đúng vậy.
”
Trợ lý cẩn thận nhìn mặt của bọn họ qua kính chiếu hậu, đang chuẩn bị nói một câu hoà hoãn không khí.
Thẩm Chấp lúc này thực sự tức giận, bản mặt lạnh lùng, “Lái xe của cậu.
”
Thanh âm này giống chó dữ nghẹn ngào vô cùng tức giận.
Trợ lý không dám nhìn tiếp, dịch mắt nhìn đường, thành thành thật thật thay quay đầu đổi tuyến xe, đi về cái trấn trước.
Kế tiếp một vòng, tầm mắt Thẩm Chấp chưa từng rời khỏi người cô hai mét, cô bị buộc đến mức có chút không thở nổi.
May mắn Thẩm Chấp vẫn còn nhân tính, đại khái chính là không có chạm vào cô.
Nhưng buổi tối, hắn vẫn muốn ngủ cùng cô trên cùng một chiếc giường, ôm eo cô, hôn môi từ cổ một đường lên đến giữa mày.
Thẩm Chấp nằm bên cạnh cô còn muốn hỏi cô: “có còn nhớ khi đó em câu dẫn tôi ở trên giường không?”
Trà Trà nghe thấy lời hắn nói liền tức giận, “tôi không có.
”
Thẩm Chấp tâm tình sung sướng cười cười: “Không có, em chỉ đặt một căn phòng lớn mà chỉ có một chiếc giường.
”
“Tôi không nhớ mấy chuyện xưa đó, chuyện mà anh nói tôi đã sớm đã quên.
” Trà Trà bổ sung: “Chỉ có mỗi anh nhớ rõ.
”
Thẩm Chấp nghe thấy những lời mà hắn ta không thích, liền thích dùng miệng cắt ngang lời nói của cô.
Trà Trà có đôi khi bị hắn thân mật liền khóc.
Thẩm Chấp dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, mặt trắng như tờ giấy
Trà Trà nức nở nói: “tôi không thích, tôi không thích anh như vậy.
”
Tâm Thẩm Chấp bị lời cô nó làm cho lạnh lẽo, nhìn cô thân thể đang phát run, chịu đựng đau đớn kịch liệt mở miệng an ủi, “Đừng khóc, tôi không chạm vào em.
”
Trà Trà không khống chế được nước mắt của mình, nước mắt mơ hồ nhiễm ướt lông mi cô, cô khóc một lúc sau đó thiếp đi rồi.
Trong giấc mơ, Trà Trà thấp giọng nỉ non rất nhiều cái tên.
Cô giống như không ngừng lặp lại ác mộng tuổi dậy thì.
Rất nhiều bạn học thời sơ trung không hề quen thuộc được cô gọi đến mấy lần.
Duy nhất không có Thẩm Chấp.
Tiềm thức của cô tự động trốn tránh hồi ức có liên quan tới hắn, chua ngọt đắng cay trong đó khổ sở là chiếm đa số.
Thời niên thiếu, khổ sở thành ký ức sâu đậm nhất.
Thẩm Chấp mất ngủ, mỗi ngày buổi tối đều sẽ bị cô nói mớ làm cho tỉnh, hắn nghe cô thấp giọng gọi tên những người con trai khác, có Giang Châu, càng nhiều là Vu Cố.
Thẩm Chấp rất khó thuyết phục chính mình là Trà Trà thật sự yêu Vu Cố, hắn tự mình đa tình cho rằng Vu Cố chỉ là người thay thế hắn khi cô thất tình.
Trải qua một mối tình cảm sâu đậm khắc ghi trong lòng, thật sự còn có thể thích lại một người khác sao?
Trà Trà cho hắn đáp án.
Hậu quả nghe thấy nói mớ chính là mất ngủ, cùng với ngủ không yên lâu dài.
Mặc dù là như vậy, Thẩm Chấp mỗi buổi tối vẫn muốn ôm cô ngủ.
Thẩm Chấp mỗi ngày cưỡi xe đạp đưa cô đi dạo một vòng ở hồ, bên hồ có rất nhiều bồ câu trắng, hắn sẽ đưa vào lòng bàn tay Trà Trà mấy miếng bánh mì, để cô cho bồ câu, mỗi lúc như thế này, tâm tình Trà Trà mới có thể tốt lên.
Cho bồ câu ăn xong, hắn sẽ lại đưa cô trở lại phòng trọ đầy hoa tươi kia.
Cưỡi xe đạp đón gió đêm, tựa như khi bọn họ sơ trung cùng nhau học tập.
Trà Trà vẫn như cũ không thích hắn chuẩn bị cho cô váy ô vuông ngắn tay, không thích những trang phục ngây ngô đó, Thẩm Chấp mỗi lần đều phải dựa vào bức bách, mới có thể ép cô thay chiếc váy học sinh màu trắng.
Hắn đơn phương tình nguyện, cùng cô trở lại quá khứ.
Trấn nhỏ còn có một cái tên khác là Xuân thành, một năm bốn mùa đều là mùa xuân.
Việc mà Thẩm Chấp mỗi ngày thích nhất, chính là giúp cô buộc bím tóc, hắn không cho cô sửa, cũng không cho cô tháo ra.
Mái tóc cô đen nhánh, mềm mại mượt mà, nuôi dưỡng cực kỳ tốt.
Thẩm Chấp thích buộc cho cô hai cái bánh quai chèo, hắn đầu tiên luyện tập thật lâu, mở đầu thuận buồm xuôi gió.
Mỗi khi hắn vừa mới giúp Trà Trà buộc bím tóc xong, cô liền sẽ cố ý làm cho đầu tóc lung tung rối bời, trả thù hắn.
Thẩm Chấp cũng không chê phiền lụy, một lần lại một lần lặp lại cái hành vi này.
Qua vài lần, Trà Trà chính mình chịu không nổi, mới dừng lại không tiếp tục đối nghịch với hắn, nhưng ngoài miệng cô vẫn kiên cường như cũ, “cho dù như thế nào thì chúng ta cũng không thể giống như hồi mười bốn tuổi.
”
Thẩm Chấp thất thần ừ một tiếng, “Có thể.
”
Hắn nhìn cô gái trong gương, khóe môi cong lên, “Thật là đẹp mắt.
”
Bị cầm tù tháng thứ ba.
Tinh thần Trà Trà sắp hỏng mất,mỗi đan đêm cô liên tiếp bị ác mộng tra tấn, luôn ngủ không được mấy tiếng đã bị cảnh trong mơ làm cho bừng tỉnh.
Thường thường lúc này, tay chân cô đều cực kỳ lạnh lẽo.
Thẩm Chấp nhớ rõ khi bọn họ còn nhỏ, lúc Trà Trà gặp ác mộng, cô sẽ quấn lấy hắn bắt hắn kể chuyện cho cô, vì thế hắn bắt đầu học kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
Nhưng mà hắn không am hiểu việc kể chuyện như thế này ngữ điệu không có phập phồng, trong lời nói cũng không có quá nhiều cảm tình, nghe rất khô cằn, làm người khác không còn hứng thú.
Biện pháp này cũng không có một chút hiệu quả, Trà Trà vẫn luôn gặp ác mộng.
Thẩm Chấp cũng từng hỏi cô rốt cuộc mơ thấy cái gì? Nhưng cô luôn cắn răng, một chữ cũng không chịu nói với hắn.
Ba tháng rất nhanh lại qua đi, vào buổi tối tháng chín ngày nọ.
Trà Trà vừa nhắm mắt lại, đột nhiên lại mở ra, cô chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt có chút mờ mịt, cô nói: “tôi nhớ tới một việc.
”
Thẩm Chấp vốn dĩ đang định đi tắm rửa một cái, bước chân đang đi hướng về phòng tắm dừng lại, xoay người lại, tiếng nói hàm chứa no đủ từ tính, hắn hỏi: “Chuyện gì?”
Trà Trà biểu tình nghiêm túc, cô nói: “Vốn dĩ chúng tôi định đính hôn vào tháng sau, sau đó sẽ kết hôn vào tháng chín”
Thời khắc đó, ý cười nhẹ nhàng trên môi của Thẩm Chấp trở nên cứng đờ, dần dần đóng băng, hóa thành tảng băng lạnh lùng, còn có thanh âm rách nát rơi trên mặt đất.
Trà Trà tựa hồ không nhìn ra sắc mặt của hắn trắng bệch như thế nào, “tôi thích ngày mùng 9 tháng 9, anh ấy cũng rất thích, 99 ( cửu cửu) chính là nói đến sự lâu dài”
“Được rồi, đừng nói nữa.
” thanh âm của Thẩm Chấp chua xót.
“Thiệp mời là anh ấy dùng bút lông viết, mỗi một tấm đều là anh ấy tự tay viết, mực đóng dấu phong thư là do tôi mua, dùng rất tốt.
”
Mỗi một bước của tiệc đính hôn đều là do bọn họ dùng cả tấm lòng của mình chuẩn bị.
“Tôi bảo em không cần nói nữa.
”
“Vì cái gì không thể nói?” Trà Trà lại thấp thấp giọng cãi lại, lầm bầm lầu bầu: “Xem ra tôi với anh ấy chỉ có thể kết hôn vào mùa đông.
”
Thẩm Chấp cảm giác trong miệng mình đầy chua xót, giọng nói cấn lên còn mang theo một chút mùi của máu, hắn thử kéo ra đề tài, “em thích mùa đông sao?”
Trà Trà lắc đầu: “tôi không thích.
”
Cô không thích mùa đông.
Mùa đông quá lạnh.
Trước kia bởi vì Thẩm Chấp, cô yêu ai yêu cả đường đi, mỗi năm cô chờ mong nhất chính là mùa đông, hy vọng nhất cũng là cầu mong bầu trời sẽ rơi tuyết vì hắn.
Cầu nguyện sớm ngày rơi tuyết, một cơn mưa tuyết lớn cho hắn.
Sau đó cô không còn thích Thẩm Chấp, cô cũng không còn thích mùa đông lạnh này nữa.
Thẩm Chấp gian nan nuốt yết hầu, ở yết hầu mùi máu tươi càng ngày càng nồng, hắn nói tiếng giống như mang theo một lưỡi dao sắc bén, không chút lưu tình cắt vào yết hầu của hắn.
“Được, nơi này không có mùa đông.
”
Trà Trà à à hai tiếng, cô đã không còn hứng thú nói chuyện với hắn, dùng chăn quấn tròn mình lại, “tôi ngủ.
”
“Được.
”
Trà Trà không còn mở miệng cầu xin Thẩm Chấp, không hề hy vọng xa vời Thẩm Chấp có thể mềm lòng mà thả cô rời đi, cho dù cô có khóc cạn nước mắt thì hắn cũng sẽ không thả cô.
Có lúc cảm xúc của cô không ổn mà nổi cáu với hắn, Thẩm Chấp liền sẽ dùng sức ôm cô nói: “tôi không muốn nhìn em khổ sở, nhưng tôi cũng thật sự không có cách nào nhìn em và hắn ta kết hôn.
”
Nắm càng chặt, rời đi càng nhanh.
Thẩm Chấp không hiểu đạo lý này.
Tháng mười, Bắc Thành sắp tiến vào thời tiết mùa đông.
Giang Thừa Chu rốt cuộc đã mang theo hai bảo tiêu tìm được nơi này, cùng đến còn có mẹ của Thẩm Chấp là Nhan Tuệ, hai người khí sắc đều không tốt lắm.
Giang Thừa Chu giơ tay, hai bảo tiêu ngang ngược cường thế đá văng cánh cửa.
Ngay trước mặt Nhan Tuệ, Giang Thừa Chu cười lạnh cho Thẩm Chấp một quyền, mười phần sức lực, trực tiếp đánh người phun ra một búng máu, quỳ rạp trên mặt đất bò không đứng dậy nổi.
Giang Thừa Chu hiện tại không rảnh cùng hắn tính sổ, ông bước nhanh, hướng lên phòng ngủ trên tầng đi lên.
Thẩm Chấp thất tha thất thiểu từ trên mặt đất bò dậy, lại bị bảo tiêu nhấn xuống đất, hắn dữ tợn giống như dã thú, ra sức tránh ra bọn họ gông cùm xiềng xích.
Mặt mày khả ố, thể diện toàn vô.
Nhan Tuệ nghẹn ngào yết hầu đem hắn từ trên mặt đất nâng dậy, “A Chấp, con đừng chấp mê bất ngộ nữa, được không?”
Mười ngón tay Thẩm Chấp đã bị sàn nhà thô ráp cọ chảy máu, hắn giống như không cảm thấy đau, “Mẹ, ông ấy sẽ mang Trà Trà đi.
”.