Editor: May
Khuôn mặt thanh tú soái khí trước mắt kia, mặc dù có bảy phần tương tự với Cố Ninh Thư, nhưng tuyệt đối không phải là anh!!
Huống chi phía dưới khóe mắt anh, còn có một viên nốt ruồi nho nhỏ.
Cô đột nhiên nhớ tới trong mộng lúc chính mình leo lên Cố Ninh Thư, gương mặt liên tục lắc lư ở trước mắt cô, tựa hồ phía dưới khóe mắt cũng có một viên nốt ruồi...
Cho nên...
Thật ra cô leo lên là Cố Trừng Tịch!?
Trong lòng Trình Thi Đồng cả kinh, bỗng chốc liền ngồi dậy.
Cô vén chăn lên, nhìn thoáng qua giường đơn, trên giường đơn trắng noãn, một đóa hoa hồng nhỏ đang kiều diễm nở rộ.
Cố Trừng Tịch ngủ ở bên người cô tựa hồ bị động tác của cô đánh thức, hai mắt nhắm chặt kia, nháy động hai cái, sau đó chậm rãi mở ra.
Trong nháy mắt đó, ánh sáng nơi đáy mắt anh tựa như ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, rơi chói lọi từ trong cành lá cây.
Hai người bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, giống như thời gian bất động ở trong phút chốc.
Thật lâu sau, Cố Trừng Tịch lộ ra một tươi cười nhẹ nhàng với cô, trong giọng nói mang một tia rên rỉ từ tính nói: "Em tỉnh rồi??"
Trình Thi Đồng theo bản năng gật gật đầu, tình cảnh này, dù cô bình thường cường đại, cũng không khỏi bị chấn kinh rồi.
Cố Trừng Tịch chống cánh tay ngồi dậy, ánh mắt rơi ở đóa hoa nhỏ màu đỏ trên ga giường, một hồi lâu sau, cúi đầu mở miệng nói: "Đồng Đồng, anh..."
"Anh trước đừng nói gì!!" Trình Thi Đồng vội vươn tay khoa tay múa chân một cái với anh, vẻ mặt ngơ ngác nói ra: "Anh trước để em tiêu hóa một chút đã..."
Cố Trừng Tịch thấy cô như vậy, liền thực không nói lời nào, anh cứ như vậy yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Trình Thi Đồng, một đôi mắt nhàn nhạt yên lặng nhìn chăm chú vào cô.
Trình Thi Đồng vươn tay giật giật đầu tóc của mình, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.