Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 64: 64: Bác Dương Và Mập Mạp





Nghe thấy lời này, biểu cảm Tông Tuế Trọng khựng lại, nhanh chóng nhìn thoáng qua Nguyễn Tiêu.
—— Muốn nhiều vò rượu như vậy làm cái gì?
Anh có nghĩ thầm hay là hỏi ra luôn, rồi lại ẩn ẩn cảm thấy, tốt nhất vẫn là đừng hỏi.
Tông Tuế Trọng đáp: "Được."
Nguyễn Tiêu ngược lại hỏi: "Học trưởng không hỏi xem tại sao tôi muốn mua vò rượu sao?"
Tông Tuế Trọng: "Không hỏi."
Nguyễn Tiêu: "……"
Cậu vốn dĩ muốn trả lời "Là vì nguyên nhân học trưởng anh không tin đó", kết quả không có cơ hội nói.
Xem ra, cảm giác của vị này vẫn là rất nhạy bén nhờ.
Tông Tuế Trọng lại nói: "Ăn trước đi."
Nguyễn Tiêu phản ứng lại, nhanh chóng mà bắt đầu ăn bánh mì uống nước.
Bánh mì cũng không biết là mua ở đâu, mềm xốp mằn mặn, ăn ngon quá trời….

Lại nói tiếp, thật lâu rồi cậu chưa cảm thụ qua vị của bánh mì, rốt cuộc những tín đồ đó cúng lên cho cậu cũng sẽ không cúng bánh mì.
Ăn xong, Nguyễn Tiêu chủ động đem vấn đề mình đã tích cóp được thỉnh giáo Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng một bên lái xe một bên trả lời, thái độ rất hòa khí, tựa hồ rất vừa lòng với lòng hiếu học của Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu nghe nghiêm túc, trong bất tri bất giác, ngoài cửa sổ xe cũng đã là cảnh sắc quen thuộc.
Xe dừng lại, Tông Tuế Trọng nói: "Tới rồi."
Nguyễn Tiêu vội vàng nhìn ra bên ngoài —— quả nhiên.
Cậu cởi bỏ đai an toàn, nói với Lỗ Tử Huyên ngồi phía sau: "Tiểu thư Lỗ, xuống xe đi."
Lỗ Tử Huyên vẫn luôn rất an tĩnh, nghe thấy Nguyễn Tiêu nói mới nhanh chóng kéo cửa xe ra, hướng phía trước vội vàng nói tiếng "Cảm ơn".
Nguyễn Tiêu cũng mở cửa xe, hơi hơi khom lưng, nói với anh đẹp trai cao lãnh trong xe: "Học trưởng Tông, tôi đi đây, lần này đa tạ anh đưa tôi về nhé."
Tông Tuế Trọng gật đầu một cái với cậu, nói: "Chăm chỉ học tập vào."
Nguyễn Tiêu nhịn không được cười nói: "Học trưởng cứ yên tâm đi."
Sau đó, Tông Tuế Trọng liền lái xe đi rồi.
Nguyễn Tiêu nhìn theo chiếc xe rời đi, lại móc điện thoại ra nhìn xem thời gian —— có người đặc biệt đưa đón quá tốt, về sớm, cách giờ lên lớp còn tận cả tiếng nữa.
Cậu quay đầu nói với Lỗ Tử Huyên: "Đi thôi, trước tiên tìm một chỗ yên tĩnh ngồi vẽ bùa, sau đó tôi đưa chị đến quảng trường."
Biểu cảm Lỗ Tử Huyên có phần ngây ngốc, nghe xong lời này, gật đầu theo bản năng.
·
Ở quán cà phê gần đó, Nguyễn Tiêu mang Lỗ Tử Huyên ngồi ở khu phía sau một góc không làm người chú ý, kêu cho cô ly cà phê.
Lỗ Tử Huyên yên lặng mà uống cà phê, không lên tiếng.
Nguyễn Tiêu liền đặt lá bùa lên bàn, lấy bút vẽ như quỷ vẽ bùa lên trên, trên thực tế vẽ bùa là vô nghĩa, rót vào bùa thần lực mới là bộ phận thật sự dùng được.
Lỗ Tử Huyên chờ Nguyễn Tiêu vẽ xong, chỉ cảm thấy lúc nhìn vào lá bùa đó, trong lòng dường như được trấn an không rõ lý do.
Nguyễn Tiêu thì "rẹt rẹt" vẽ hết tất cả bùa, mới ngẩng đầu nói: "Tiểu thư Lỗ, vừa rồi chị thất thần, có phải nghĩ tới cái gì rồi không?"
Lỗ Tử Huyên ngẩn người, lắc đầu.
Nguyễn Tiêu nói: "Trước mắt tốt nhất không cần có điều giấu giếm tôi, tôi cũng không có ý định hỏi dò riêng tư của tiểu thư Lỗ, nhưng……"
Lỗ Tử Huyên hiểu ý Nguyễn Tiêu, biết cậu hiểu lầm, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, không phải tôi nghĩ tới chuyện gì liên quan đến chuyện này.

Mà là, mà là……"
Nguyễn Tiêu nhìn cô: "Mà là cái gì?"
Biểu cảm Lỗ Tử Huyên có chút quẫn bách: "Vừa rồi cái vị lái xe kia, hình như là ông chủ của tôi."
Nguyễn Tiêu: "Hả?"
Lỗ Tử Huyên nói: "Tôi phỏng vấn đi vào làm thực tập công ty truyền thông kia là một trong các công ty con của tập đoàn Tông thị, nghe nói năm nay mới vừa giao cho vị tiểu Tông tổng này tiếp nhận.


Tiểu Tông tổng làm việc sấm rền gió cuốn, vốn đang vài người già cảm thấy anh ta sẽ chen vào không lọt, nhưng không nghĩ tới chưa được bao lâu, tiểu Tông tổng liền đại khái chải vuốt xong rồi, còn đá đi không ít lão già, chỉ để lại người kiên quyết tiến thủ không kéo chân sau.

Cũng vì anh ấy xử trí một hồi như vậy, trong công ty rất thiếu người, mới có tuyển dụng số lượng lớn lần đó, tôi cũng là nương theo thông báo tuyển dụng lần đó vào làm.

Tiền bối trong công ty nói, có thể tiến vào thực tập không đại biểu có thể ở lại, sau khi kỳ thực tập đi qua, nếu không thể đạt tới tiêu chuẩn của công ty thì cũng chỉ có thể rời đi……"
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh nói: "Hóa ra chị là thực tập sinh trong công ty học trưởng, khó trách vừa rồi chị vẫn luôn không nói chuyện gì cả."
Lỗ Tử Huyên cười gượng.
Cô không nói lời nào không riêng gì bởi vì gặp được ông chủ —— rốt cuộc dù là mới vừa vào làm, cô cũng hiểu đạo lý nịnh nọt được thì nịnh.

Chỉ là ông chủ mang khí tràng quá mạnh, tựa hồ không phải cái loại người thích bị nịnh bợ, mới làm cô không dám nói chen vào.

Nhưng cô thật ra rất bội phục vị bạn học Nguyễn này, rõ ràng bộ dáng rất trẻ rất non, nhưng thái độ trước mặt ông chủ lại rất tự nhiên.

Cô nhìn ra được, bọn họ quan hệ không tồi.
Cũng là như thế này, cô liền càng có tin tưởng vị bạn học Nguyễn này hơn một chút.
——Cô cũng không biết, ông chủ cô coi Nguyễn Tiêu là tiểu học đệ có thể trọng dụng được, mà không phải trở thành có thể tiểu thiên sư có thể bắt quỷ trừ tà.

Phương hướng lý giải của cô sai hoàn toàn rồi!
Nguyễn Tiêu một bên đem cất lá bùa đã vẽ xong, một bên thuận miệng nói: "Học trưởng Tông khá dễ ở chung, chỉ là trong công việc rất gắt, yêu cầu đối với nhân viên tương đối nghiêm khắc.

Tôi giải quyết chuyện xui xẻo này cho chị sớm một chút, sau này chị nói ít làm việc nhiều, chỉ cần công việc làm được lưu loát, hoàn thiện, học trưởng chắc chắn có thể cho chị cơ hội được đề bạt."
Lỗ Tử Huyên nghiêm túc nhớ kỹ.
Đang làm ở công ty, ông chủ đến tột cùng là người có tính cách như thế nào, điểm này cũng rất quan trọng……
·
Chờ Lỗ Tử Huyên uống xong cà phê, Nguyễn Tiêu đi tính tiền.
Lỗ Tử Huyên còn có chút ngượng ngùng.
Nguyễn Tiêu thản nhiên nói: "Này không có gì, bỏ vốn ít nhận lãi cao thôi mà."
Lỗ Tử Huyên: "……"
Ngẫm lại chính mình đưa ra mười vạn thù lao, đối lập với tiền cà phê chỉ có mười đồng này, hình như xác thật không có gì.
Hai người đi ra quán cà phê, cùng nhau hướng tới quảng trường.

Sau khi đã đến, Nguyễn Tiêu vẫn là nhìn quét một lần bốn phía —— ở đây người đến người đi, dương khí xác thật rất tràn đầy.

Cách nói của cậu là đúng.
Nguyễn Tiêu đi đến một cái ghế dài có thể phơi đến ánh mặt trời, bảo Lỗ Tử Huyên ngồi vào chỗ đó.
Lỗ Tử Huyên thành thật ngồi xuống, cũng tiếp nhận mấy lá bùa vàng Nguyễn Tiêu đưa qua.
Nguyễn Tiêu nói: "Chị dán một lá vào mặt trong quần áo, tứ chi, phía sau lưng, bụng đều dán một lá, toàn phương vị giúp chị chắn hết."
Lỗ Tử Huyên đương nhiên không ngại, vội vàng bắt đầu thu xếp.
Chờ sau khi cô làm xong, Nguyễn Tiêu kiểm tra một lần rồi mới đi đến bên kia ngồi xuống.
Hiện tại rất sớm, vẫn là chờ đến lúc sắp vào học lại đi đi……
Lúc Nguyễn Tiêu tựa vào lưng ghế, tiến thêm một bước nhớ lại kinh nghiệm mà lải nhải truyền thụ, chuẩn bị tích lũy thêm một chút cho mình, đột nhiên, cậu thấy một bóng người quen thuộc đi đến khu vực bên cạnh.
Đây là…… Thằng hai ký túc xá của bọn họ - Bác Dương?
Nguyễn Tiêu thoáng rụt rụt vào trong, làm suy yếu cảm giác tồn tại của mình, nhưng tầm mắt lại lơ đãng mà đi theo Bác Dương hướng sang bên kia, cũng thấy cậu ta bắt tay một ông chú trung niên mặt mày dầu mỡ.
Nhìn tư thế Nguyễn Tiêu, hình như bọn họ muốn tìm chỗ nào đó nói chuyện gì đó? Vậy rốt cuộc chuyện gì?
Nguyễn Tiêu nhíu nhíu mày, có chút để ý.

Cho dù hiện tại cậu không mở ra mắt thần cũng có thể nhìn thấy trên người mập mạp kia có một con nữ quỷ mặc áo đỏ đang nằm bò.

Nữ quỷ oán khí rất nặng, nhưng hiện tại trời nắng chang chang như vậy, thương tổn đối với nữ quỷ cũng rất lớn, không chỉ có làm oán khí của cô ta bị phơi đến mức vang lên xèo xèo, ngay cả quỷ thể cũng bị thương không nhẹ dưới ánh nắng chói chang.
Nhưng mà dù như vậy thì cô ta vẫn không chịu đi, một hai phải ghé trên người gã mập mạp, hai tay khô khốc bóp chặt cổ gã, dường như là đang không ngừng tích tụ lực lượng, chỉ chờ lực lượng tích cóp đủ nhiều rồi, cô ta sẽ sống sờ sờ bóp ch3t gã!
Rất rõ ràng, cái chết của nữ quỷ và gã mập mạp có quan hệ lớn lao —— chờ đến tối bảo Đầu Trâu Mặt Ngựa đi xử lý, nhưng lão mập mạp này nhất định không phải kẻ hiền lành gì, cậu không yên tâm để Bác Dương tiếp xúc với gã.
Vì thế, Nguyễn Tiêu trực tiếp cất cao giọng nói.
"Nhị ca, giữa trưa mày không ngủ, đến này làm gì?"
Bác Dương vốn dĩ đứng cách không xa, nghe thấy tiếng nói lập tức quay đầu lại, trên mặt lộ ra chột dạ rõ rành rành.
Ánh mắt Nguyễn Tiêu ngưng trọng —— đây là đang chột dạ cái gì với cậu?
Cậu ngoéo ngón trỏ một cái, ý tứ thực rõ ràng.
Bác Dương cảm giác được cái ngoắc nhẹ nhàng nhưng lại uy hiếp nồng đậm, vì thế…… Cậu ta tung ta tung tăng lại đây.
"Lão tứ, sao mày lại ở đây?" Cậu ta liếc nhìn Lỗ Tử Huyên một cái, có phần kinh diễm, "Mày quen biết chị gái hồi nào vậy? Đây là dành thời gian đi hẹn hò đúng không? Thằng nhãi này mày được nha, giấu không cho bọn tao biết!"
Nguyễn Tiêu cạn lời: "Ăn nói xàm lông cái gì, đừng có đánh trống lảng." Cậu nhìn gã mập mạp một cái, hỏi, "Đó là đang làm gì, thân thích nhà mày? Người quen nhà mày hả?"
Bác Dương vội vàng phản bác: "Không đúng không đúng, tao với ông ta cũng mới quen biết thôi."
Nguyễn Tiêu nhìn thẳng cậu ta.
Bác Dương thanh thế càng yếu đi, nhỏ giọng nói: "Cái này chính là người đại diện trước đó cho tao danh thiếp, lần trước tao đều từ chối rồi, ông ta còn gọi điện thoại cho tao rất nhiều lần khuyên tao.

Tao đẩy rồi, mới ra gặp ông ra một lần, chuẩn bị nói rõ ràng.

Tao cũng không ngốc, nhìn ông ta cũng không giống người đại diện đáng tin cậy gì, tao có thể đi cùng ông ta thật chắc?"
Nguyễn Tiêu: "Vậy mày một mình lại đây?"
Bác Dương nhướng lông mày lên: "Tao là đàn ông con trai, gặp mặt người khác,còn muốn dẫn người theo dằn mặt sao?"
Nguyễn Tiêu bất đắc dĩ: "Tốt xấu gì cũng an toàn hơn."
Kỳ thật trước kia cậu cũng không cảm thấy Bác Dương làm vậy có gì không đúng, nhưng lúc làm Thành Hoàng thấy những thao tác lầy lội của người đời, làm cậu cũng nhịn không được đề cao cảnh giác —— cái gọi là tướng từ tâm sinh, gã mập mạp kia chỉ nhìn bề ngoài liền biết không phải người tốt gì, hơn nữa trên người gã còn cõng nữ quỷ nữa, ai biết có thể làm ra thủ đoạn ác độc gì? Có khả năng xui xẻo đó! Thằng khờ này.
Bác Dương còn muốn nói gì đó.
Nguyễn Tiêu trực tiếp đánh gãy: "Mày nhìn xem thể trạng người nọ, nhìn nhìn lại chính mày xem, cả tao mày cũng đánh không lại."
Bác Dương: "……" mũi tên xuyên tim.
Nói đến đây, thái độ Nguyễn Tiêu đứng đắn chút, nói: "Được rồi, tên kia rất quái lạ, mày đừng tranh cãi dây dưa nữa, ngẫm lại nếu là xảy ra sự cố thì làm sao bây giờ? Dứt khoát tại quảng trường này nói rõ ràng sáng tỏ với ông ta rồi cáo biệt.

Lấy cớ cũng có sẵn luôn, mày gặp được tao, tao kêu mày về đi học, không có thời gian ăn cơm với ông ta, làm gì cũng không có thời gian hết.

Tao nói mày nghe, muốn từ chối mày phải kiên định một chút."
Bác Dương nghe xong cậu nói, cũng cảm thấy có đạo lý, sảng khoái nói: "Vậy được rồi.

Tao đi nói với ổng, nói xong tao block luôn, không liên hệ nữa."
Nguyễn Tiêu tỏ vẻ tán đồng: "Nên như vậy."
Bác Dương không muốn bị Nguyễn Tiêu ấn xuống đất cọ xát, liền nghe lời qua nói nói mấy câu với gã mập mạp kia.
Biểu cảm gã mập rất khó xem, tuy rằng rất nhanh lại khôi phục như thường nhưng vẫn bị Nguyễn Tiêu thấy được, càng làm cậu cảm thấy không thể để Bác Dương lại tiếp xúc với gã nữa.
Bác Dương nói không để ý tới là không để ý tới, đem chuyện nói với gã xong liền đi nhanh mà về bên chỗ Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu giơ ngón cái với cậu ta.
Bác Dương đắc ý đặt mông ngồi bên cạnh Nguyễn Tiêu.


đam mỹ hài
Gã mập mạp nổi giận đùng đùng đi rồi.
Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng dùng ngón tay búng búng cái bình trên vai, âm thầm phân phó: "Tam Nương, đi theo mập mạp, đi xem gã rốt cuộc muốn làm gì lão nhị."
Lý Tam Nương ở trong bình tuân mệnh, sau khi ra tới thì nhanh chóng hiện hóa thần thân Mặt Ngựa, gắt gao đi theo phía sau mập mạp.
Bên này, Nguyễn Tiêu trực tiếp hỏi Bác Dương: "Nhị ca, có phải mày muốn làm nghệ sĩ hay không?" Cậu cũng không muốn chơi trò đoán tới đoán lui với cậu ta, nói chuyện thực thẳng thắn, "Nếu không phải gã mập này thoạt nhìn quá không đáng tin cậy, mày cũng có tâm tư muốn ký hợp đồng nhỉ?"
Bác Dương bị hỏi đến ngây ngốc ra, sau đó một dựa ra sau, phun ra một hơi dài.
"Ừ, tao rất muốn làm nghệ sĩ." Cậu ta.

thừa nhận.
Khóe mắt Nguyễn Tiêu co giật: "Mày muốn làm nghệ sĩ, vậy mày tới ngành Quản Trị làm gì?"
Bác Dương sờ sờ cái mũi: "Này không phải thi đậu đại học Đế Đô nở mày nở mặt sao? Đại học Đế Đô không có ngành biểu diễn mà, mấy ngành nghệ thuật khác tao không muốn đi, hơn nữa ba mẹ anh tao cũng không cho tao làm cái này."
Nguyễn Tiêu biết, nhà Bác Dương điều kiện không tồi, rất có tiền, tuy rằng chưa nói tới cái gì đỉnh cấp phú nhị đại linh tinh, nhưng không muốn làm con cháu vào giới giải trí cũng bình thường.
"Sao mày lại muốn làm nghệ sĩ thế?" Cậu không quá hiểu ý tưởng của Bác Dương.

Bác Dương mang vẻ mặt bằng phẳng nói: "Bởi vì tao đẹp trai chứ sao." Cậu ta chỉ vào mặt mình, say mê mà sờ sờ, "Không chỉ lớn lên đẹp trai, dáng người tao cũng ngon, độ cao hơn mặt nước biển, khí chất xịn xò…… Người giống tao nếu là không đi làm minh tinh, không phải lãng phí sao? Với lại, công ty trong nhà có anh tao rồi, anh tao cũng thích như vậy, sao tao còn phải vào làm tiểu giám đốc đi làm mệt chết khiếp? Vậy không phải chuyện mà tao thích làm! Tao cảm thấy, tao là có tư bản dựa vào mặt ăn cơm."
Nguyễn Tiêu đột nhiên đã hiểu.
"Thật ra, không phải mày muốn làm nghệ sĩ, chỉ là muốn làm minh tinh…… cái loại tỏa sáng rực rỡ đó, đúng không?"
Bác Dương giơ ngón cái lên, chém đinh chặt sắt mà nói: "Đúng vậy."
Nguyễn Tiêu không còn lời nào để nói.
Được rồi, rất giống tính cách của Bác Dương.
Lỗ Tử Huyên bên cạnh đột nhiên mở miệng.
"Vị bạn học có hình tượng khí chất đều rất tốt, nếu muốn làm minh tinh thì có thể suy xét đến giải trí Huyền Hoàng hỏi một chút, công ty giải trí đó yêu cầu cao, nhưng chỉ cần thi được vào, nghệ sĩ bảo đảm cũng nhiều."
Bác Dương có hứng thú, bèn quay đầu thảo luận với Lỗ Tử Huyên.
Nguyễn Tiêu cảm thấy giải trí Huyền Hoàng này nghe quen tai lắm, bỗng nhiên nghĩ đến, này không phải một trong các công ty mà nhà học trưởng Tông tiếp nhận hay sao? Nếu là nơi có vị học trưởng này che chở, vậy có thể làm cậu yên tâm hơn chút.

Có gì cậu sẽ nhắc với học trưởng về lão nhị tế bào ngu ngốc này, cũng không phải muốn xin học trưởng mở cửa sau đâu —— Cậu cảm thấy mình còn không có mặt mũi lớn như vậy —— nhưng có thể cho học trưởng nhìn lão nhị trước một cái, muốn học trưởng cảm thấy lão nhị điều kiện còn ổn, ít nhất có thể bảo đảm lão nhị không bị tự mình ngu quá hại mình đúng không? Quy tắc ngầm đen tối gì đó cũng có thể ngăn chặn.
Bác Dương là kiểu người rất dễ nói chuyện, Lỗ Tử Huyên cũng tạm thời quên mất chuyện mình bị quỷ ám, một lòng nghĩ mấy công ty con là chung một giàn, cậu chàng đẹp trai này nhìn rất không tồi, có thể lôi kéo……
Trong bất tri bất giác, đã ba giờ chiều.
Nguyễn Tiêu vỗ vỗ vai Bác Dương, nói: "Đi thôi."
Tươi cười của Lỗ Tử Huyên đột nhiên ngừng bặt.
Bạn học Nguyễn muốn đi học, kế tiếp…… chỉ còn một mình cô.
Bác Dương không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp tạm biệt Lỗ Tử Huyên.
Nguyễn Tiêu thì lại gật gật đầu với cô, nói: "Không quan trọng, cứ dựa theo lời tôi nói."
Lỗ Tử Huyên có chút khẩn trương, cũng gật gật đầu —— tuy rằng sợ hãi nhưng cô cũng muốn thử xem, có linh phù hộ giá hộ tống, lại tuần hoàn "lời dặn của bác sĩ", liệu cô có thể……
Nhìn theo Nguyễn Tiêu đi xa rồi, Lỗ Tử Huyên hít sâu, móc điện thoại ra liên hệ người quen trước kia.
Cô không quên tiểu đại sư đề nghị, đi hỏi thăm sinh thần bát tự của Đinh Hải, ảnh chụp, hoặc là trước kia hắn đi làm ở đâu, nếu tìm được rồi thì nhờ đồng nghiệp của Đinh Hải hỗ trợ, có lẽ có thể tìm được vài món đồ hắn từng dùng khi còn sống….
·
Sau khi về ký túc xá, Nguyễn Tiêu đem chuyện của Bác Dương nói với hai người bạn cùng phòng khác.
Không thể nghi ngờ, Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ đều tỏ vẻ nghiêm khắc khiển trách, cho rằng việc Bác Dương giữa trưa hôm nay muốn nói chuyện với một người xa lạ ở một nơi xa lạ là một chuyện rất thiếu đòn, còn thật sự dùng gối đầu đập vào mặt cậu ta mấy lần, sau đó mới cùng cậu ta phân tích động thái của giới giải trí trước mắt.
Nhan Duệ nói: "Mày phải làm cái ngành này, đầu tiên mày phải có công ty đáng tin cậy đã."
Thôi Nghĩa Xương nói: "Sau đó mày phải có một người đại diện đáng tin cậy."
Nguyễn Tiêu nói: "Lại còn có phải có đoàn đội đáng tin cậy nữa."
Nhan Duệ: "Từng có trình độ chuyên nghiệp cứng rắn."
Thôi Nghĩa Xương: "Cũng phải lo cho việc học của mày."
Nguyễn Tiêu: "Tốt nhất cũng đừng giấu giếm người nhà mày."
Cuối cùng, Nhan Duệ tổng kết: "Từ từ tới đi, chuyện này không dễ dàng vậy đâu."
Bác Dương: "…… Tao biết tao biết."
Khi mọi người đang đưa ý kiến cho Bác Dương, Mặt Ngựa đã trở lại.
Trong lòng Nguyễn Tiêu hơi trầm xuống, tỏ vẻ với các bạn cùng phòng mình muốn đi WC, sau đó đi vào đóng cửa lại.
Lý Tam Nương mới bẩm báo Nguyễn Tiêu: "Thành Hoàng gia, gã mập kia không có ý tốt, rời khỏi thì hùng hùng hổ hổ.

Phòng riêng mà gã đặt đã lên món ăn rồi, trong đồ ăn có bỏ thuốc mạnh.


Phòng riêng kế bên còn có một cô gái trẻ đã hôn mê, nghe giọng điệu gã mập thì cô gái rất ngoan cố, hình như gã muốn chờ Bác Dương ăn đồ ăn, khiến cậu ấy đi cưỡng bách cô gái kia, gã sẽ quay chụp lại theo nhiều góc độ khác nhau.

Sau đó gã sẽ dùng phần ghi hình này uy hiếp hai người bọn họ, khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.

Nếu không chịu nghe lời, hình ảnh đặc biệt hở hang của cô gái đó sẽ bị phát tán lên mạng, mà video Bác Dương cưỡng bách cô gái cũng sẽ bị rải rác khắp nơi.

Đến lúc đó, cô gái bị người chỉ chỉ trỏ trỏ chắc chắn sẽ chịu không nổi, Bác Dương chỉ sợ cũng sẽ bị người ta coi là… tội phạm hi3p d@m."
Thủ đoạn này, thật là vừa ngu xuẩn vừa ác độc, nhưng cố tình vào rất nhiều thời điểm đều rất hữu dụng.
Sắc mặt Nguyễn Tiêu khó coi hơn, hỏi: "Cô gái đó hiện tại thế nào?"
Lý Tam Nương nói: "Gã mập mạp thấy Bác Dương không dụ được, bèn điều chỉnh cameras muốn chính mình đi cưỡng bách cô gái, tôi liền trực tiếp gõ cho gã hôn mê, lại đánh thức cô gái đó.

Cô gái rất thông minh, vừa thấy liền biết chuyện ra sao, lột s@ch quần áo gã mập chụp mấy tấm ảnh rồi mới đi.

Tôi tiễn cô ấy một đoạn, đã bình an trở về rồi."
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Tam Nương, chị làm tốt lắm."
Lý Tam Nương cười cười.
Mọi người đều là phụ nữ, niên đại mà cô sống rất hà khắc đối với phụ nữ, mà hiện tại tuy rằng cởi mở hơn không ít, nhưng tương đối mà nói, phụ nữ vẫn là không dễ dàng.

Đều không dễ dàng như nhau, cô đương nhiên không thể ngồi nhìn.

Quỷ lực là dùng đến khá nhiều, nhưng cô cảm thấy rất có giá trị.
Nguyễn Tiêu nhíu mày lại hỏi: "Nữ quỷ trên lưng gã là chuyện như thế nào?"
Lý Tam Nương lắc đầu đáp: "Nữ quỷ đã mất đi thần trí, chỉ biết muốn quấn lấy gã mập.

Tôi nghĩ buổi tối qua đó mang cô ta lại đây, thỉnh ngài triệu hồi thần trí cho cô ta rồi lại xử lý."
Nguyễn Tiêu nói: "Cũng được.

nhưng đêm nay tôi sẽ đi đến chỗ Lỗ Tử Huyên, chị trực tiếp mang nữ quỷ qua đó đi."
Lý Tam Nương: "Rõ."
·
Nguyễn Tiêu nói chuyện giữ lời, hết tiết học liền đi quảng trường tìm Lỗ Tử Huyên.
Lỗ Tử Huyên vội vàng đứng lên, đem tóc bị gió thổi bay vén ra sau tai, cầm điện thoại cho Nguyễn Tiêu xem, nói: "Bạn học Nguyễn, tôi không tìm được sinh nhật của Đinh Hải, nhưng ảnh chụp có một tấm, từ hình tốt nghiệp của bọn họ."
Ảnh chụp không tính là quá rõ ràng, có người bị dùng màu đỏ vòng lên.
Nguyễn Tiêu trực tiếp hỏi: "Chị là lại tìm xem sinh thần bát tự, vật phẩm bên người hắn, hay là đêm nay tôi chiêu hết quỷ trùng tên trùng họ trong phạm vi mười dặm lại đây, để chị phân biệt?"
Trên mặt Lỗ Tử Huyên lộ ra một tia hoảng sợ, ánh mắt lại chậm rãi kiên định xuống.
"Trực tiếp chiêu đi, càng nhanh càng tốt."
Nguyễn Tiêu đáp: "Được.

10 giờ tối, tôi sẽ chiêu quỷ ở nhà chị."
Lỗ Tử Huyên run nhè nhẹ, gật gật đầu.
·
Đêm đó, Nguyễn Tiêu mượn laptop của Lỗ Tử Huyên, một bên tra tư liệu luận văn một bên ghi chép lại, cũng không có cảm xúc khẩn trương gì.
Lỗ Tử Huyên thấy cậu như vậy, cũng có chút an tâm.
10 giờ kém 5 phút, Nguyễn Tiêu đúng giờ thu lại đồ đạc của mình, sau đó dùng bàn của Lỗ Tử Huyên đơn giản bày một pháp đàn —— trên thực tế không là chẳng dùng được cái khỉ gì —— chính mình thì đứng trước pháp đàn nhảy múa loạn xạ, làm bộ như mình đang nhảy đại thần*.
(*nhảy đại thần khởi nguyên ở Đông Bắc trong văn hóa tát mãn vu giáo, là một loại phương thức người sống câu thông với người chết, mà nhà nước giải thích hơn phân nửa là quy về phong kiến mê tín, tràn ngập sắc thái chuyện ma quái thần bí dân gian.

Kiểu mấy ông thầy pháp nhảy trước đài làm phép như phim á.

Là chuyện người TQ ai cũng nghe nói qua nhưng hầu như chưa thấy bao giờ).