Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 55: 55: Mở Ra Tu La Tràng





Edit: Cô Nhất
Beta: Laurent
-
Ngón tay gầy của chàng trai chậm rãi từ xương cánh bướm hướng lên trên, ngón tay ấm áp của cậu luồn vào tóc cô, ôm lấy gáy cô, đối diện trước vẻ đẹp này cậu, Trà Trà cảm thấy bản thân hoàn toàn rung động rồi, cảm giác tê dại xa lạ giống như có một dòng điện chạy dọc toàn thân cô, cô có chút sợ hãi nhưng không bài xích.
Cô run rẩy ngẩng đầu lên, không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra mà khẩn trương mở to mắt, như được bao phủ một tầng sương mờ ảo, mênh mông hơi nước, nhận ra hình ảnh bản thân trong mắt chàng trai đối diện có bao nhiêu yếu đuối, bất lực, thuần khiết, hoàn mỹ không tì vết và càng khiến người khác sinh ra cảm giác muốn tự tay phá hủy.
Đường viền môi của chàng trai tinh tế, hơi thở phả ra như làn khói tựa quả táo độc dược đầy quyến rũ, tinh xảo và kiều diễm.
“Trà Trà, ngoan, mở miệng ra đi."
Cô bối rối một chút, có thể là bị cảm giác cơn say nồng nàn ảnh hưởng, cô thế nhưng lại thật sự nghe theo lời cậu nói, chậm rãi buông lỏng hàm răng đang cắn chặt.
Tựa như cơn sóng cuồn cuộn của đại dương rộng lớn, Trà Trà như là con thuyền nhỏ, còn sóng biển một tầng rồi lại một tầng sóng đánh đến, càng ngày càng sâu, càng mở rộng, thủy triều mãnh liệt không chịu ngừng bắt buộc con thuyền nhỏ bẻ trôi nổi trên mặt biển phải tiếp nhận.
Trà Trà còn không phát hiện ra từ khi nào mà từ khéo mắt cô rơi xuống một giọt nước mắt, đầu lưỡi tê dại, khuôn mặt ửng đỏ, trên mặt là tình cảm nồng cháy tỏa ra hừng hực.
Nụ hôn này của Vu Cố so với cậu lúc trước còn muốn mãnh liệt và cường thế hơn rất nhiều, cả người cô bị ép sát vào trong lòng cậu, lưng dựa vào vách tường, nóng lạnh cứ luôn phiên vây hãm.
Dù Trà Trà đã ý l/oạn tình mê nhưng vẫn thầm nghĩ rằng, xem ra lần này Vu Cố say không nhẹ, nếu đổi lại là cậu của ngày thường sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như thế này.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vu Cố giống như đã gặm đủ cánh môi cô, tách khỏi môi và răng cô, tay từ từ vuốt sau lưng cô, nhẹ nhàng trấn an cô đang run rẩy.
Trà Trà hổn hển thở gấp, gương mặt đỏ lên, nóng đến nỗi mà tưởng chừng như giây tiếp theo liền sẽ bị thiêu đốt.
Cô ngước mắt, ánh mắt cô nhìn chằm chằm quan sát mặt cậu.
Màu da chàng trai cực kỳ trắng, mịn màng thanh tú, tìm không ra một chút khiếm khuyết nào, mũi thẳng, đường nét tinh xảo, lông mi dày, đen nhánh khẽ rũ xuống che khuất đôi mắt(睫毛垂落而下落着小片阴影), khóe miệng cậu giương lên nhẹ nhàng, nụ cười sung sướng treo bên môi.
Xưa nay đều là hình tượng thanh thuần ôn hòa, lúc này nhìn qua lại có thêm vài phần yêu nghiệt phong tình.
Trà Trà giống như bị khuôn mặt cậu mê hoặc, dường như ỷ lại vào việc cậu uống say, nhất định sẽ không nhớ rõ đêm nay đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế, cô đánh bạo, chủ động vươn tay ôm lấy cổ cậu, nhón chân, tiến gần đến bên môi cậu, hôn lên.
Trà Trà thấy Vu Cố mở to mắt, chuyện này hình như nằm ngoài dự đoán của cậu, chẳng qua là qua hai giây, cậu liền đảo khách thành chủ, chiếm luôn quyền chủ động.

Biểu tình dưới đáy mắt Vu Cố chậm rãi thanh tịnh, trấn định, duy chỉ có Trà Trà là cho rằng cậu đang say đến sắp bất tỉnh nhân sự.
Khi Thẩm Chấp thấy cảnh tượng này, ở trong lòng luôn cố gắng cảnh báo chính mình không có quan hệ gì cả, bất kể là hắn nhìn thấy cái gì thì đều là cùng hắn không liên quan.
Bây giờ hắn yêu cầu chính mình lập tức xoay người rời khỏi nơi này, nhưng lòng bàn chân hắn so với đổ chì còn muốn nặng hơn, căn bản không thể bước chân rời đi.
Hai chân như bị đóng đinh giữ chặt tại chỗ, ánh mắt tưởng bình tĩnh nhưng thật ra đã chết lặng nhìn hai người bọn họ.
Nhưng Thẩm Chấp cảm thấy bản thân không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ (để công sức bấy lâu giờ lại đổ sông đổ biển được), cho nên hắn gian nan xoay người, làm như cái gì hắn cũng không thấy mà rời khỏi hành lang đó.

Nhưng trong đầu lại không ngừng tua đi tua lại hình ảnh vừa rồi.
Trà Trà chủ động hôn Vu Cố.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự bên nhau sao?
Rốt cuộc cô có biết Vu Cố là dạng người gì không?
Cô thật sự hiểu rõ Vu Cố sao?
Cô sẽ thích hắn sao?
Sẽ không, cô sẽ không thích hắn, Thẩm Chấp cứ như vậy ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Khối đá nặng nề đè ở trong lòng kia, lập tức nhẹ nhàng không ít.
Dưới bước chân của chàng trai đều trở nên nhẹ nhàng theo.
*
Trà Trà cho rằng sau này Vu Cố cũng sẽ không nhớ rõ những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm nay, người say rượu sau khi tỉnh lại trí nhớ đều bị phân mảnh, không còn có ký ức nữa.
Cho nên Trà Trà cũng sẽ giả vờ như không có chuyện gì, giả bộ như cái hôn kia không tồn tại, bình thường như thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế đó.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi thi xong, Trà Trà liền tìm Vu Cố đối chiếu đáp án, đi đến đường mòn sau sân ở cửa sau, sau khi học sinh dần dần vơi đi.
Vu Cố bỗng nhiên kêu tên cô.
“Trà Trà”
“Hả?”
“Đêm qua....”
Vu Cố đang định tiếp tục thì Trà Trà liền vội vàng cắt đứt lời của cậu, “Đêm qua cậu uống rượu.”
“Ừm, tớ còn nhớ rõ.”
“Có điều về sau cậu vẫn là uống ít rượu lại đi.” Trà Trà cố ý úp úp mở mở nói không rõ: “Dù sao thì cũng không cần uống.”
Lại an tĩnh một hồi lâu.

Hai người ai cũng đều không mở miệng.
Trà Trà trong lòng ngứa ngáy, lo lắng muốn hỏi Vu Cố có phải còn nhớ chuyện đã xảy ra tối hôm qua hay không?
Lại muốn hỏi cậu ấy có phải đã thích mình hay không?
Chỉ khi thích một người mới muốn hôn người đó đúng không?
Cũng có khả năng là không phải, Thẩm Chấp năm đó cũng không ít lần hôn môi cô.

Trà Trà do dự, nói không ra lời.
Rất nhanh đã đến cuối con đường, Vu Cố nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, "Từ từ đã."
Trà Trà dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Vu Cố chăm chú nhìn vào đôi mắt cô: "Tớ không có quên."
"Cái gì không quên?" Lời nói vừa thốt ra, rốt cuộc Trà Trà cũng ý thức được cậu ấy đang nói đến điều gì, mặt cô đỏ lên: "Cậu khi đó là do uống say mà."
Vu Cố cười cười: "Tớ cũng không uống say."
Trà Trà tim đập như trống, nói không nên lời.
Vu Cố nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhẹ nhàng nói ra một câu, "Tớ chính là mưu đồ đã lâu."
Trà Trà có chút muốn chạy trốn, cô đại khái đoán được tiếp theo Vu Cố sẽ nói gì.
Thích cô? Muốn cùng cô ở bên nhau?
Cô sẽ đồng ý sao? Rốt cuộc cô đối với Vu Cố là dạng tình cảm gì chứ?
Trà Trà còn chưa kịp nghĩ kĩ phải trả lời như thế nào, chàng trai bên cạnh đã cúi người xuống, môi mỏng dán lên tai cô, phun ra hơi thở băng băng lương lương, cậu nói:
"Anh yêu em."
Là yêu.
Không phải chỉ là dừng lại ở sự thích thú hời hợt.
Cậu đã giăng một chiếc lưới thật lớn, đem cô buộc thật chặt chẽ ở bên trong.
Đã đến lúc rồi, cậu muốn thu lưới.
Cả người Trà Trà rùng mình, cảm giác tê dại từ trong xương cốt tràn ra, cô giống như một người ngốc nghếch đứng tại chỗ cũng không dám động đậy, nuốt nước miếng, không biết phải làm sao.

Vu Cố am hiểu nhất là phương pháp tấn công ôn nhu, cậu nhẹ giọng dò hỏi: "Vậy cậu có muốn ở bên cạnh tớ không?"
Trà Trà nghỉ nghĩ, cô nói: "Tớ muốn suy nghĩ kĩ hơn đã."
Một tiếng cười khẽ trầm khàn tràn ra, cậu chạm vào khuôn mặt cô, trong giọng nói giống như có một loại ma lực mê hoặc lòng người vậy, “Thật sự còn muốn suy nghĩ sao? Đêm qua, cậu ôm lấy cổ tớ….”
Cậu còn chưa kịp đem những lời còn lại nói xong, Trà Trà đã duỗi tay che lại miệng cậu, không cho cậu nói tiếp.
Vu Cố sẽ không cho cô cơ hội tự hỏi, loại thời điểm này thì chỉ có thể vừa lừa gạt vừa dỗ đem người thu tới tay thôi, có gì sau này lại nói, chờ cô cái gì cũng đều suy nghĩ kỹ thì cho dù là vịt nấu chín cũng sẽ bay đi thôi.
Đầu óc Trà Trà mơ mơ hồ hồ nhớ lại hình ảnh nụ hôn tràn đầy s/ắc tình tối hôm qua, khiến cô mặt đỏ tai hồng mà lúc này, bên tai cô lại còn là lời nói tràn ngập dụ hoặc của chàng trai, cô bị lừa đến đầu óc choáng váng, lại bị sắc đẹp phía trước làm cho thần hôn điên đảo, đối mặt với đôi mắt của hắn, gật gật đầu.

Cả ngày hôm đó, đầu óc Trà Trà vẫn còn rất mịt mù.
Trong ký túc xá, dù Trần Tâm Ý nói gì đó, cô cũng không nghe vào.
Cô nói: “Tớ và Vu Cố đã ở bên nhau.”
Trần Tâm Ý ồ lên một tiếng, vô cùng bình tĩnh, “Đây không phải là chuyện dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra sao?”
Cô như một cái máy lặp lại: “Tớ cùng cậu ấy ở bên nhau.”
“……..”
“Tớ cùng cậu ấy ở bên nhau.”
“……” Những lời này Trần Tâm Ý nghe mà muốn nổi da gà.
Trà Trà lầm bầm lầu bầu, “Tớ còn rất thích cậu ấy."
Trần Tâm Ý: “Cậu thích thì tốt rồi.”
Trà Trà bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe trừng lớn giống như chuông đồng, cô nhìn Trần Tâm Ý, tinh thần lo lắng, lại hỏi một cậu rất hài hước: “Cậu nói xem có phải Vu Cố đang lừa gạt tớ không? Đùa giỡn tình cảm của tớ!?”
Trần Tâm Ý nói ra lời thật lòng: “Cái này thì tớ cũng không rõ.”
Trà Trà vốn đang rất hưng phấn, lập tức liền ủ rũ, mềm oặt nằm bò trên bàn, “Cậu ấy cũng chưa từng nói rốt cuộc là vì sao lại thích tớ.”
Trần Tâm Ý thấy cô đây là buồn lo vô cớ, “Có thể là do cậu lớn lên xinh đẹp cũng nên.”
Trà Trà: “Đây liệu có phải là sự thật hay không.”
“…….”
Trà Trà một lần nữa ngồi thẳng sống lưng, ngồi lại nghiêm chỉnh, “Nhưng tớ cảm thấy Vu Cố không giống là người sẽ lừa gạt tớ.”
Trần Tâm Ý gật gật đầu, “Cũng không giống như là chàng trai tùy tùy tiện tiện bị người khác cướp đi.”
Trà Trà như được an ủi, “Có đạo lý.”
Sau khi xác nhận quan hệ, Trà Trà cùng Vu Cố liền càng trở nên dính nhau hơn.
Cô mỗi ngày trước khi gặp cậu đều sẽ trang điểm, tỉ mỉ lựa chọn màu son, bắt đầu ghét bỏ bản thân ở quầy son môi dù trang điểm như thế nào cũng không đẹp.
Trần Tâm Ý trêu chọc, “Không quan trọng, dù sao cuối cùng đều bị Vu Cố ăn vào miệng.”
Trà Trà nhíu mày: “Cậu nói buồn nôn quá đi."
“Chẳng lẽ tớ nói không đúng sao?”
“Cũng đúng, cho nên tớ muốn chọn cái nào có hương vị ngọt một chút."
“Cút cút cút.”
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trong lành thoáng đãng.
Vu Cố đạp xe đạp, ở dưới lầu ký túc xá nữ chờ cô.
Cô chầm chậm chạy đến, nhảy lên ghế sau, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nắm lấy áo cậu, “Xe từ đâu ra vậy?”
Vu Cố nói: “Mua.”
Tiền tiết kiệm vẫn là không đủ để cậu mua chiếc xe cậu nhìn trúng.

Đành phải mua trước chiếc xe đạp này để đưa cô đi hóng gió.
Trước kia Trà Trà chưa bao giờ biết hóa ra yêu đương là một loại chuyện hạnh phúc vui sướng như vậy.
Mỗi khi nhắn tin đều sẽ được hồi âm, được đáp lại hơn hẳn việc yêu đơn phương.
Những ngày lễ quan trọng đều được nhớ rõ, mỗi một thói quen nhỏ của cô cũng đều được quan tâm.
Trà Trà bắt chéo hai chân, lắc lư, cô đón gió, mặt mày hớn hở cùng thiếu niên đang đạp xe nói chuyện, “Chúng ta chỉ còn bài thi nữa, là thi xong rồi.”
Vu Cố hỏi cô: “Kì nghỉ đông này có muốn đến thành cổ Phượng Hoàng không?"
Thành cổ Phượng Hoàng là nơi mà cô từ lâu đã muốn đi.
Lúc trước thậm chí đã mua xong vé xe, thu dọn tốt hành lý nhưng đến ngày xuất phát, Thẩm Chấp lại có chuyện nên đã cho cô leo cây.
Cô dẫn theo vali đứng ở cửa ga tàu hỏa đợi hắn rất lâu, tiếng gầm rú của chiếc xe lửa màu xanh từ xa đã đến gần, cô mới nhận được cuộc điện thoại của Thẩm Chấp nói không đi nữa.
Trà Trà vừa mới chuẩn bị nói sẽ đổi thành địa điểm khác.
Vu Cố liền nói: “Tớ đã mua vé ngày 3 tháng 1.”
“Vậy đi thôi.” Trà Trà đem chuyện không vui ném ra sau đầu, “Cậu đã đặt khách sạn chưa? Tớ muốn ở các khu nhà người dân bản địa.”
Vu Cố đáp: “Đã đặt.”
Một phòng, có giường đơn lớn.
Ở một mức độ nào đó, Vu Cố cũng đã lừa gạt tình cảm của cô.

Tình yêu của cậu không êm đềm như người ta tưởng, cậu điên cuồng muốn độc chiếm cô.
Những con sóng cuộn trào ẩn hiện trong mặt hồ phẳng lặng.

Cậu chỉ cũng là người có tính cách rất tồi tệ.
“Vậy chắc là tốn không ít tiền đi.” Trà Trà có chút đau lòng cho ví tiền của cậu.
Vu Cố vừa nắm lấy tay cô ôm eo chính mình, vừa nói: “Không nhiều.”
Bọn họ đều cũng không cố ý giấu giếm chuyện yêu đương.
Trên cơ bản, hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Phùng Cảnh Niên vốn muốn gạt Thẩm Chấp, đáng tiếc tin tức này lan quá rộng, nơi nào cũng có thể nhìn thấy.
Khi Thẩm Chấp biết, biểu hiện so với người bình thường đều không có gì khác biệt.
Chứng tâm thần phân liệt khi bị đến một mức độ nhất định liền sẽ không cảm thấy bản thân có bệnh.
Thậm chí hắn còn hỏi Phùng Cảnh Niên: “Cô ấy có phải muốn mời tớ đi ăn một bữa hay không, có chút vui mừng.”
Lấy thân phận là bạn bè.
Lấy cớ là tình anh em..