Editor: May
Tiểu Thỏ nhịn không được rùng mình một cái.
Thật sự lạnh a...
Hai tay Cận Mặc cắm ở trong túi quần, đi đến bên phải Tiểu Thỏ, thay cô cản trở gió.
Tiểu Thỏ cảm kích nhìn anh một cái, rụt cổ một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.
Từ trạm tài điện ngầm đi tới cửa lớn trường học, khoảng cách không tính là xa.
Chỉ là xa xa, còn chưa có đi tới cửa, Tiểu Thỏ liền nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngừng ở ven đường.
Xe kia... Thoạt nhìn giống như là của Trình Chi Ngôn a...
Liền vào lúc cô lòng tràn đầy nghi hoặc, chuông điện thoại di động của cô lại có thể vang lên.
Tiểu Thỏ vội vàng chuyển hoa hồng cầm trong tay phải đến trong tay, sau đó duỗi tay lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhìn thoáng qua.
Là điện thoại của Trình Chi Ngôn.
Tiểu Thỏ bỗng chốc hưng phấn lên, xem ra anh đã kết thúc công việc về khách sạn.
Cô nghĩ như thế, liền vội vàng ấn nút nghe máy.
"Alo, Tiểu Thỏ..." Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Trình Chi Ngôn truyền ra từ trong microphone.
"Trình Chi Ngôn!" Tiểu Thỏ hưng phấn mà gọi anh một tiếng, sau đó liên tục không ngừng hỏi: "Anh về khách sạn chưa, có phải di động không có điện hay không, trước đó lúc em gọi điện thoại cho anh đều không có người nghe."
Cận Mặc cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ mặt mũi tràn đầy tươi cười, trong ánh mắt để lộ ra một tia nghi hoặc.
"Không phải." Trình Chi Ngôn ngồi ở trong xe của mình, duỗi tay lật ablum để ở trên tay lái, khóe môi câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng nói: "Tiểu Thỏ, vừa rồi anh về công ty một chuyến để lấy xe, sau đó nhìn thấy một phần chuyển phát ở trên bàn."
"Về công ty lấy xe?? Anh về Nam Kinh??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ánh mắt lần nữa nhìn sang chiếc xe hơi ngừng ở cửa trường học kia.