Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 324: Không được đụng chạm anh 2




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Chỗ này..." Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Tiểu Thỏ vô cùng tự nhiên chọc đến trên ngực Trình Chi Ngôn.

Cách điểm hồng nhỏ bên ngực trái khoảng 2cm.

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, khuôn mặt thanh tú nháy mắt nhàn nhạt đỏ ửng.

Anh có chút quẫn bách nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó giả bộ bình tĩnh cầm lấy khăn tắm trong tay lau nước đọng phía trên ngực.

Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Uh`m, lau hết."

Cô vừa nói vừa vòng ra phía sau Trình Chi Ngôn, ngón tay lại nhẹ nhàng chọc phần lưng bóng loáng mà rắn chắc một phen nói: "Ai nha, còn có trên lưng, bên này cũng tất cả đều là nước."

"..."

Thân thể Trình Chi Ngôn lại là cứng đờ.

"Anh đưa khăn tắm cho em, em lau giúp anh, phía sau này phỏng chừng anh với không tới." Tiểu Thỏ vừa nói vừa túm khăn tắm trong tay Trình Chi Ngôn, thuần thục lau hết nước trên lưng anh.

"..." Trình Chi Ngôn nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đúng rồi, anh nước chanh, em có chuyện muốn thương lượng với anh." Tiểu Thỏ lau hết nước trên lưng Trình Chi Ngôn xong, hai tay ôm khăn tắm lớn lại vòng đến trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc hướng tới anh nói.

"Uh`m..." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liền gật gật đầu, trong tay cầm quần áo sạch sẽ, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ hồi lâu, cũng không tiếp tục nói chuyện.

" Chính là về người mẹ em thích kia..." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Thực ra em cảm thấy được người kia rất tốt, đối mẹ em cũng rất tốt, hơn nữa có thể thấy được chú ấy là thật tâm thích mẹ em, còn có..."

"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn yên lặng đứng ở trước mặt cô, nhìn bộ dáng cô thao thao bất tuyệt ( nói không ngớt), đột nhiên mở miệng ngắt lời lời của cô.

"Cái gì??"

"Có thể hay không... Trước để cho anh mặc quần áo?" Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ, hiện tại nửa người trên anh còn để trần, nửa người dưới còn bọc một cái khăn tắm... Anh dù sao vẫn không thể vẫn bảo trì cái dạng này đứng ở chỗ này nghe Tiểu Thỏ nói chuyện đi...

"A...,anh thay đi." Tiểu Thỏ gật gật đầu, người lại đứng tại chỗ không có nhúc nhích như cũ.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu mới ý vị thâm trường hướng tới cô hỏi: "Em định đứng ở chỗ này xem anh thay quần áo sao?"

"Ách..." Tiểu Thỏ giật mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn nháy mắt tràn đầy đỏ ửng.

Cô vội vã xoay người sang chỗ khác, hai tay che ánh mắt nói: "Được rồi, anh thay đi..."

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô đưa lưng về phía mình, nhịn không được khóe môi hơi hơi gợi lên một độ cong đẹp mắt.

Tiểu Thỏ chỉ nghe sau lưng một trận thanh âm thay quần áo, sau một lúc lâu, cô yếu ớt mở miệng hỏi: "Anh nước chanh, anh thay xong chưa?"

"Uh`m, xong rồi, quay lại đi." Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà trong veo mà lạnh lùng vang lên sau lưng cô.

Tiểu Thỏ buông hai tay, xoay người lại nhìn Trình Chi Ngôn đã thay quần áo xong, toàn thân áo ngủ tơ lụa màu xám tôn lên da trắng nõn của anh, nút thắt cổ áo ngủ tháo ra hai nút không có cài, loáng thoáng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Cô chớp chớp mắt, lại ngẩng đầu lên nhìn đôi má Trình Chi Ngôn, đôi mắt thâm thúy giống như ánh sáng ngọc ngôi sao đang dừng ở chính mình.

"Khụ khụ... Cái kia...Em có thể tiếp tục nói sao?" Tiểu Thỏ có chút mặt đỏ hỏi.