Edit: Kẹo Hạnh Nhân
Beta: Phượng Cửu
-
Đàn ông bình thường đều là động vật máu lạnh bạc tình bạc nghĩa.
Chỉ vì thỏa mãn dụ/c vọng của bản thân.
Với những người ngoài cuộc mà nói, cũng không biết vì sao Thẩm Chấp có chấp niệm sâu đậm với Trà Trà như vậy.
Mà trong tiềm thức Thẩm Chấp bản thân hắn ít nhiều cũng phát hiện ra.
Chẳng sợ cho tới hôm nay, chỉ vì các chi tiết nhỏ không đáng nói bỗng xuất hiện, luôn nhớ lại những kí ức vỡ vụn khi xưa, Thẩm Chấp mới phát hiện, thì ra vài năm trước hắn không xứng với chức vị này.
Ở trong tiềm thức của hắn, từ đầu tới cuối hắn chỉ làm sai một hai việc.
Đó là vào lúc không yêu cô, lại đồng ý lời tỏ tình của cô.
Bí mật yêu đương thời trung học, giữ kín với mọi người.
Cố gắng giấu diếm, đối xử với cô tựa như thương hại, tạo thành đả kích vô cùng lớn đến lòng tự tin của cô.
Sau khi vào đại học thì lạnh lùng, thất hứa hết lần này đến lần khác.
Cũng không chủ động nhắn tin, cũng chưa bao giờ nhớ kĩ sở thích của cô, các ngày lễ đều bị lãng quên.
Hắn cũng không nhận ra được các hành vi này đã đủ kết tội bạo lực lạnh.
Bây giờ Nhan Tuệ cảm thấy bản thân thật hối hận vì đứa con ngoan, nhường cơ hội cho cái bọn buôn người đáng chết kia.
Tính cách bây giờ của con trai, bọn họ có từ chối cũng không thoát.
Nhan Tuệ nói: "A Chấp, con không cần ép bản thân quá mức."
Hít sâu một hơi, bà nói: "Nếu gần đây có thời gian rảnh, thì đi ra ngoài giải sầu đi."
Thẩm Chấp không thèm để ý, Nhan Tuệ thấy vẻ mặt của hắn lập tức biết hắn chẳng nghe lọt những lời mình nói.
Thẩm Chấp đã chìm sâu vào chấp niệm trong lòng.
Hắn ngửa cổ trắng như tuyết, con ngươi đẹp đẽ ẩn sâu bên trong, máu trong mạch máu nhanh chóng chảy xuôi, nóng bỏng đến hưng phấn.
Hắn nhất định phải hung hăng dẫm nát mặt nạ dối trá của Vu Cố trước mặt Trà Trà.
Nhan Tuệ tưởng rằng nói cho hắn biết, thì hắn không thể làm vậy.
Thẩm Chấp mở mắt ra, đồng tử đen kịt gần như tuyệt vọng lại bình tĩnh, "Con là vì muốn tốt cho cô ấy, con hi vọng cô ấy hạnh phúc."
Hắn tự mình thuyết phục: "Ừ, tôi hi vọng cô ấy hạnh phúc."
*
Vu Cố không quan tâm đến sự uy hiếp của Thẩm Chấp, anh bây giờ giống như người rơi vào đường cùng nắm được cọng rơm cứu mạng.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, Giang Châu vốn muốn đến trường học đón em gái về nhà.
Trà Trà ấp úng gọi điện cho anh, nói: "Anh ơi, hôm nay anh không cần đến nữa."
Giang Châu đã sắp xếp hết công việc, lông mày hơi nhíu một chút, "Tại sao anh không cần đi?"
Trà Trà ở đầu điện thoại bên này, mặt đã bắt đầu nóng lên, "Em có thể tự gọi xe!" Cô nói còn rất giống chuyện vốn là như vậy, "Chỉ có một cái vali hành lý, cũng không có nặng lắm."
Giang Châu cảm thấy có gì đó, lại không nói gì thêm, "Được."
Anh cũng không sửa đổi lịch trình, quyết định trước tiên cứ về nhà nhìn xem.
Trà Trà giải quyết xong anh trai, mang theo vali hành lý đã sửa soạn đầy đủ, vội vàng chạy ra cửa ký túc xá.
Vu Cố đã lấy xe chạy đến trước cửa ký túc xá nữ.
Trà Trà nhìn bề ngoài của chiếc xe này, cảm thấy lạ mắt, không giống xe của anh lắm.
Nhưng mà Trà Trà không hiểu biết rõ mấy loại thương hiệu xe hơi, cũng sẽ không hỏi.
Vu Cố mở cốp sau xe ra, giúp cô bỏ vali hành lý vào.
Vừa đến kì nghỉ, Trà Trà vô cùng vui vẻ.
Cô ngồi ở ghế phó lái, ngoan ngoãn cài dây an toàn xong, cô nói: "Hôm nay cha mẹ với anh trai em đều không ở nhà."
Cha và mẹ ra nước ngoài rồi.
Hình như ngày mai mới về.
Còn về phần anh trai, luôn luôn bận công việc, không có thời gian rảnh quản cô.
Lá gan Trà Trà nói nhỏ cũng nhỏ, nói lớn cũng lớn, cô không được tự nhiên ho khan hai tiếng, "Anh có thể ngồi uống trà ở nhà tớ."
Vu Cố: "Vừa đúng lúc tớ hơi mệt."
Anh thuận thế, lại hỏi: "Có thể vào phòng anh ngủ một giấc sao?"
Trà Trà cảm thấy sau khi bản thân nói chuyện yêu đương, cả người đều thành thất bại.
Trong đầu bỗng dưng bật ra một chút ý nghĩ loạn thất bát tao (*)
(*)Loạn thất bát tao: Lộn xộn, rối bời, không theo một trật tự nào cả.
Trong trường hợp này là 18+ nhé
Thiên mã hành không*, sức tưởng tượng cực kì phong phú.
Thiếu chút nữa cô nghe những lời này thành "Có thể cùng ngủ một giấc với anh sao?", như vả mặt, mặt cô bị bản thân làm tới đỏ lên.
Vu Cố nhíu mày không hiểu, "Không thể sao?"
Trà Trà lấy lại tinh thần trong giây lát, "Có thể, anh ngủ đi."
Anh hai ít nhất tầm tám giờ tối mới về nhà.
Đến cửa nhà họ Giang, Trà Trà xuống xe trước mở cửa làm từ công nghệ cao, nhường Vu Cố lấy xe chạy vào trong sân, cô rảnh rỗi hỏi: "Xe này là xe đàn anh của anh à?"
Vu Cố lắc đầu: "Không phải, cũng không thể luôn mượn xe người khác."
Trà Trà hít sâu một hơi, "Anh mua xe sao?"
"Đúng vậy, thích không?"
"Đắt lắm không?"
Tuy rằng bên ngoài đúng thật rất đẹp mắt, ngồi cũng thoải mái, nhưng Trà Trà lại lo lắng về giá cả thay anh.
Vu Cố nói đại một chữ số, "Không đắt, gần mười vạn(*)."
(*) Khoảng 347 triệu tiền Việt.
Đây là ức hiếp Trà Trà không hiểu về xe, sau khi cô nghe xong thật sự tin, "Giá này quả thật rất ổn."
Vu Cố giúp cô đem vali hành lý đặt trong phòng khách, đường cong cánh tay anh trôi chảy rắn chắc, xách theo hơn mười kí vali hành lý cũng không tổn sức, anh hỏi: "Phòng ở tầng mấy?"
"Tầng hai, phòng thứ ba." Trà Trà cúi đầu đi trước anh, "Em dẫn anh đi."
Phòng của cô sạch sẽ không dính bụi bặm, vách tường sơn màu hồng phấn, màn che từ trần nhà xuống đến giường cũng là màu hồng phấn, đầu giường bày đầy đủ loại gấu bông, trên ga trải giường là hoạt tiết hình trái dâu hồng nhạt.
Vu Cố giúp cô cất vali hành lý, Trà Trà nói: "Không phải anh đang mệt sao? Trước mắt cứ nằm trên giường tớ nghỉ một lát đi."
Vu Cố cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo đơn điệu, "Ừ."
"Em xuống tầng kiếm chút đồ ăn, đang đói bụng."
Vu Cố liếm liếm môi, từ giọng nói nhạt nhẽo có thể nghe ra chút cảm giác thèm ăn, "Anh cũng đói bụng."
Trà Trà tưởng là thật, "Vậy anh muốn ăn cái gì?"
Cô sẽ không nấu cơm! Trong tủ lạnh chỉ đống đồ ăn không tốt cho sức khoẻ mà cô lén để vào, mì gói và bánh mì, tất cả đều là đồ ăn vặt.
Vu Cố vươn cánh tay để lên eo cô, kéo cô cùng nằm trên giường.
Anh nhắm mắt, thủ thỉ tai trái mềm mại của cô, lại nhịn không được cắn một miếng, "Không có đói bụng."
Tay anh giữ chặt thắt lưng cô, ôm chặt cô vào trong lồng ngực, "Ngủ cùng nhau một lát."
Trà Trà tính từ chối, "Nhưng mà em muốn ăn đồ ăn vặt."
Vu Cố yên lặng vài giây, đột nhiên, anh nhích người, ôm cô vào trong lồng ngực.
Hơi thở nam tính bao vây xung quanh cô, anh dùng đầu lưỡi cạy hàm răng đang cắn chặt của cô ra, hôn cô đến mức choáng váng, âm thanh khàn khàn lộ ra vài phần thoả mãn, "Có thể ăn em."
Khi Vu Cố hôn môi không giống anh ngày thường.
Bình thường anh ôn hòa lịch sự khách khí ôn hoà hiền lành, nhưng chỉ cần hai người có hành động thân thiết, anh giống như biến thành người khác, vô cùng bá đạo.
Bình thường Trà Trà đều không chống đỡ nổi nụ hôn của anh, thiếu không khí đến mệt rã rời.
Đầu óc cô choáng váng, đỏ mặt, "Em không muốn ăn nữa."
"Vậy ngủ đi."
"Được thôi."
Trà Trà nằm trên chăn nhiễm mùi vị thơm ngọt, chiếc lưng nhỏ dán vào ngực đàn ông.
Thân thể nhỏ bé cuộn mình vào ngực anh, thân thể theo bản năng tựa về phía lòng anh.
Giấc ngủ này cũng không dài, nhưng lại vô cùng an nhàn.
Hơn bốn giờ chiều, Trà Trà tỉnh lại trước.
Cô tính xuống giường uống chút nước.
Vừa ngồi dậy, anh lại kéo cô trở lại, giọng nói lười biếng lẫn mệt mỏi, còn giống như chưa tỉnh ngủ, "Đi đâu vậy?"
Trà Trà đang khô họng, "Em đang khát, muốn uống nước."
Vài giây sau, mí mắt Vu Cố giật giật, anh chậm rãi ngồi dậy trên giường, xỏ dép lê, mí mắt nhập nhèm nói: "Anh xuống tầng lấy nước cho em, cốc ở phòng bếp phải không?"
Ngủ một thời gian dài, Trà Trà vẫn còn cảm giác mệt rã rời.
Cô nửa híp mắt, yếu ớt dính ở phía sau lưng anh, ôm thắt lưng anh, "Em và anh cùng xuống tầng đi."
Toàn bộ thân thể cô tựa như hoà vào thân anh, cô ngáp hai cái, "Sao anh đối xử tốt với em như vậy hả?"
Vu Cố xoa xoa đầu cô, "Em là bạn gái anh, anh không đối xử tốt với em, thì đối xử tốt với ai?"
Trà Trà mở to mắt, nhón chân hôn lỗ tai của anh.
Hai người làm trò rồi đi xuống dưới, trong phòng khách tầng dưới, Giang Châu ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, đồ vest giày da, đôi chân bắt chéo, lạnh lùng mở mắt, "Tỉnh rồi à?"
Trà Trà hoa dung thất sắc (*), run rẩy hỏi: "Anh...!hai...!anh về nhà khi nào?"
(*) Hoa dung thất sắc: Ý chỉ khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Giang Châu nhìn nhìn đồng hồ, "Một tiếng trước."
Buổi chiều anh vừa trở về lập tức thấy trong sân có chiếc xe chưa từng thấy đang đỗ.
Đến lúc anh lên lầu mở cửa phòng em gái ra, thấy hai người dựa vào nhau ngủ trên giường, nhịn rồi lại nhịn, mới không đánh thức bọn họ.
Trong lòng Giang Châu đại khái biết rõ, đủ loại dấu hiệu cho thấy gần đây em gái đang yêu đương.
Có người đến ngủ trong nhà mình, thật đúng là có chút bản lĩnh.
Trà Trà không hiểu chột dạ, trốn sau lưng Vu Cố, "Anh hai, anh đã gặp anh ấy trước đó, bạn học của em."
Giang Châu đứng lên, ý vị sâu sa cười cười, "Bạn học?"
Trà Trà ho khan hai tiếng, "Đúng vậy."
Giang Châu có vẻ cân nhắc, mở một mắt nhắm một mắt không vạch trần quan hệ bọn họ.
Thời gian không còn sớm, ý tứ muốn đuổi người của Giang Châu cũng rất rõ.
Vu Cố không muốn lần gặp mặt đầu với anh dâu tương lai lại cãi nhau đến mức trở mặt, anh nói: "Tôi cần phải quay về."
Trà Trà hơi luyến tiếc, còn tưởng được dính anh một lát, lại sợ uy quyền của anh trai, một chữ cũng không dám nói.
"Anh đi đường cẩn thận."
"Đúng rồi, áo khoác của anh còn ở trong phòng ngủ của em."
"Em đi lấy giúp anh."
Trà Trà đi một bước lại quay đầu nhìn ba lần, bị anh hai trừng mắt mới không quay đầu lại.
Chạy lên lầu lấy quần áo của anh cầm xuống, dặn dò, "Lái xe cẩn thận một chút." Cô ghé vào lỗ tai anh vụng trộm nói: "Anh trai em không phải là ghét anh, anh ấy chỉ..."
Suy nghĩ một lúc lâu, Trà Trà cũng không nghĩ ra từ hình dung đúng nhất.
Vu Cố giải thích, không nỡ, không muốn cô bị người khác cướp đi.
Anh nói: "Anh hoàn toàn trong sạch, bên ngoài lạnh lắm, em mau về phòng đi."
Trà Trà làm cử chỉ nói cho anh, "Về nhà gọi điện thoại cho em."
"Được."
Trà Trà lưu luyến không nỡ để người rời đi, Giang Châu nhịn không được nói: "Bạn trai, đến mức sao?"
Giống như biến thành sinh ly tử biệt.
Giống như anh là người xấu tội ác tày trời chia rẽ bọn họ.
Trà Trà nói: "Anh hai, anh có biết tình yêu mãnh liệt là gì không?"
Cô tự hỏi tự đáp, "À, anh chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, không hiểu cũng bình thường."
Giang Châu: "..."
Trở về chuyện chính, Giang Châu không thể không nói một vấn đề hiện thực, "Có thể nói chuyện yêu đương, nhưng không được làm những việc vượt quá giới hạn."
Trà Trà ngoài miệng nhanh chóng đồng ý.
Giang Châu thật sự không nhìn được đứa em gái như củ cải trắng này bị con heo khác đem đi, anh còn nói: "Người này cũng không có tiền, tương lai làm thế nào để cho em cuộc sống tốt, em và thằng đó chơi đùa một chút là được rồi."
"..." Trà Trà nghiêm túc nói: "Anh hai, sau này anh ấy sẽ có tiền, hơn nữa anh ấy đối xử tốt với em lắm."
Cô lùi một bước nói: "Nếu anh ấy không có tiền, em cũng có thể nuôi sống bản thân."
Giang Châu không muốn nghe, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải đối xử với cô tốt hơn.
Trà Trà nhịn không được muốn ở trước mặt anh hai thay bạn trai nói vài câu hay, "Anh ơi, Vu Cố thật sự tốt lắm, đối đãi với em cũng đặc biệt tốt.
Anh không cần ghét anh ấy, nếu không em kẹt giữa hai người rất khó xử!"
"Tốt bao nhiêu?"
"Em không nói hết được, chính là đặc biệt đặc biệt tốt, rất rất tôn trọng em."
Cô dùng rất nhiều chữ đặc biệt.
Giang Châu biết em gái nhỏ thích loại con trai ấm áp biết quan tâm.
Anh nhìn cô, bất đắc dĩ hết than lại thở, "Những điều khác đều được, nhưng không được qua đêm ở bên ngoài."
"Vâng vâng!"
Trà Trà nghỉ đông đến ngày thứ hai, cha mẹ từ nước ngoài bay trở về nước.
Trà Trà đang rất vui mừng, nhưng mà cha mẹ có lẽ quên mất buổi tối hôm nay cô ở nhà.
Hai người ở trong phòng khách cãi nhau ầm ĩ một trận.
Trà Trà từ trước đến nay chưa từng thấy cha mẹ cãi nhau kịch liệt như vậy, cũng chưa từng thấy người mẹ tốt tính của cô nổi giận như vậy.
"Tại sao anh không thể bố thí cho tôi một chút tự do trong cuộc sống?! Tôi chỉ là một đồ vật của anh."
"Tôi còn chưa đủ yêu thương em sao? Ăn mặc đồ dùng, chẳng phải đều là tốt nhất? Chỉ cần ở lại bên tôi khó khăn như thế sao? Tôi không thích trong ánh mắt em có người khác."
"Tùy anh, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh, vĩnh viễn." Giọng nói của bà tựa như rất mệt mỏi, "Bây giờ con gái đã lớn rồi, Giang Thừa Chu, chúng ta ly hôn đi."
Không có ai chịu nổi cuộc sống như vậy.
Cả đời bị khống chế, bị chiếm hữu.
Giọng nói của Sở Thanh Ánh nghe như rất mệt, bà cho rằng trong nhà không ai, nói: "Nếu lúc trước không phải vì con gái, tôi vốn dĩ sẽ không đi về với anh."
Liều cái mạng này, cho dù cá chết lưới rách cũng không cần cuộc sống như này.
Thật sự bà đã chịu đủ rồi.
Giang Thừa Chu chịu đựng sự tức giận ngập trời, nắm cằm của bà, cười lạnh, "Em nằm mơ à."
Sở Thanh Ánh còn có tâm trạng cười nhẹ, "Anh đừng quên, lúc trước tôi và anh không phải tình nguyện, anh chỉ là loại..."
Người đàn ông thô bạo đánh gãy lời bà, "Em câm miệng!"
Ông lạnh lùng cười, "Dù em có chết cũng chỉ có thể là của tôi."
Vừa nãy bà không nói ba chữ kia ra, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.
Trà Trà trốn ở vách tường phía sau cầu thang, cắn chặt răng, cố không tạo ra âm thanh nào.
Cô lại nghe thấy một tràng tiếng bước chân.
Hẳn là bọn họ muốn lên tầng.
Trà Trà phản ứng cực nhanh, chạy về phòng mình.
Ánh mắt cô đỏ một vòng, vừa nãy nghe thấy cuộc nói chuyện này, cũng đủ làm đảo lộn nhận thức mấy năm nay của cô.
Cô thất hồn lạc phách (*) ngồi ở trên giường, điện thoại ở đầu giường vang lên ting ting, tiếng tin nhắn wechat gửi tới.
(*) Nguyên văn là 失魂落魄- hồn bay phách lạc, hay "Kinh hồn bạt vía" Ý chỉ sợ hãi đến mức mất cả hồn vía.
Vu Cố hỏi cô ăn cơm chưa.
Tay Trà Trà run run trả lời tin nhắn anh —— 【Lúc nãy cha và mẹ em nói chuyện, dùng một số lời đặc biệt đáng sợ, em rất sợ hãi.】.