Editor Quỳnh Nguyễn.
Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần trò chuyện một lúc, Từ Cảnh Thần liền rời đi, nói là có chuyện khác muốn làm.
Một người cũng cảm thấy tẻ nhạt, Tiểu Thỏ dứt khoát trở về phòng mình đi ngủ.
Ngủ một giấc, liền một mạch ngủ tới trời tối.
Mãi đến khi cảm giác cái bụng của mình đang không ngừng "ục ục" gọi, Tiểu Thỏ mới tỉnh lại.
Thật đói nha.......
Cô sờ sờ bụng của mình, vươn mình một cái, rời khỏi giường.
Trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ đều là của Trình Chi ngôn, Tiểu Thỏ nhanh chóng gọi trở lại.
"Này......." Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Trình Chi Ngôn, còn có một chút âm thanh ào ào.
"Anh, anh gọi điện cho em sao? Em buổi chiều ngủ thiếp đi, không biết có gọi......." Tiểu Thỏ vừa nói một bên đầy cửa đi ra ban công, dự định trực tiếp từ ban công đi sang phòng của Trình Chi Ngôn.
"Anh biết." Âm thanh của Trình Chi Ngôn đầy ẩn ý hướng về Tiểu Thỏ cười nói:" lúc vừa mới trở về, anh có sang phòng em, nhìn thấy em đang ngủ, nên không có gọi em dậy, bây giờ đã tỉnh rồi, có đói bụng hay không?"
"Có đói......." Động tác của Tiểu Thỏ nhanh gọn, liền đã đến phòng Trình Chi Ngôn, sau đó đẩy cửa phòng của anh, hướng về phía dưới lầu đi đến.
Trong phòng bếp tựa hồ còn có âm thanh sôi sục trong nồi chảo, Tiểu Thỏ tò mò ló đầu ra liếc nhìn, chỉ thấy Trình Chi Ngôn đứng thẳng trước bếp lò, một tay cầm điện thoại di động, một cái tay khác cầm cái môi, bóng lưng cao thon dài mà gầy gò, xem ra cùng với căn phòng bếp trở lên rất hài hòa.
"Anh?" Tiểu Thỏ cúp điện thoại, hướng về anh hô một tiếng.
Anh cúp điệp thoại, bỏ vào túi quần mình, sau đó hướng về cô cười nói:" Đến đây, tới dùng cơm đi, đêm nay cha mẹ không ở nhà."
"Thơm quá nha, anh là món gì thế?" Tiểu Thỏ khịt khịt mũi, hướng về Trình Chi Ngôn đi tới, liếc mắt nhìn trong nồi.
Từng hạt cơm trong trẻo, trắng loáng, dính đầy vàng óng của trứng gà, màu phấn hồng của ruột hun khói, màu xanh của hành thái, nhìn rất hấp dẫn.
"Cơm rang trứng." Trình Chi Ngôn cười cợt, đi đến tới tủ bát bên cạnh, mở cửa tủ, cầm hai cái bát đi ra, sau đó đem cơm rang trứng trong nồi ra nói:" Chấp nhận ăn đi, trong tủ lạnh cũng không có thức ăn gì, vào lúc này thời gian hơi muộn, quán cơm đã đóng, đi ra ngoài chỉ có ăn ở Khẳng Đức Cơ hoặc ăn MacDonald, anh nghĩ em cũng đã ăn chán rồi."
"Không chấp nhận, không chấp nhận! Tiểu Thỏ không thể chờ đợi được nữa, đón lấy bát cơm trong tay Trình Chi Ngôn, đưa tới trước mặt, hít một hơi thật dài nói:" Đây chính là cơm rang do anh dùng tình cảm nấu ra! Sơn hài hải vị gì cũng không sánh được thủ nghệ của anh."
"Chỉ biết nịnh nọt." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu của cô, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó cầm hai đôi đũa, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống một bên nói:" Mau ăn đi, để một lúc sẽ nguội."
"Được." Tiểu Thỏ gật đầu, ngoan ngoãn ôm bát cơm ngồi xuống ăn.
Phòng ăn óng ánh dưới ánh đèn, hiện ra từng ô vuông màu sắc trắng xanh trên mặt bàn ăn, ngồi một bên, Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ hai người ngồi đối diện nhau, yên tĩnh cúi đầu ăn cơm.
Chỉ là đang ăn, Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về Trình Chi Ngôn hỏi:" Đúng rồi, anh, đến tháng 9 anh cũng đi khai giảng ở Nam Kinh chứ?"