Editor Quỳnh Nguyễn.
"Ít nói nhảm, nhanh lên, mau lấy chìa khóa ra, tư tưởng có bao xa, cậu liền biến xa cho tớ!!" Trình THi Đồng tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một chút, cùng Cố Ninh Thư hai người đưa Tiểu Thỏ đến cửa lớn, hướng về cô đưa tay đòi chìa khóa.
"Ạch...... Chìa khóa hả......." Tiểu Thỏ chần chờ hai giây, sau đó quay đầu nhìn Trình Thi Đồng hỏi:" Chìa khóa để ở chỗ nào?"
"Tớ làm sao mà biết cậu để chìa khóa ở chỗ nào?" Trình Thi Đồng vẻ mặt không biết gì nhìn cô nói:"Nếu như cậu không nhờ, tớ liền trực tiếp đem cậu vứt tại chỗ này rồi về nhà!"
Đừng..... Để tớ suy nghĩ thật kỹ......." Đôi lông mày Tiểu Thỏ nhăn lại, trong chốc lát cố gắng suy nghĩ tỉ mỉ mà nhớ lại, sau đó kích động vỗ tay một cái nói:" Tớ nhớ ra rồi!"
"Để ở chỗ nào??"
Trình Thì Đồng nhìn cô, cũng kích động hỏi.
"Ngày hôm nay lúc tớ đi khỏi nhà không có mang theo chìa khóa!" Tiểu Thỏ cười toe toét miệng, hướng về Trình Thi Đồng cười hì hì nói.
"........."
".........."
Trong nháy mắt, cả Trình Thi Đồng lẫn Cố Ninh Thư không biết nói gì.
"Vậy bây giờ làm sao?"
Trình Thi Đồng cố gắng liều mạng áp chế sự kích động của cô, cắn răng, từ từ thốt ra một câu hỏi.
"Nha..... Tình huống như thế này, đương nhiên là gọi điện thoại cho chú của cậu rồi!" Tiểu Thỏ cười híp mắt nhìn Trình Thi Đồng nói:" Trừ anh ấy ra, còn có ai có chìa khóa...... Lại nói tối hôm nay anh ấy cũng không ra ngoài ăn cơm!"
"........"
Mẹ kiếp!!
Ta đây lúc tan buổi liên hoan đã nói là gọi cho chú của ta, để chú đến đón ngươi về, ngươi sống chết cũng không chịu, nói là sợ chú ta nhìn thấy dáng vẻ uống say của người, ta đây liền đồng ý với ngươi, mới cùng Cố Ninh Thư đưa ngươi trở về, kết quả ngươi dọc đường đi, luôn miệng nói những chuyện lung tung, ngươi lẽ nào không nhìn thấy tiểu Cố của ta đã đỏ mặt như trái táo chín hả!! Cái quái gì đây, cuối cùng ngươi thậm chí cả chìa khóa cũng không mang, còn dễ dàng nói tình huống này cũng chỉ gọi chú ta tới mở cửa cho ngươi!
Lúc này mà ta không bóp cổ giết ngươi, ta không còn mang họ Trình nữa rồi!!
Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng vốn hiền lành nhưng bây giờ đôi mắt đang cháy hừng hực lửa giận, sát khí nồng đậm, nhanh chóng ôm lấy bờ vai của cô, cúi người nhẹ giọng nói bên tai:"Bình tĩnh, bình tĩnh...... kiềm chế một chút!"
"........"
Trình Thi Đồng hít một hơi thật dài, miễn cưỡng kiềm chế lại cơn lửa giận trong lòng mình, sau đó hướng về Tiểu Thỏ nở ra một nụ cười nói:" Lời này chính là cậu nói ra, là chính cậu đưa ra yêu cầu, cậu tuyệt đối đừng có trách tớ.....!"
Ngay khi Tiểu Thỏ đang suy nghĩ rốt cuộc ý của câu nói này của Trình Thi Đồng là gì, đối phương đã trực tiếp đưa tay từ trong túi của cô lấy điện thoại di động ra, bấm số Trình Chi Ngôn nói.
Trong điện thoại, sau khi vang lên hai tiếng "đô đô", âm thanh lành lạnh mà lạnh nhạt của Trình Chi Ngôn từ trong điện thoại truyền ra:"Nói..... Tiểu Thỏ?"
"Chú, cháu là Đồng Đồng,cháu đưa Tiểu Thỏ của chú về nhà, có điều tên này không mang chìa khóa cổng, vì thế chỉ có thể xin chú mở cửa dùm, chúng cháu bây giờ đang ở cửa chính nhà Tiểu Thỏ, được rồi, cháu đã nói xong, người đã đưa về, việc còn lại đành giao cho chú, cháu cùng Cố Ninh Thư phải đi về, gặp lại sau!" Trình Thi Đồng một mạch nói một hồi dài, cũng không chờ Trình Chi Ngôn bên kia nói, liền trực tiếp tắt máy.
__________