Editor: May
Trạm này bởi vì là ở trung tâm thành phố, cho nên người lên xe đặc biệt nhiều, sau khi Tiểu Thỏ và Cận Mặc chen lên tàu điện ngầm, nhìn thoáng qua khắp mọi nơi, một chỗ trống cũng không có.
"Xem ra hai ta chỉ có thể đứng." Tiểu Thỏ buông tay ra, vẻ mặt vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Cận Mặc.
"Ừ." Cận Mặc gật đầu, duỗi tay vịn chặt tay cầm bên cạnh.
Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh anh, đỡ trụ dựng thẳng trước mặt, thở dài một hơi.
Tàu điện ngầm lái một trạm lại một trậm, thật vất vả đến trạm đại học Tiên Lâm này, Tiểu Thỏ chỉ cảm giác mình đã sắp đứng không nổi.
"Đến, xuống xe đi." Cận Mặc nghe thông báo trong radio, xoay người nói với Tiểu Thỏ.
"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, buông lỏng lan can chính mình liên tục cầm lấy, chuẩn bị đi về phía cửa xe.
Đúng lúc này, tàu điện ngầm chậm lại một trận, Tiểu Thỏ chỉ cảm giác mình lay động vài cái, liền ngã về phía trước.
Xong rồi, xong rồi!! Sắp ngã!!
Tiểu Thỏ không tự chủ được nhắm chặt mắt, chờ đợi đầu gối của mình tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Cẩn thận." Thời khắc mấu chốt, Cận Mặc duỗi tay kéo cánh tay Tiểu Thỏ một phen.
Bàn tay thon dài trắng nõn của anh, sít sao nắm cánh tay mảnh mai của Tiểu Thỏ, cổ tay hơi dùng sức một chút, liền ngăn cản xu thế ngã xuống phía trước của cô.
Tiểu Thỏ cảm giác mình ổn định, lúc này mới mở mắt ra, nhìn Cận Mặc vẻ mặt nghiêm túc, duỗi tay vỗ ngực của mình nói: "Hù chết tớ, còn tưởng rằng tớ sắp ngã xuống rồi chứ."
"Lần sau cẩn thận một chút, chờ xe dừng hẳn lại xuống." Cận Mặc nhíu lông mày lại liếc cô một cái, buông tay cầm cánh tay cô ra.
"Ừ, biết rõ." Tiểu Thỏ gật đầu liên tục, đợi đến tàu điện ngầm dừng hẳn, lúc cửa xe mở ra, mới đi xuống.
Đi ra từ trạm xe điện ngầm, ban đêm mùa đông, từng đợt gió lạnh thổi qua, trong không khí mang cảm giác hơi nước âm lãnh ẩm ướt, liền xuyên thấu qua từng tầng vải phục bông thật dầy, ủi dán ở trên làn da.