Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 87: C87: Cây hòe lớn




Không đợi Nguyễn Tiêu trả lời, đầu người giấy xoay "cạch cạch" 180°, mắt nhìn phía trước, trong miệng còn vội vã mà nói: “Ây da lập tức đến nơi rồi, xem thời gian trôi qua nhanh chưa kìa. Huynh đệ chúng ta sau này tám tiếp nha, phải xuống xe gấp rồi.”

Nguyễn Tiêu cảm thấy tim mình quả thực đập một trăm tám —— Cậu mới phát hiện tên này là xoay ngược đầu lại đây nói chuyện, nếu không phải hắn đột nhiên xoay về, cậu thật đúng là không phát hiện được! Có cần phải dọa người vậy không?

Biểu cảm của Tông Tuế Trọng cũng có chút kỳ quái, anh đồng dạng thấy được cảnh người giấy xoay ngược đầy, vậy y như phim kinh dị.

Lấy lại bình tĩnh rồi, anh nói khẽ với Nguyễn Tiêu nói: “Người giấy cũng là quỷ?”

Nguyễn Tiêu cũng nhỏ giọng phổ cập khoa học cho anh, nói: “Học trưởng hẳn là nghe nói qua, người giấy bị thiêu xong rồi, ở âm giới sẽ xuất hiện người cũng bằng giấy, đi phục vụ cho quỷ được hiến tế, thứ này vốn dĩ liền có thể thông âm. Có vài con quỷ bám vào người giấy có thể tiết kiệm không ít quỷ lực, còn có thể giảm bớt một ít thương tổn do những thứ quỷ sợ hãi tạo thành. Nhưng loại người giấy này cũng không phải quỷ gì đều có thể dùng, nếu là thực lực không đủ, bám vào người giấy xong cũng rất khó hành động. Lão quỷ đó đã sống rất lâu rồi, dùng cái người giấy này giống như cơ thể thứ hai vậy."

Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu.

Nguyễn Tiêu lại nhịn không được buồn cười mà nói: “Nhưng học trưởng có khí thế vương bá rất mạnh nha, quỷ cả xe không một con nào không sợ anh, em thấy lão quỷ đó thiếu điều muốn quỷ lạy luôn, chuẩn bị làm đàn em cho anh đó."

Tông Tuế Trọng từ trước đến nay không màng hơn thua, lúc này nghe Nguyễn Tiêu trêu chọc, chỉ liếc cậu một cái, liền nói: “Cậu biết đấy, tôi rất thiếu người.”

Nguyễn Tiêu nghe hiểu ý tứ trong lời nói, khóe miệng giật giật.

“Ý của học trưởng…… là?”

Tông Tuế Trọng nói: “Nếu có thể chiêu mộ một đám nhân viên buổi tối có thể làm việc, tại sao lại không? Dựa theo cách nói của cậu, lão quỷ sống thật lâu, thực lực là rất cường đại, nhưng tôi yêu cầu không phải thực lực cường đại mà là năng lực nghiệp. Nếu hắn nhiều năm như vậy vẫn luôn kiên trì học tập, có lẽ hắn có thể thử lúc tôi thông báo tuyển dụng nhân viên, lại đây nhận khảo sát.”

Nguyễn Tiêu: “…… Học trưởng nói đúng.”


Nói ngắn gọn, chính là cả quỷ cũng không buông tha luôn.

Giống như lão quỷ nói, xe quỷ u linh hình như đã đến trạm, dần dần thả chậm tốc độ, cuối cùng ngừng lại.

Giờ khắc này, một tiếng nói lạnh buốt, âm trầm vang lên.

"Đến trạm Thôn Hoàng… đến trạm Thôn Hoàng."

"Xin mời quỷ khách đến trạm xuống xe… Xin mời quỷ khách đến trạm xuống xe."

"Người sống đến trạm…."

Tiếng nói đột nhiên tạm dừng một cách quỷ dị.

Phía trước, rất nhiều hành khách động tác nhất trí quay đầu lại, trên mặt quỷ dữ tợn lộ ra biểu cảm quỷ quyệt, nhưng mà biểu cảm cậu, giống như tiếng nói tạm dừng, đồng thời cứng đờ.

Những mặt quỷ đó cứng đờ, tiếp theo nháy mắt liền phản ứng lại, cứ như bị dọa đến mà chạy trốn về phía cửa xe hết lượt này đến lượt khác, mày đẩy tao tao chen mày, còn có mấy cái đầu rớt điên cuồng xách lên đầu tóc của mình, vừa lăn vừa bò cấp tốc lao tới —— chỉ một giây đồng hồ, tất cả đều biến mất.

Nguyễn Tiêu hơi bị cạn lời.

Xe quỷ u linh này theo lệ thường muốn làm chút chuyện với người sống ở trạm cuối đi, vừa rồi nói thuận miệng xong mới phát hiện lại người sống con mẹ nó không phải người sống bình thường, xong đều hèn cả lũ.

Được rồi, cái lỗ đen to như vậy ai nhìn mà không hèn, nhưng chạy trốn nhanh như vậy…… Bọn họ làm sao hỏi vị trí cụ thể của chợ quỷ đây? Vừa rồi cậu cũng chưa kịp hỏi lão quỷ địa điểm cụ thể.


Mà lúc này, Tông Tuế Trọng đứng dậy, đi về phía tài xế.

Nguyễn Tiêu nheo mắt.

Giọng Tông Tuế Trọng thật bình tĩnh, trực tiếp hỏi: “Xin hỏi chợ quỷ đi như thế nào?”

Người tài xế run lên, giọng nói cũng run: “Ở… phía trước rẽ… rẽ phải rồi… lại……”

Lại nửa ngày cũng không lại ra đoạn tiếp theo, Nguyễn Tiêu thấy tài xế này muốn hỏng mất, trong lòng dâng lên đồng tình thật sâu.

…… Hà tất đâu chứ. Học trưởng, anh không biết chính mình dọa quỷ đến cỡ nào ư?

Tông Tuế Trọng kiên nhẫn mà đợi trong chốc lát, nhưng mà anh càng đứng đó không đi, tài xế càng run run dữ dội hơn.

Nguyễn Tiêu rốt cuộc nhìn không được, hai ba bước mà đi đến đằng trước, kéo Tông Tuế Trọng ra sau mình, chính mình nói: “Lão huynh, thấy anh nói không rõ như vậy, hay là anh dẫn đường cho chúng tôi đi."

Tài xế: “……”

Chỉ tạm dừng một giây đồng hồ, gã cũng đã nói ra tuyến đường vô cùng trơn tru vô cùng rõ ràng.

Nguyễn Tiêu nhướng mày —— Cậu biết mà, sở dĩ sẽ nói lắp là do áp lực không đủ lớn, nếu là áp lực thật sự đủ lớn, vậy tuyệt đối là sẽ phát huy vượt qua điểm mấu chốt luôn.


“Vậy đa tạ, lão huynh, chúng tôi xuống xe trước nhé?”

Tài xế nhanh chóng nói: “Thỉnh hai vị, sau này hoan nghênh lại……” Gã câm miệng, vẫn nên đừng gặp lại thì hơn.

Nguyễn Tiêu cũng không ngại, lôi kéo cánh tay Tông Tuế Trọng, để anh cùng mình xuống xe.

Tông Tuế Trọng đứng bên cạnh Nguyễn Tiêu, mắt nhìn xe quỷ u linh.

Tài xế giẫm chân ga một cái, xe quỷ u linh “Vèo” một tiếng, biến mất trong một giây.

Nguyễn Tiêu: “Phụt!”

Tông Tuế Trọng: “Đi thôi.”

Nguyễn Tiêu: “Ha ha ha! Đi, chúng ta đi liền. Học trưởng, quẹo bên này…… Phụt ha ha.”

Tông Tuế Trọng bất đắc dĩ mà liếc nhìn Nguyễn Tiêu một cái.

Chính anh cũng không biết lỗ đen trên người là cái gì, lại vì sao có sức uy hiếp lớn như vậy đối với quỷ hồn. Nhưng thông qua đoạn đường trên xe này anh thật ra mơ hồ phát hiện, chỉ cần quỷ không có ác ý với anh, lỗ đen có vẻ như cũng không có phản ứng gì.

Như vậy thì tốt —— Đã có một thế giới khác tồn tại, người sau khi chết biến thành quỷ cũng tương đương với cư dân ở thế giới này. Nếu anh tùy tùy tiện tiện khiến cho đối phương biến mất, vậy cũng chẳng khác nào giết người.

·

Năng lực tìm đường của Nguyễn Tiêu vẫn là rất mạnh, sau khi tài xế quỷ nói tuyến đường rõ ràng, rất nhanh cậu đã mang theo Tông Tuế Trọng đi tới gần thôn Hoàng.

Thôn Hoàng là một thôn trấn rất cổ xưa, hàng năm cũng có rất nhiều dấu vết tập tục dân gian, bản thân thôn liên thông bốn phía, trong đó càng có rất nhiều đường phố, hẻm hốc, có vẻ rất là náo nhiệt.


Nguyễn Tiêu cùng Tông Tuế Trọng đứng ở thôn Hoàng, nhìn nhìn quanh bốn phía.

Nghe nói, từ bốn con đường chính rẽ bốn hướng có thể thấy một cây hòe già vô cùng thô to, mà trên cây hòe già có cái hốc cây, đi vào bên trong là có thể tiến vào chợ quỷ —— nói cách khác, hốc cây chính là lối vào chợ quỷ.

Tông Tuế Trọng nghe thấy tiếng xe buýt bóp còi, nhìn quanh liền thấy trên các tuyến đường khác còn có xe quỷ u linh bấm còi “pin pin” chạy lại đây, xe buýt u linh khác nhau dừng lại cách thôn Hoàng cũng khác nhau, đây có thể là bởi vì con đường khác nhau nên trạm ở thôn Hoàng cũng không giống nhau?

Rất nhiều quỷ hồn từ trên xe xuống, sôi nổi chạy hướng các nơi, trông như đều đang tìm kiếm cây hòe già.

Cây hòe già vốn dĩ rất bình thường, nhưng ước chừng là cảm nhận được một lượng lớn quỷ khí xuất hiện, có một cây khô gầy già nua lại đột nhiên vươn cành cất cao, to dần dần tỏa ra bốn phía, dần dần đã biến thành cây khổng lồ vươn tận trời.

Nguyễn Tiêu: “Ở đằng kia kìa!”

Tông Tuế Trọng: “Qua đi đi.”

—— Đích xác là rất bắt mắt, thật to bự.

Bóng quỷ đông đảo, chúng nó đều sôi nổi hướng tới cây cổ thụ kia.

Chỉ trong chớp mắt, phía trước đã là quỷ chen quỷ, quỷ hồn ổn ổn chút đều bị chen đến bóng chồng lên nhau, quỷ bị bóng chồng duỗi tay trảo một cái nuốt ăn quỷ khí, lập tức liền yếu đi một vòng, an tĩnh như gà.

Kế tiếp, nhóm quỷ hồn hiểu được đạo lý: phải xếp hàng.

Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng liếc nhau, chậm rãi đi qua, xếp hàng phía sau không ít quỷ hồn. Mà khi bọn họ đứng yên rồi, còn có một đám quỷ cũng muốn xếp hàng theo. Nhưng mà, Tông Tuế Trọng là xếp hàng sau Nguyễn Tiêu.

Nhóm quỷ hồn: “……”

Lại là “Vèo” một tiếng, chúng nó xếp vào hai hàng kế bên cho rồi.