Chương 79
Tần Khải ra vẻ vuốt tóc rồi cười nói.
“Biến!”
Triệu Băng Linh tỏ vẻ ghét bỏ.
“Tôi thèm vào! Hôm nay, sự thể hiện của anh cũng chỉ đủ mức thôi”.
“Gì mà đủ mức? Em nhận xét kiểu gì thế? Chú còn đang buồn vì đến giờ mới được gặp anh kia kìa”.
Tần Khải cười tươi rói.
Ba người nhà Triệu Băng Linh đều im bặt.
Tai tên này thính thật, thế là nghe thấy hết rồi à?
“Tiểu Tần, nay may mà có cháu, lát chú cháu mình phải làm vài chén nhé!”
Triệu Diệu Quang hào hứng nói.
Ông ấy đã ngầm thừa nhận Tần Khải là rể của mình rồi.
“Được ạ, khi ở trên núi, ông cụ không cho cháu uống rượu, làm cháu thèm suýt chết luôn”.
Tần Khải xoa xoa tay, sau đó còn chuyển chỗ tới ngồi cạnh Triệu Diệu Quang.
“Đúng là tức muốn chết mà!”
Lúc này, thấy Triệu Diệu Quang và Tần Khải tay bắt mặt mừng như anh em đồng trang lứa, Tống Nhan tức nổ đom đóm mắt.
Bà ấy vô cùng phản đối hôn sự này, thế mà ông chồng lại coi Tần Khải như bảo bối, một mực tác thành anh với con gái mình.
Như thế có khác gì hi sinh hạnh phúc của Băng Linh đâu?
Không được! Bà ấy không hề hùa theo bố chồng và chồng mình để đấy con gái xuống hố được, so với hạnh phúc của con gái thì thể diện không là gì hết.
“Tôi nói luôn, tôi không bao giờ đồng ý chuyện hôn sư này! Cậu quên chuyện đó đi, con rể nhà tôi kiểu gì cũng phải là như tứ thiếu của Trung Hải mới được”.
Bà ấy đành dùng cách cực đoan này để chọc tức Tần Khải.
Dứt lời, bà ấy còn cố ý liếc xéo anh.
Để xem Tần Khải sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng anh lại như chẳng hề nghe thấy, vẫn vỗ vai rồi cười nói với Triệu Diệu Quang.
“Chú Quang, rượu nay cay thật đấy, chú cũng sành ghê…”
“Ha ha, nhà chú có rượu Mao Đài mấy chục năm đấy, bao giờ về chú sẽ lấy ra để chú cháu mình lai rai”.
“Được ạ, có cơ hội nhất định cháu sẽ thử”.
Tống Nhan ngẩn ra.
Lẽ nào lời nói của bà ấy không có chút trọng lượng nào à?
“Uống cho chết luôn đi! Một người hâm dở chưa đủ hay sao mà còn hùa vào với nhau nữa?”, Tống Nhan nghĩ thầm.
Triệu Băng Linh thì lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Sao cô không hiểu được ý của bà ấy chứ?
Nhưng mà…