Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 73




Chương 73

“Hừ, ông ta ăn gan hùm mật gấu nên mới dám bất lịch sự với bác sĩ Tần như vậy, Đại Hải, xử lý đi!”

Đinh Kim Phúc lạnh lùng dặn dò vệ sĩ.

Vệ sĩ ban nãy lại lôi Dương Luân dậy, sau đó tát cho ông ta thêm vài phát nữa. Miệng Dương Luân đã bật máu, thậm chí còn gãy vài cái răng.

Cả gian phòng chỉ còn lại tiếng kêu gào của ông ta cùng tiếng bạt tai chan chát.

Tên giữ cửa thấy thế cũng sợ đến mức co rúm người.

Lẽ nào Tần Khải thật sự là người có lai lịch ư?

Xong rồi, tình thế đảo ngược rồi.

Nhà họ Triệu thì vẫn đứng như trời trồng.

Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy? Hình như có gì đó sai sai nha.

Dương Luân đã bị đánh đến bất tỉnh, song Đinh Kim Phúc vẫn không hề quan tâm.

Ngược lại, ông ấy đi về phía Tần Khải rồi mỉm cười nói: “Bác sĩ Tần, chuyện trước đó là do tôi dạy nhân viên không nghiêm nên đã làm bác sĩ hoảng sợ, tôi xin chân thành xin lỗi bác sĩ”.

Nghe thấy thế, nhà họ Triệu đều há hốc miệng.

Ai nấy đều không tin vào mắt mình.

Triệu Băng Linh cũng thấy khiếp đảm.

Rốt cuộc Tần Khải có mặt mũi tới mức nào mà đến Đinh Kim Phúc cũng phải xin lỗi anh?

Phải biết rằng Đinh Kim Phúc là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Trung Hải, thế mà hôm nay lại xin lỗi một người thanh niên ngoài 20 tuổi, đã thế còn có vẻ khúm núm nữa.

Tần Khải cũng hãnh diện quá đi!

“Ông không cần xin lỗi tôi, tại tôi ăn mặc hơi bô nhếch nên người ta mới hiểu lầm”.

Tần Khải xua tay rồi cười đáp.

Đinh Kim Phúc ngẩn ra, hiểu lầm Tần Khải chưa tha lỗi cho mình.

Ông ấy vội nói thêm: “Bác sĩ Tần, ai dám nói cậu ăn mặc bô nhếch, để tôi xé mồm nó ra”.

Tần Khải phù cười, sau đó huýt sáo về phía người gác cửa.

“Là người đó đã đá hỏng xe của tôi, giờ ông định đền thế nào?”

Nghe thấy thế, tên gác cửa sợ mất mật.

Tiếng tim đập như đánh trống vang đâu đây.

Hắn lập tức quỳ xuống rồi cất giọng cầu xin: “Anh ơi, em sai rồi. Là em có mắt như mù, xin anh tha cho em lần này. Em thật sự không biết anh là khách của chủ tịch, nếu ngay từ đầu anh báo tên thì…”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Ngô Bình đã chen ngang.

“Ý anh là tôi sai trước hả? Có phải ai đến đây mà muốn vào khách sạn thì phải hợp ý anh không?”

Tên kia ý thức được mình đã lỡ lời nên nhanh chóng tự vả hai cái.

“Em… là em sai, em đáng chết”.

Đinh Kim Phúc thấy thế thì càng sôi tiết hơn.

Ông ấy không hiểu tại sao lại tuyển mấy tên ngu đần này vào làm việc trong khách sạn.

“Lôi thằng kia ra ngoài đánh chết cho tôi!”