Edit: Mãn Lạc
Beta: Tịch
-
Người phụ nữ trung niên vừa nghe hết lời này liền biết sắp có kịch hay, hai mắt sáng rực lên: "Giảm giá 20%! Còn khoảng một trăm tệ, cô cậu mà đi chỗ khác chắc chắn sẽ không có giá này đâu, mà các khách sạn gần đây chắc cũng đã đầy hết rồi."
Trà Trà khẽ véo vào eo cậu, khuôn mặt nhỏ như bị nấu chín, hơi thở nóng bỏng thoát ra từ cổ họng, "Đừng nói chuyện với bà ấy."
Thanh âm Vu Cố trong sáng như suối nước thanh tịnh, cậu trấn an: "Bà ấy nói đúng, đã gần mười một giờ rồi ký túc xá sẽ không mở cửa cho chúng ta."
Trà Trà nói: "Vậy chúng ta hãy đến một khách sạn tử tế."
Điều này nghe rất không đứng đắn.
Quá mức phong tình, làm người thẹn thùng.
Vu Cố tai nóng lên, bất đắc dĩ phải nói: "Tớ không có mang nhiều tiền."
Gia cảnh Vu Cố bình thường, trong ví chỉ có tiền mặt và chứng minh thư, ở trường học có thẻ nên không cần dùng đến tiền mặt, cho nên trong ví cũng chỉ còn hơn một trăm tệ.
Vu Cố nhấp môi, nhẹ giọng nói: "Cậu có mang tiền sao?"
Hôm nay Trà Trà cũng không mang theo ví ra ngoài, cô ảm đạm lắc đầu: "Không có, tớ không mang ví."
Điện thoại di động của cả hai đều sử dụng để chụp ảnh và quay video trong vài giờ của buổi hòa nhạc, cũng đã tắt nguồn vì hết pin.
Người phụ nữ trung niên đã kinh doanh trên con đường trước cổng trường đại học và nhà thi đấu này nhiều năm, vừa nhìn qua thì đã biết, vì thế nhiệt tình kéo hai người họ đến khách sạn nhỏ do gia đình bà ấy mở.
Lừa người đến cửa, cũng khoe khoang thêm một hồi: "Cô cậu xem khách sạn của tôi cũng không tệ, đúng không?"
Tòa nhà ba tầng, đèn ở quầy lễ tân không sáng lắm, lờ mờ, lối trang trí cũng khá cũ kỹ.
Lá gan Trà Trà thật sự rất nhỏ, nắm chắt lấy áo cậu hỏi, "Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Vu Cố nói: "Đừng lo, tớ ở đây mà."
Người phụ nữ này kinh doanh chỉ để mưu sinh kiếm tiền, thấy họ lưỡng lự, hạ quyết tâm liền nói: "Tôi sẽ giảm giá cho hai người 30%, 150 nhân dân tệ cả đêm, nếu không cô cậu ra ngoài vào giờ này thật sự ổn không."
Vu Cố lấy ví của mình ra trả tiền.
Mặc dù điều kiện môi trường của khách sạn nhỏ này tốt, nhưng ít nhất chỗ này còn có giấy phép kinh doanh chính thức.
Sau khi nhận được tiền, còn yêu cầu họ xuất trình chứng minh thư để đăng ký.
Người phụ nữ liếc cô gái nhỏ trên lưng cậu, lúc này mới nhớ tới mà hỏi: "Cô gái nhỏ đã trưởng thành chưa?"
Trà Trà đưa cho bà ấy thẻ căn cước được cất dưới ốp điện thoại rồi trả lời: "Cháu hai mươi."
Người này rõ ràng đã coi họ thành một cặp, sau khi đăng ký thông tin thì đưa cho họ chìa khóa: "Tầng ba, rẽ trái ở lối vào thang máy đến phòng đầu tiên."
Trà Trà nhảy xuống từ trên lưng Vu Cố một lần nữa đi lại đôi giày cao gót, chân cô cũng không còn đau như trước nữa.
Ra khỏi thang máy, đèn ngoài hành lang chập chờn tắt, thấy bóng người là lạ.
Những tấm thảm nằm dưới đất không còn mày sắc như ban đầu, nhìn có chút dơ.
Vu Cố dùng chìa khóa để mở cử, đẩy nhẹ một cái cánh cửa liền mở ra.
Phòng không lớn lắm, khoảng mười mét vuông, có một phòng vệ sinh phía bên tay phải cửa vào, đi lên phía trước là một chiếc giường tròn lớn.
Trong phòng quá tối, Trà Trà bật đèn ở lối vào.
Một chiếc đèn tròn đầy màu sắc treo phía trên trần nhà của chiếc giường tròn, đèn không sáng lắm, hoa văn lại lòe loẹt.
Bước chân Vu Cố khựng lại, đôi mắt cậu dừng lại ở những đồ dùng đặt trên kệ cạnh giường.
Roi da, dây, nến nhiệt độ thấp, và cả...
Càng nhìn xuống, đôi mắt Vu Cố càng trở nên tối hơn, yết hầu của cậu ấy liên tục chuyển động, giọng hơi khàn, "Có vẻ ổn."
Trà Trà không kén chọn nơi để ở, nhưng cũng chưa bao giờ ở một nơi tồi tệ như thế này.
Cô cũng để ý thấy đống đồ trên giá cạnh giường, nhưng những thứ đó đã chạm đến điểm mù trí tuệ của cô.
Thân là một cô gái ngoan, tiểu thuyết cô đọc đều là thanh thủy, thỉnh thoảng cũng xen lẫn một chút thịt vụn được tác giả miêu tả rất đẹp rất lãng mạn.
Trà Trà chỉ vào cây roi và sợi dây, "Làm thế nào mà lại có những thứ này, bà chủ sẽ không mở một hắc đ/iếm đó chứ?"
Vu Cố trong lòng biết rõ ràng, bà chủ đã nhầm họ là một cặp vợ chồng, cho một căn phòng tình thú.
Cậu rất hài lòng, tuy rằng ăn không được chạm vào cũng không xong, nhưng nhìn một chút cũng không tệ.
"Cất hết vào trong ngăn kéo tủ đi."
"Ừm ừm."
Vu Cố cầm roi trong tay, ngừng lại hai giây, sau đó âm thầm cất chúng vào ngăn kéo.
Trà Trà ngồi mép giường cảm giác như mình vừa cầm roi vậy, ớn lạnh.
Đặc biệt là hôm nay cậu mắc sơ mi trắng, tay áo xắn cao, cổ tay gầy trắng nõn, khẽ bấm các đốt ngón tay, ngón cái nhỏ dài xinh đẹp, ánh đèn vàng ấm áp soi rọi khuôn mặt trắng như tuyết của cậu, để lộ vẻ đẹp sắc sảo có phần hiếm thấy.
Trà Trà chắp tay sau lưng, cảm thấy có thứ gì đó dưới tay mình, xốc chăn lên, tìm thấy một thứ tròn tròn nhỏ nhỏ bên trong, cô cầm nó trong tay nhìn kỹ hai lần, "Đây là cái gì?"
Tầm mắt Vu Cố dừng lại ở tay cô, ánh mắt càng thêm u ám, phía đuôi mắt phiếm hồng, bất lực thở dài, cổ họng dâng lên những cảm xúc khó tả, sự tự chủ và kiêu hãnh sắp sụp đổ, cậu nhanh chóng lấy món đồ từ tay cô, cất vào túi quần, sắc mặt không chút thay đổi nói dối: "Quả bóng đồ chơi."
Sau đó lại hỏi: "Cậu có muốn tắm hay không?"
Trà Trà là người ưa sạch sẽ, đi ngủ mà không tắm sẽ khiến cô rất khó chịu, nhưng hôm nay không có mang theo quần áo để thay, cô nói: "Tớ rửa mặt thôi, sáng mai về nhà lại tắm rửa sạch sẽ."
"Vậy cậu đi trước đi."
"Được." Trà Trà vào phòng tắm tẩy trang và rửa mặt, buông xõa tóc ra, sau đó bước ra ngoài: "Tớ xong rồi, cậu vào đi."
Vu Cố cũng tùy tiện rửa qua mặt, khi đi ra, hai người đối mặt nhau trên một chiếc giường lớn.
Vu Cố chủ động nói: "Tớ ngủ dưới đất."
Trà Trà cúi đầu, không phản đối: "Tớ giúp cậu trải chăn."
Cô mở cửa tủ, bên trong trống rỗng, không có chiếc chăn bông nào còn dư.
Vu Cố lập tức nhíu mày.
Trà Trà đã làm công tác tư tưởng một khoảng thời gian dài: "Nếu không, chúng ta cùng ngủ trên giường."
Vu Cố sau vài giây do dự rồi đồng ý: "Tư thế ngủ của tớ rất tốt, sẽ không làm phiền đến cậu."
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, họ chỉ cởi giày, Vu Cố thậm chí còn không cởi áo khoác ngoài, nằm ở một bên giường, nghiêm túc đến đứng đắn.
Vu Cố nói: "Tớ tắt đèn."
Trà Trà gật đầu: "Cậu tắt đi."
Rèm cửa được đóng lại, ánh trăng bị chặn ngoài cửa sổ, trong phòng là một khoảng tối đen, Trà Trà tròn mắt, không buồn ngủ.
Một lúc sau, ý thức của cô càng ngày càng rõ ràng.
Vu Cố quay lưng về phía cô hỏi: "Không ngủ được à?"
Trà Trà ậm ừ.
Vu Cố nghĩ rằng sự tồn tại của mình khiến cô không thoải mái, sau vài giây im lặng, cậu nói: "Có lẽ tớ không nên ngủ ở giường."
Bứt rứt trong phút chốc, Trà Trà túm chặt chăn, "Không phải."
Giọng nói Vu Cố trầm thấp và từ tính: "Hử?"
Trà Trà thấy thật may vì đèn đã tắt, mới không thể bị phát hiện ra khuôn mặt cô đang đỏ lên, âm thanh nhỏ hơn cả tiếng muỗi, "Tớ muốn đi vệ sinh."
Cô sắp chết ngạt vì buồn tiểu.
"..." Vu Cố trấn an, "Vậy cậu mau đi đi."
Trà Trà với tay bật đèn trên tường, chậm chạp ngồi dậy, hồi lâu vẫn không xuống giường.
Vu Cố nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Trà Trà xấu hổ đến mức đứng ngồi không yên, không gian phòng tắm được làm bằng kính trong suốt, bên trong có gì, bên ngoài đều có thể nhìn thấy hết.
Cô sắp chết.
Sao mà xấu hổ vậy chứ.
Xấu hổ nhất là khi nhà tắm không có cửa.
Có thể nghe rõ tiếng nước chảy.
Vu Cố dường như đã nhìn thấu nỗi lo lắng của cô, cậu ấy ho hai cái để che đậy, cậu nói: "Tớ sẽ quay lưng lại, sẽ không nhìn đâu."
Da của Trà Trà quá mỏng, nếu không phải vì sợ hãi, cô muốn đi vệ sinh công cộng bên ngoài, cô hỏi: "Cậu có đeo tai nghe không?"
Giọng nói như sắp khóc.
Vu Cố vốn không mang theo, nhưng vì thể diện của cô, cậu vẫn nói: "Tớ có mang tai nghe chống tiếng ồn."
Hàm răng Trà Trà nới lỏng, hít thở sâu, cô nói: "Vậy tớ đi, cậu không được nhìn cũng không được nghe."
Quá xấu hổ.
Vu Cố nói được.
Ngay cả khi Vu Cố quay lưng vào phòng tắm, ngay cả khi cậu ấy nói là cậu ấy đeo tai nghe, Trà Trà vẫn thấy xấu hổ, phải mất năm phút chuẩn bị tinh thần trước khi ngồi vào bồn cầu.
Sau khi đi vệ sinh, mặt cô đỏ bừng.
Quay về giường ngủ, ngồi trong chăn mà không nói một lời nào, dường như muốn chết ngạt.
Không lâu sau, Vu Cố đứng dậy rời khỏi giường, "Tớ cũng đi vệ sinh."
Giọng Trà Trà như bị bóp nghẹt: "um."
Có tiếng nước trong phòng tắm, Trà Trà nghe thấy tiếng nước, má cô đang dần nóng lên, như thể đang bốc cháy.
A a a cô thà ngủ ngoài đường đêm nay còn hơn.
Biết vậy đã không ở đây.
Tại sao ngay cả một cánh cửa cũng không có!
Tại sao phòng tắm và nhà vệ sinh lại làm bằng kính trong suốt!
Vì! Cái! Gì! Chứ!
Tiếng nước ngừng, Trà Trà không nhịn được mà thò đầu ra khỏi chăn bông, mở hé một mắt, liền thấy cậu ấy đang vén quần lên, kéo kh/óa quần, thắt lưng chỉnh tề.
Trà Trà nhanh chóng thu lại tầm mắt, sau khi bình tĩnh lại vài giây, cô từ từ mở mắt ra, rồi nhìn qua đó.
Vu Cố đã mặc quần vào, bước ra từ bên trong, cậu không thể bình tĩnh được.
Cậu tắt đèn: "Ngủ đi."
Trà Trà nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ mông lung.
Cô có hơi miễn cưỡng ngủ, đêm đó cô ngủ không được ngon, luôn có những giấc mơ không liên tục.
Nửa đêm, cô cảm luôn cảm thấy mình như bị hụt hơi, cô từ từ mở mí mắt, người thiếu niên đột nhiên duỗi tay ra, vòng tay qua eo cô, ôm lấy thân thể cô như một con búp bê.
Cậu ấy dường như cũng mở mắt, nhưng sau hai giây, cậu lại ôm cô ngủ tiếp.
Trà Trà cảm thấy mình vẫn là đang trong một giấc mơ, việc ôm ấp dường như cũng là một hành động vô thức.
Cô đột ngột thức dậy, buộc phải cuộn tròn trong vòng tay của cậu ấy, khi mở mắt ra, cô thấy trời bên ngoài đã dần sáng lên, tấm rèm cửa sẫm màu cũng bị ánh sáng mặt trời chiếu sáng.
Sáng sớm, hai người rời khỏi phòng.
Khi thanh toán, ánh mắt bà chủ nhìn họ có chút không đúng, "Chậc chậc, người trẻ tuổi tinh thần cũng thật tốt."
Ở lại cả đêm cũng không sao.
Sau khi trả chìa khóa phòng, Vu Cố trực tiếp chở cô về nhà.
Trà Trà muốn đánh một giấc ở nhà, nhưng nằm trên giường cô vẫn không thể ngủ được, cô không chắc mình có thực sự thích Vu Cố không.
Những ngày này, cô chỉ mong chờ mỗi lần gặp cậu ấy, cũng chú ý hơn tới vẻ ngoài của mình trước mặt cậu ấy.
Nhưng đêm qua, cái ôm đột ngột khiến cô ảo tưởng rằng trái tim mình đang đập loạn nhịp.
Trà Trà dứt khoát ngừng ngủ, lấy điện thoại di động ra và khởi động Baidu - đặc điểm khi thích một người.
Nhận được nhiều câu trả lời, một số thì đúng, một số thì không.
Trà Trà thở dài nhìn điện thoại, cảm thấy cáu kỉnh.
*
Thu sắp qua, đông sắp tới.
Sau đó là kỳ thi cuối kỳ kéo dài hàng tháng.
Trà Trà nghe Trần Tâm Ý nói, Khương Diệu Nhan gần đây chăm chỉ luyện tiếng Anh, dường như muốn rửa mối nhục xưa với Phó Tu Cẩn.
Cô không để trong lòng, Khương Diệu Nhan từ trước tới nay vẫn luôn học trong ba phút, kiên trì không được bao lâu liền sẽ từ bỏ.
Giờ ăn trưa ở căng tin, Trần Tâm Ý đã nói rất nhiều, "Những người trong phòng vũ đạo đường như cũng biết Khương Diệu Nhan không phải là cây đèn cạn dầu, cho nên luôn cố ý hay vô tình mà lảng tránh cô ta."
Khương Diệu Nhan trước mặt các nữ sinh khác liền lật mặt, nhưng trong lòng các nam sinh của các khoa vẫn là một nữ thần.
Lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt, không giả vờ, không làm ra vẻ, nữ sinh như vậy, bây giờ thật khó tìm.
Vì thế cũng không có gì ngạc nhiên khi cô ta được coi là nữ thần.
Trà Trà thật không thể tin được, "Cô ta mà cũng có thể lật xe sao?"
Hành động và lời nói của cô ta gần như là hoàn hảo.
Lần trước cô với Khương Diệu Nhan có xảy ra mâu thuẫn, cô ta trước mặt nhiều người cô ta cũng không lật xe, khi đó cô ta còn nói: "Trà Trà, có lẽ tính cách của tôi hơi giống con trai, nên tôi không thể thù dai cũng không quan tâm nhiều chuyện đến vậy, tôi cũng không có tâm hồn nhạy cảm hay tinh tế giống như cậu.
Có lẽ vì vậy nên dù chúng ta quen biết nhau lâu rồi cũng không thể chơi cùng nhau được."
Minh bao thật biếm, đạo hạnh thâm sâu.
"Chậc chậc, lúc trước cô ta cướp hết Spotlight, cái gì tốt cũng là của cô ta, hiện tại cũng đã đến lúc kẻ ngốc cũng phải thông não rồi."
“Đáng tiếc, thẳng nam sắt thép vĩnh viễn không nhìn ra được trà xanh tâm cơ."
Trà Trà rất tán thành câu nói này: "Đúng, thẳng nam đều là người mù."
Chẳng hạn như Thẩm Chấp.
Lại như Văn Hoài.
Trần Tâm Ý nhắc nhở cô: "Cậu phải trông chừng Vu Cố nhà cậu thật tốt."
Trà Trà: "Vu Cố không phải là của nhà tớ."
Trần Tâm Ý liền nói ba tiếng không phải đâu, “Chẳng lẽ trong lòng cậu còn nhớ đến tên Thẩm Chấp kia?”
Trà Trà bất giác lắc đầu: "Tớ không có."
Cô buồn bã nói: “Trước kia thích Thẩm Chấp là bản năng, dù vẫn còn nhiều thứ bị cậu ta ám ảnh, nhưng mà tớ thật sự bước ra được rồi.
Có lẽ sẽ không lâu nữa tớ có thể xóa sổ cậu ta khỏi kí ức."
Sẽ không đến mức đi ngang qua một quán cà phê nào đấy, lại đột nhiên nhớ ra cô và Thẩm Chấp từng tới đây.
Mùa xuân tới, sẽ không nhớ tới hắn.
Mùa hè tới, cũng sẽ không nhớ đến hắn.
Tuyết đầu mùa đông, cũng không nhớ tớ ngày sinh nhật của hắn nữa.
Đại khái Trần Tâm Ý cũng đã hiểu, "Cậu có nghĩ tới việc lợi dụng Vu Cố để chữa vết thương này?"
Trà Trà: "Nghĩ cũng chưa từng nghĩ."
Cô phải làm rõ tâm tư của mình.
Phải có trách nhiệm với bản thân cũng như với người khác.
Cô nhất định sẽ không trở thành loại người như Thẩm Chấp.
Tuyệt đối không lợi dụng hay lừa gạt tình cảm của người khác.
Trần Tâm Ý: "Cứ thuận theo tự nhiên vậy, nước chảy lâu ngày cũng thành sông mà."
Khi họ chuẩn bị ăn trưa xong, các sinh viên năm nhất cũng đã tan học.
Căn tin yên ắng bỗng trở nên náo nhiệt, đám sinh viên chen chúc lẫn nhau mà đi.
Bàn bên cạnh Trà Trà, ngồi đầy một bàn toàn là nữ sinh viên năm nhất.
Cô bé ngồi bên góc phải, trông đặc biệt xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt tươi sáng, trang điểm kĩ càng, mái tóc đen dài gợn sóng lười biếng xõa sau cổ, nụ cười phóng khoáng vui vẻ, phong thái ngời ngời.
"Châu Châu, có phải hôm nay đàn anh đó lại đến khoa toán à?"
"Không cần Châu Châu thừa nhận, tớ cũng đã thấy tất cả! Hôm nay hắn thực sự quay lại một lần nữa."
"Khẳng định tới vì cậu."
"Cậu đã thêm Wechat của đàn anh đó chưa?"
Cô gái mỉm cười, "Tớ vẫn chưa thêm, nhưng chắc sẽ thêm sớm thôi."
Nghe đoạn đối thoại kia, Trần Tâm Ý cau mày, tâm trạng dường như càng trở nên tệ hơn.
"Cậu có chuyện gì vậy?" Rời khỏi căn tin, Trà Trà hỏi.
Trần Tâm Ý: "Nữ sinh vừa rồi, Thẩm Chấp gần đây dường như đã..
có gì đó với cô ấy."
Lúc kỳ thì cuối kì bắt đầu bắt, Thẩm Chấp cuối cùng cũng trở lại trường.
Trà Trà sững sờ trong một giây, "Ồ."
Cô cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào, hiện tại cô với Thẩm Chấp cũng đã gác lại những mâu thuẫn trong quá khứ kia.
Hắn cũng đã thừa nhận lỗi lầm của mình, thừa nhận đã xem cô như một em gái kiêm lốp xe dự phòng.
Hiện tại cô đã tâm lặng như nước, nghe xong cũng không buồn không vui.
Nghĩ lại thì nữ sinh vừa nãy, hình như có vài nét giống Khương Diệu Nhan, đều là loại cười lên tạo cảm giác tươi sáng vui vẻ.
Nếu phải vật để hình dung thì sẽ là hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời.
Có thể là Thẩm Chấp không có được Khương Diệu Nhan, cho nên dứt khoát tìm luôn người thế thân.
Trà Trà nghĩ, chính mình đào tim đào phổi nhiều năm như vậy thật sự rất không đáng.
Cô đã dạy cho Thẩm Chấp cách yêu một người là như nào.
Cô cùng cậu bé không giỏi biểu đạt cộng thêm thiếu thốn tình cảm kia trưởng thành, ngược lại đến cuối cùng người thương tích đầy mình lại là cô.
Trà Trà vừa đi vừa nói, trong giọng nói không khỏi có vài phần tiếc nuối: "Đó thật sự là mẫu người mà cậu ta sẽ thích.".