Editor: May
"Nếu không gì hả, anh đây chính là tâm lý không cân bằng, bởi vì có phụ nữ thích em, mà không có đàn ông thích anh, cho nên anh cảm giác lực hấp dẫn đồng tính của mình không có lớn bằng lực hấp dẫn đồng tính của em, cho nên anh mới khó chịu như thế, đúng không!?"
Tiểu Thỏ trừng một đôi mắt ướt át nhìn Trình Chi Ngôn, thập phần khó chịu chất vấn anh.
"A... Em là cảm thấy như vậy??" Trình Chi Ngôn nheo mắt lại nhìn cô.
"Ách..." Tiểu Thỏ cười cười ngượng ngùng với anh, quay đầu đi không nói lời nào.
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn chăm chú cô trong chốc lát, lúc này mới tiếp tục xoay người sang chỗ khác lái xe.
Xe một đường chạy về đến nhà, Trình Chi Ngôn một câu cũng không nói.
Tiểu Thỏ có chút thấp thỏm bất an nhìn anh, mè nheo mè nheo, cuối cùng xuống xe.
Đến cửa nhà, Trình Chi Ngôn trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa, Tiểu Thỏ theo sau lưng anh, nhìn bộ dáng không phát của anh, cuối cùng nhịn không được thò tay giật giật tay áo anh, ở khi anh cúi đầu xuống nhìn mình, nhỏ giọng nói: "Anh tức giận à??"
"..." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói lời nào.
"Đừng như vậy nhà, có phụ nữ thích em, lại không phải là lỗi của em..." Tiểu Thỏ cúi đầu, nho nhỏ nói thầm.
Trình Chi Ngôn xoay người lại, giọng nói nhàn nhạt nói ở trên đỉnh đầu của cô: "Khi còn bé, anh đã nói với em như thế nào??"
"A??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh.
"Nếu có người hôn em, em phải nên làm như thế nào??" Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm vào cô, tiếp tục hỏi.
"Ách... Trực tiếp tát hắn ta một bạt tai..." Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc trả lời một câu, sau đó lại nhíu mày nói: "Nhưng Lâm Sở Sở là phụ nữ mà, còn là phụ nữ xinh đẹp như vậy, em không hạ thủ được..."